Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:49
*
"Phu nhân, e là cửa chính không đủ chỗ để bày hết của hồi môn của Nhị tiểu thư..."
Quản gia tiến lên, cúi đầu nhỏ giọng bẩm báo điều gì đó.
Sắc mặt đại phu nhân lập tức tái xanh, một chữ cũng nói không nên lời.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Xuân Đào.
Nàng lập tức ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, trịnh trọng dâng danh sách của hồi môn cho bà mối.
*
Bà mối cao giọng đọc:
"Thẩm Thanh Đài, của hồi môn: hai trăm ba mươi ba rương."
"Cái gì? Ngươi nói nàng có bao nhiêu?"
Thẩm Lưu Châu cuối cùng không nhịn được, vứt đoàn phiến, xông lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
"Thẩm Thanh Đài, của hồi môn của ngươi sao có thể nhiều hơn ta?!"
Hồi môn của nàng ta là sáu mươi rương.
Ngay cả khi cộng thêm hai mươi rương do Trưởng Công Chúa ban tặng, của hồi môn của ta vẫn nhiều hơn nàng ta tận một trăm bảy mươi ba rương!
Làm sao nàng ta có thể chịu được?
Làm sao nàng ta có thể nghĩ ra—ta lấy đâu ra nhiều của hồi môn đến vậy?
*
Những thứ này, chẳng qua là lễ vật từ quan viên phe Thành Vương dâng lên Tiêu Sở Nam.
Hắn đã nói trước với ta, đến ngày thành thân, toàn bộ sẽ đưa đến Thẩm phủ làm của hồi môn cho ta.
Khi mọi người còn đang tập trung xem Cố Diễn Sinh nghênh đón dâu trước cổng chính, thì của hồi môn của ta đã được chuyển vào từ cổng sau, từng rương từng rương, cho đến tận bây giờ vẫn chưa dọn xong.
*
Lúc này, trong đám đông có người nói một câu:
"Thẩm Thanh Đài và Thẩm Lưu Châu đứng cạnh nhau, hai chiếc phượng quan quả thật như mặt trăng so với sao trời.
Chiếc phượng quan của Thẩm Lưu Châu dù tinh xảo nhưng cũng đã lu mờ không ánh sáng."
Lời vừa dứt, Thẩm Lưu Châu chao đảo như muốn ngã khỏi bậc thềm.
Cố Diễn Sinh kịp thời tiến lên đỡ lấy nàng ta, ánh mắt tối sầm, lạnh lẽo nhìn về phía ta.
"Thanh Đài, có chuyện gì thì nhắm vào ta."
Ta nheo mắt, nhẹ nhàng phe phẩy đoàn phiến:
"Tiểu công gia, trong tay ta đang cầm đoàn phiến, chẳng lẽ là ta đẩy tỷ tỷ?"
"Còn ngài, sao trông có vẻ không vui vậy?"
"Lạ thật, lúc nãy chẳng phải ngài còn cười rất vui sao?"
*
Gân xanh trên trán Cố Diễn Sinh giật liên tục.
Hắn cúi thấp người, ghé sát vào tai ta, nói từng chữ một chỉ đủ để ta và Thẩm Lưu Châu nghe thấy:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Thẩm Thanh Đài, cứ chờ xem."
"Ván cờ này, nàng nhất định sẽ thua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
15
Sau một ngày rộn ràng náo nhiệt, cuối cùng ta cũng vào đến Thiên Tuế phủ.
Ta cẩn thận tháo phượng quan, thay hỷ phục, khoác lên mình bộ thường phục nhẹ nhàng, rồi thản nhiên ngồi xuống, tự mình thưởng thức mâm cơm trước mặt.
Ơ? Có gì đó lạ lạ…
Hầu hết các món trên bàn đều là những món ta thích ăn, hơn nữa hương vị y hệt như ở Túy Tiên Lâu.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Tiêu Sở Nam đã đẩy cửa bước vào.
Chiếc hỉ bào màu đỏ sẫm làm nổi bật khuôn mặt trầm ổn lạnh lùng của hắn, mang đến một loại tương phản đầy cuốn hút.
Ta khẽ sững sờ, suýt quên mất trong miệng vẫn còn đang nhai miếng thịt chua ngọt.
*
"Thẩm Thanh Đài, ba mươi tư rương của hồi môn dư ra là chuyện gì?"
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Sở Nam quét tới.
Ta vội nuốt vội miếng thịt, cười gượng, xoa xoa đầu:
"Tiêu Sở Nam, ta vốn lén dành dụm ít bạc, nay tiện thể mượn cơ hội này chính thức chuyển sang danh nghĩa của mình thôi."
Hắn nheo mắt, giọng điệu chậm rãi mà đầy ý vị:
"Lợi hại lắm, ngay cả ta mà nàng cũng dám lợi dụng."
"Đôi bên cùng có lợi mà thôi."
Ta đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói:
"Ba năm sau, chúng ta hòa ly, thế nào?"
*
"Hòa ly?"
Tiêu Sở Nam nhíu chặt mày, giọng điệu lạnh đi vài phần.
Ta bất giác rùng mình, nhưng vẫn cắn răng lấy hết can đảm:
"Tiêu Sở Nam, ngài cưới ta chẳng phải chỉ vì giúp Thành Vương tranh đoạt ngôi vị sao?"
"Thứ nhất, cưới một nữ tử không quyền không thế như ta có thể khiến Hoàng thượng an tâm."
"Thứ hai, lấy danh nghĩa thành thân để nhận lễ vật khắp nơi, ép những kẻ còn do dự giữa Thành Vương và Dực Vương phải đưa ra lựa chọn."
"Thứ ba, ngài có thể dựa vào danh sách khách mời của Quốc Công phủ để nắm rõ thực lực của Dực Vương."
"Bề ngoài là đối đầu với Cố Diễn Sinh, nhưng thực chất là muốn ép Quốc Công phủ lộ ra quân bài tẩy."
"Với tính cách của Cố Diễn Sinh, nếu không muốn bị ngài đè đầu cưỡi cổ, hắn chỉ có thể dốc hết sức để chuẩn bị hôn lễ."
*
"Tiêu Sở Nam, bây giờ ngài đã đạt được một nửa mục đích."
"Ba năm sau chúng ta hòa ly, lúc đó dù là Hoàng thượng hay Trưởng Công Chúa, chắc hẳn cũng sẽ không trách tội ngài."
Tiêu Sở Nam đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Lưng ta bất giác lạnh toát.
Hắn không trả lời ta, mà đột ngột đổi chủ đề:
"Thẩm Thanh Đài, mới ngày đầu thành thân mà nàng đã nghĩ đến chuyện hòa ly."
"Vậy thì những trang viên, tửu lâu, cửa hàng này, ta giao cho người khác quản lý vậy."
"Phu nhân, e là cửa chính không đủ chỗ để bày hết của hồi môn của Nhị tiểu thư..."
Quản gia tiến lên, cúi đầu nhỏ giọng bẩm báo điều gì đó.
Sắc mặt đại phu nhân lập tức tái xanh, một chữ cũng nói không nên lời.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Xuân Đào.
Nàng lập tức ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, trịnh trọng dâng danh sách của hồi môn cho bà mối.
*
Bà mối cao giọng đọc:
"Thẩm Thanh Đài, của hồi môn: hai trăm ba mươi ba rương."
"Cái gì? Ngươi nói nàng có bao nhiêu?"
Thẩm Lưu Châu cuối cùng không nhịn được, vứt đoàn phiến, xông lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
"Thẩm Thanh Đài, của hồi môn của ngươi sao có thể nhiều hơn ta?!"
Hồi môn của nàng ta là sáu mươi rương.
Ngay cả khi cộng thêm hai mươi rương do Trưởng Công Chúa ban tặng, của hồi môn của ta vẫn nhiều hơn nàng ta tận một trăm bảy mươi ba rương!
Làm sao nàng ta có thể chịu được?
Làm sao nàng ta có thể nghĩ ra—ta lấy đâu ra nhiều của hồi môn đến vậy?
*
Những thứ này, chẳng qua là lễ vật từ quan viên phe Thành Vương dâng lên Tiêu Sở Nam.
Hắn đã nói trước với ta, đến ngày thành thân, toàn bộ sẽ đưa đến Thẩm phủ làm của hồi môn cho ta.
Khi mọi người còn đang tập trung xem Cố Diễn Sinh nghênh đón dâu trước cổng chính, thì của hồi môn của ta đã được chuyển vào từ cổng sau, từng rương từng rương, cho đến tận bây giờ vẫn chưa dọn xong.
*
Lúc này, trong đám đông có người nói một câu:
"Thẩm Thanh Đài và Thẩm Lưu Châu đứng cạnh nhau, hai chiếc phượng quan quả thật như mặt trăng so với sao trời.
Chiếc phượng quan của Thẩm Lưu Châu dù tinh xảo nhưng cũng đã lu mờ không ánh sáng."
Lời vừa dứt, Thẩm Lưu Châu chao đảo như muốn ngã khỏi bậc thềm.
Cố Diễn Sinh kịp thời tiến lên đỡ lấy nàng ta, ánh mắt tối sầm, lạnh lẽo nhìn về phía ta.
"Thanh Đài, có chuyện gì thì nhắm vào ta."
Ta nheo mắt, nhẹ nhàng phe phẩy đoàn phiến:
"Tiểu công gia, trong tay ta đang cầm đoàn phiến, chẳng lẽ là ta đẩy tỷ tỷ?"
"Còn ngài, sao trông có vẻ không vui vậy?"
"Lạ thật, lúc nãy chẳng phải ngài còn cười rất vui sao?"
*
Gân xanh trên trán Cố Diễn Sinh giật liên tục.
Hắn cúi thấp người, ghé sát vào tai ta, nói từng chữ một chỉ đủ để ta và Thẩm Lưu Châu nghe thấy:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Thẩm Thanh Đài, cứ chờ xem."
"Ván cờ này, nàng nhất định sẽ thua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
15
Sau một ngày rộn ràng náo nhiệt, cuối cùng ta cũng vào đến Thiên Tuế phủ.
Ta cẩn thận tháo phượng quan, thay hỷ phục, khoác lên mình bộ thường phục nhẹ nhàng, rồi thản nhiên ngồi xuống, tự mình thưởng thức mâm cơm trước mặt.
Ơ? Có gì đó lạ lạ…
Hầu hết các món trên bàn đều là những món ta thích ăn, hơn nữa hương vị y hệt như ở Túy Tiên Lâu.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Tiêu Sở Nam đã đẩy cửa bước vào.
Chiếc hỉ bào màu đỏ sẫm làm nổi bật khuôn mặt trầm ổn lạnh lùng của hắn, mang đến một loại tương phản đầy cuốn hút.
Ta khẽ sững sờ, suýt quên mất trong miệng vẫn còn đang nhai miếng thịt chua ngọt.
*
"Thẩm Thanh Đài, ba mươi tư rương của hồi môn dư ra là chuyện gì?"
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Sở Nam quét tới.
Ta vội nuốt vội miếng thịt, cười gượng, xoa xoa đầu:
"Tiêu Sở Nam, ta vốn lén dành dụm ít bạc, nay tiện thể mượn cơ hội này chính thức chuyển sang danh nghĩa của mình thôi."
Hắn nheo mắt, giọng điệu chậm rãi mà đầy ý vị:
"Lợi hại lắm, ngay cả ta mà nàng cũng dám lợi dụng."
"Đôi bên cùng có lợi mà thôi."
Ta đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói:
"Ba năm sau, chúng ta hòa ly, thế nào?"
*
"Hòa ly?"
Tiêu Sở Nam nhíu chặt mày, giọng điệu lạnh đi vài phần.
Ta bất giác rùng mình, nhưng vẫn cắn răng lấy hết can đảm:
"Tiêu Sở Nam, ngài cưới ta chẳng phải chỉ vì giúp Thành Vương tranh đoạt ngôi vị sao?"
"Thứ nhất, cưới một nữ tử không quyền không thế như ta có thể khiến Hoàng thượng an tâm."
"Thứ hai, lấy danh nghĩa thành thân để nhận lễ vật khắp nơi, ép những kẻ còn do dự giữa Thành Vương và Dực Vương phải đưa ra lựa chọn."
"Thứ ba, ngài có thể dựa vào danh sách khách mời của Quốc Công phủ để nắm rõ thực lực của Dực Vương."
"Bề ngoài là đối đầu với Cố Diễn Sinh, nhưng thực chất là muốn ép Quốc Công phủ lộ ra quân bài tẩy."
"Với tính cách của Cố Diễn Sinh, nếu không muốn bị ngài đè đầu cưỡi cổ, hắn chỉ có thể dốc hết sức để chuẩn bị hôn lễ."
*
"Tiêu Sở Nam, bây giờ ngài đã đạt được một nửa mục đích."
"Ba năm sau chúng ta hòa ly, lúc đó dù là Hoàng thượng hay Trưởng Công Chúa, chắc hẳn cũng sẽ không trách tội ngài."
Tiêu Sở Nam đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Lưng ta bất giác lạnh toát.
Hắn không trả lời ta, mà đột ngột đổi chủ đề:
"Thẩm Thanh Đài, mới ngày đầu thành thân mà nàng đã nghĩ đến chuyện hòa ly."
"Vậy thì những trang viên, tửu lâu, cửa hàng này, ta giao cho người khác quản lý vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro