Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn
Chương 8:
Nguyệt Lộc
2025-03-27 09:02:47
Chương 8:
Là đối thủ không đội trời chung của tôi suốt bao nhiêu năm, bây giờ tôi sa cơ lỡ vận, cô ta có cố ý tổ chức một buổi tiệc rượu để chế giễu tôi, cũng là điều dễ hiểu.
Trần Thập trạc tuổi tôi, lại học cùng lớp.
Hơn nữa thành tích của hai đứa tôi cũng không chênh lệch nhau nhiều, điều này khiến chúng tôi thường xuyên phải cạnh tranh thứ hạng.
Phần lớn thời gian, tôi đứng thứ chín, cô ta đứng thứ mười.
Mà trong tên cô ta còn có chữ “Thập”, nên tôi thường gọi cô ta là Thập Thập.
Bởi vì thứ hạng này mà chúng tôi kết oán, nhưng mối oán này rất quang minh chính đại.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Cho nên tôi cũng không sợ cô ta ngáng chân tôi.
Cùng lắm thì cô ta cũng chỉ độc miệng một chút, chế giễu tôi một chút thôi.
Trần Thập nâng ly rượu, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Sau khi rời khỏi Từ gia, cô sống thảm đến vậy sao?”
Cô ta nhíu mày, lại không nhịn được cười.
“Tôi nhớ cái váy này, lần trước tôi đã thấy cô mặc một lần rồi. Đường đường là đại tiểu thư Từ Tiệp của nhà họ Từ, mà một chiếc váy lại mặc đến lần thứ hai, đúng là sa sút rồi.”
Tôi nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc: “Chẳng lẽ hôm nay cô mới biết chuyện này?”
Cô ta bị tôi làm nghẹn họng, đang định tiếp tục móc mỉa tôi thì chỗ cửa bỗng truyền tới tiếng ồn ào.
Buổi tiệc rượu này không lớn, những thiên kim tiểu thư hào môn thật sự sẽ không hạ mình đến tham gia.
Nhưng tôi lại thấy Từ Thiến.
Người chị họ đã từng hủy hoại tai trái của tôi.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, đeo trang sức kim cương đắt tiền, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Từ Thiến rất thích cảm giác này, cô ta từ từ đi đến bên cạnh tôi dưới ánh mắt kinh ngạc và ghen tị của tất cả mọi người.
“Tôi rất vui khi thấy cô sa sút.”
Cô ta cười có chút tùy ý, trong mắt lộ ra một chút điên cuồng.
“Vậy thì hi vọng cô có thể tiếp tục vui vẻ.”
Tôi nâng ly rượu khẽ chạm vào ly của cô ta, trên mặt không hề có vẻ tức giận.
Cảm giác như đ.ấ.m vào bông này thật không dễ chịu.
Từ Thiến biến sắc, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó lớn tiếng nói:
“Từ gia chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, suy cho cùng cũng là ân nhân của cô, cô ăn nói với ân nhân của mình như vậy sao?”
Tôi thậm chí còn chưa kịp phản bác, Trần Thập đã xông lên trước tôi.
“Ân nhân?”
“Từ Thiến, cô đang kể chuyện hài à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cô chỉ là một đứa con riêng không được ai biết đến, nhờ mang họ Từ nên mới có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, cô có tư cách gì mà vênh váo tự đắc ở đây?”
Bị mất mặt, Từ Thiến tức giận đến nỗi gân xanh hằn rõ trên cổ.
Điều cô ta không muốn người khác nhắc đến nhất cuộc đời này chính là thân thế của mình.
Giới hào môn rất loạn, con cái lại quá nhiều.
Những đứa trẻ không có danh phận, dù có thể trở về gia tộc cũng sẽ bị giới thượng lưu coi thường.
Đây là một sự thật không thể thay đổi.
Một thiên kim tiểu thư dòng chính như Trần Thập chắc chắn sẽ không ưa hạng người phải dùng những thủ đoạn hèn hạ mới có thể vào được Từ gia như Từ Thiến.
“Không phải cô ghét cô ta sao, sao lại bênh vực cho cô ta?”
Từ Thiến chỉ tay vào tôi, sau đó lại nhìn Trần Thập với vẻ khó hiểu.
Lần này tôi không để bọn họ cướp lời trước, tôi gạt tay chị ta ra, nói thẳng:
“Tôi và cô ấy ganh đua nhau là vì thứ hạng, chúng tôi cạnh tranh một cách quang minh chính đại, không giống như cô, hèn hạ bẩn thỉu.”
Lời nói có thâm ý.
Việc tai trái của tôi bị điếc không phải là bí mật gì ở cái đất Đế Đô này.
Đương nhiên, mọi người cũng biết thủ phạm gây ra chuyện này chính là Từ Thiến.
So với sự tàn tật của tôi, những người ra tay không dứt khoát còn để lại bằng chứng như Từ Thiến càng dễ bị người ta ghét hơn.
Thấy tôi và Trần Thập đồng lòng chống lại kẻ thù chung, Từ Thiến tức giận giậm chân, quay người bỏ đi.
Trước khi đi, chị ta còn không quên buông lời cay độc.
“Từ Tiệp, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Được thôi, vậy thì cứ chờ xem.
Tôi không sợ chị ta.
Ít nhất, hộ khẩu của tôi vẫn còn ở Từ gia.
Cha tôi chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn tôi như một con ch.ó mất chủ bị bắt nạt.
Ông có thể nghiêm khắc dạy dỗ con gái ruột, nhưng nếu còn mối liên hệ với con gái nuôi, ông nhất định sẽ bảo vệ nó.
Nếu không, người khác sẽ cho rằng ông là một người tàn nhẫn.
Ông không muốn bị mất mặt.
Ít nhất, mặt ngoài vẫn phải làm tốt.
Tôi không để Từ Thiến vào mắt, vẫn bận rộn với việc quay phim, quay nhiều món ăn ngon và phong cảnh đẹp để đăng lên mạng.
Nhìn danh tiếng của mình dần dần tăng lên, cảm giác này thật sự khiến người ta thỏa mãn.
Nhưng không lâu sau, cha tôi đã phái người gọi tôi về nhà.
Tôi không có quyền từ chối.
Là đối thủ không đội trời chung của tôi suốt bao nhiêu năm, bây giờ tôi sa cơ lỡ vận, cô ta có cố ý tổ chức một buổi tiệc rượu để chế giễu tôi, cũng là điều dễ hiểu.
Trần Thập trạc tuổi tôi, lại học cùng lớp.
Hơn nữa thành tích của hai đứa tôi cũng không chênh lệch nhau nhiều, điều này khiến chúng tôi thường xuyên phải cạnh tranh thứ hạng.
Phần lớn thời gian, tôi đứng thứ chín, cô ta đứng thứ mười.
Mà trong tên cô ta còn có chữ “Thập”, nên tôi thường gọi cô ta là Thập Thập.
Bởi vì thứ hạng này mà chúng tôi kết oán, nhưng mối oán này rất quang minh chính đại.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Cho nên tôi cũng không sợ cô ta ngáng chân tôi.
Cùng lắm thì cô ta cũng chỉ độc miệng một chút, chế giễu tôi một chút thôi.
Trần Thập nâng ly rượu, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Sau khi rời khỏi Từ gia, cô sống thảm đến vậy sao?”
Cô ta nhíu mày, lại không nhịn được cười.
“Tôi nhớ cái váy này, lần trước tôi đã thấy cô mặc một lần rồi. Đường đường là đại tiểu thư Từ Tiệp của nhà họ Từ, mà một chiếc váy lại mặc đến lần thứ hai, đúng là sa sút rồi.”
Tôi nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc: “Chẳng lẽ hôm nay cô mới biết chuyện này?”
Cô ta bị tôi làm nghẹn họng, đang định tiếp tục móc mỉa tôi thì chỗ cửa bỗng truyền tới tiếng ồn ào.
Buổi tiệc rượu này không lớn, những thiên kim tiểu thư hào môn thật sự sẽ không hạ mình đến tham gia.
Nhưng tôi lại thấy Từ Thiến.
Người chị họ đã từng hủy hoại tai trái của tôi.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, đeo trang sức kim cương đắt tiền, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Từ Thiến rất thích cảm giác này, cô ta từ từ đi đến bên cạnh tôi dưới ánh mắt kinh ngạc và ghen tị của tất cả mọi người.
“Tôi rất vui khi thấy cô sa sút.”
Cô ta cười có chút tùy ý, trong mắt lộ ra một chút điên cuồng.
“Vậy thì hi vọng cô có thể tiếp tục vui vẻ.”
Tôi nâng ly rượu khẽ chạm vào ly của cô ta, trên mặt không hề có vẻ tức giận.
Cảm giác như đ.ấ.m vào bông này thật không dễ chịu.
Từ Thiến biến sắc, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó lớn tiếng nói:
“Từ gia chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, suy cho cùng cũng là ân nhân của cô, cô ăn nói với ân nhân của mình như vậy sao?”
Tôi thậm chí còn chưa kịp phản bác, Trần Thập đã xông lên trước tôi.
“Ân nhân?”
“Từ Thiến, cô đang kể chuyện hài à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cô chỉ là một đứa con riêng không được ai biết đến, nhờ mang họ Từ nên mới có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, cô có tư cách gì mà vênh váo tự đắc ở đây?”
Bị mất mặt, Từ Thiến tức giận đến nỗi gân xanh hằn rõ trên cổ.
Điều cô ta không muốn người khác nhắc đến nhất cuộc đời này chính là thân thế của mình.
Giới hào môn rất loạn, con cái lại quá nhiều.
Những đứa trẻ không có danh phận, dù có thể trở về gia tộc cũng sẽ bị giới thượng lưu coi thường.
Đây là một sự thật không thể thay đổi.
Một thiên kim tiểu thư dòng chính như Trần Thập chắc chắn sẽ không ưa hạng người phải dùng những thủ đoạn hèn hạ mới có thể vào được Từ gia như Từ Thiến.
“Không phải cô ghét cô ta sao, sao lại bênh vực cho cô ta?”
Từ Thiến chỉ tay vào tôi, sau đó lại nhìn Trần Thập với vẻ khó hiểu.
Lần này tôi không để bọn họ cướp lời trước, tôi gạt tay chị ta ra, nói thẳng:
“Tôi và cô ấy ganh đua nhau là vì thứ hạng, chúng tôi cạnh tranh một cách quang minh chính đại, không giống như cô, hèn hạ bẩn thỉu.”
Lời nói có thâm ý.
Việc tai trái của tôi bị điếc không phải là bí mật gì ở cái đất Đế Đô này.
Đương nhiên, mọi người cũng biết thủ phạm gây ra chuyện này chính là Từ Thiến.
So với sự tàn tật của tôi, những người ra tay không dứt khoát còn để lại bằng chứng như Từ Thiến càng dễ bị người ta ghét hơn.
Thấy tôi và Trần Thập đồng lòng chống lại kẻ thù chung, Từ Thiến tức giận giậm chân, quay người bỏ đi.
Trước khi đi, chị ta còn không quên buông lời cay độc.
“Từ Tiệp, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Được thôi, vậy thì cứ chờ xem.
Tôi không sợ chị ta.
Ít nhất, hộ khẩu của tôi vẫn còn ở Từ gia.
Cha tôi chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn tôi như một con ch.ó mất chủ bị bắt nạt.
Ông có thể nghiêm khắc dạy dỗ con gái ruột, nhưng nếu còn mối liên hệ với con gái nuôi, ông nhất định sẽ bảo vệ nó.
Nếu không, người khác sẽ cho rằng ông là một người tàn nhẫn.
Ông không muốn bị mất mặt.
Ít nhất, mặt ngoài vẫn phải làm tốt.
Tôi không để Từ Thiến vào mắt, vẫn bận rộn với việc quay phim, quay nhiều món ăn ngon và phong cảnh đẹp để đăng lên mạng.
Nhìn danh tiếng của mình dần dần tăng lên, cảm giác này thật sự khiến người ta thỏa mãn.
Nhưng không lâu sau, cha tôi đã phái người gọi tôi về nhà.
Tôi không có quyền từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro