Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn

Chương 9:

Nguyệt Lộc

2025-03-27 09:02:47

Chương 9:  

Cho nên tôi đi theo vệ sĩ trở về Từ gia, hiếm khi cha tôi lại cười với tôi.

 

Nhưng nụ cười này chỉ là dấu hiệu của tai họa.

 

Tôi cung kính đi đến trước mặt cha tôi, còn chào hỏi ông ấy.

 

“Từ Tiệp, con vẫn là con gái của Từ gia.”

 

Cha tôi nói một cách ngắn gọn, nhưng điều này có nghĩa ông ta có mục đích khác.

 

Tôi không mở miệng, chỉ lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của ông ta.

 

“Tuy không phải là con ruột, nhưng dù sao chúng ta cũng đã có tình cảm nhiều năm. Cha không nỡ để con lang thang bên ngoài, nên đã tìm cho con một mối hôn sự tốt.”

 

Quả nhiên...

 

Tôi không nhịn được cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi.

 

Chỉ cần tôi dám tỏ chút bất mãn nào, chắc chắn tôi sẽ không thể bước ra khỏi biệt thự này.

 

Tôi quá hiểu thủ đoạn của cha mình.

 

Thấy tôi không trả lời, cha tôi hiếm khi kiên nhẫn nói với tôi.

 

“Nhà họ Lâm rất tốt, lại môn đăng hộ đối với nhà họ Từ chúng ta. Bọn họ không ghét bỏ thân phận của con, con sẽ được gả đến nhà họ Lâm với tư cách là con gái nuôi.”

 

“Cha sẽ cho con số cổ phần và của hồi môn xứng đáng, sẽ không ít hơn các em trai em gái khác của con, con thấy sao?”

 

Nhà họ Lâm, đó chính là Lâm Tự.

 

Người bị tàn tật cả hai chân vì một vụ tai nạn xe hơi khi còn nhỏ, sau đó không thể đứng dậy được nữa.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


 

Nhà họ Lâm rất tốt, nhưng những gia đình môn đăng hộ đối không ưa Lâm Tự vì anh ấy bị tàn tật, cũng không muốn gả con gái cho anh ấy.

 

Mà nhà họ Lâm lại không vừa mắt những gia đình bình thường.

 

Cứ thế qua qua lại lại, không ngờ tôi lại trở thành nhân tuyển tốt nhất.

 

Chợt nhớ đến những lời cay độc mà Từ Thiến đã nói, chắc chắn trong chuyện hôn nhân có sự thúc đẩy của cô ta.

 

Nhưng bây giờ, tuy tôi không có quan hệ huyết thống gì với Từ gia, nhưng tên vẫn nằm trong sổ hộ khẩu của Từ gia.

 

Tôi vẫn là người nhà họ Từ, nên vẫn phải nghe lời cha tôi.

 

Từ chối ư?

 

Tôi không có quyền từ chối.

 

“Dạo gần đây con xuất đầu lộ diện bên ngoài quá nhiều, nhà họ Lâm không vui lắm, sau này con cứ ngoan ngoãn ở nhà, hoặc thỉnh thoảng đi dạo phố, uống trà chiều, chuẩn bị sẵn sàng cho việc kết hôn là được.”

 

Cha Từ như đã mất hết kiên nhẫn, nói xong những lời này, ông ta cầm lấy tập tài liệu trên bàn trà lên, đi thẳng ra ngoài.

 

Sau khi ông ta rời đi, mấy vệ sĩ vạm vỡ đã chặn cửa lại.

 

Tôi không thể ra ngoài được.

 

Sau khi nhận ra sự thật này, tôi trực tiếp lên lầu trở về căn phòng mình đã ở trước đây.

 

Mặc dù tôi đã chuyển ra ngoài được hai tháng, nhưng phòng của tôi vẫn có người dọn dẹp hàng ngày.

 

Quần áo theo mùa cũng được gửi đến nhà đúng giờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nếu đã không thể trốn thoát, vậy thì cứ từ từ nghĩ cách đối phó.

 

Đừng hoảng sợ, Từ Tiệp.

 

Tôi thầm nhủ với mình như vậy.

 

Mẹ kế đến gặp tôi, bà ấy bưng cho tôi một bát canh.

 

“Mới thả lỏng bản thân hai tháng mà dáng người con đã hơi thay đổi.”

 

Mẹ kế đánh giá tôi, trong mắt bà ấy lộ ra một chút không hài lòng.

 

Bà ấy là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo đến cực đoan.

 

Mặc dù bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vóc dáng vẫn như thiếu nữ.

 

Bà ấy có thể làm được tốt nhất, nên cũng yêu cầu chúng tôi phải làm được tới mức tốt nhất.

 

Tôi ngoan ngoãn nhận lấy bát canh: “Vâng thưa mẹ, sau này con sẽ chú ý giảm cân.”

 

Tôi cúi đầu nhìn eo mình.

 

Thực ra cũng không khác biệt gì lắm, dù sao thì làm blogger cũng cần phải lên hình.

 

Cùng lắm cũng chỉ tăng thêm hai cân thịt thôi.

 

Nhưng trong mắt mẹ kế, đây là một sự thiếu tự giác cực lớn.

 

Mẹ kế không vội rời đi mà lấy một chiếc hộp màu đỏ từ trong n.g.ự.c ra.

 

Bà ấy đưa chiếc hộp cho tôi.

 

“Của hồi môn.”

 

Sau khi bỏ lại ba chữ này, bà ấy trực tiếp quay người rời đi.

 

Trước khi đóng cửa lại, bà ấy còn dừng lại nhìn tôi một hồi, trong đôi mắt bình tĩnh như lộ ra một chút thương hại.

 

“Mẹ cứ tưởng con có thể trốn thoát.”

 

Giọng nói rất khẽ, hệt như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể thổi tan.

 

Sau đó mẹ kế nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh nhạt như trước.

 

Cửa bị đóng lại.

 

Tôi cầm chiếc hộp gấm ngồi ngẩn người trên giường.

 

Qua ô cửa sổ sát đất lớn, tôi có thể thấy xung quanh nhà họ Từ đều có vệ sĩ canh gác.

 

Muốn trốn thoát khỏi tầm mắt của họ gần như là chuyện không thể.

 



 

Phùng Hoan biết tôi đã trở về.

 

Cô ta không còn lạnh lùng bảo tôi biến khỏi nhà họ Từ như lần đầu gặp mặt mà nắm lấy tay tôi, bất bình thay tôi.

 

“Bọn họ đang giam giữ người trái phép!”

 

Tôi cảm thấy buồn cười, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô ta.

 

“Ở đây hai tháng rồi mà vẫn chưa khôn ra chút nào à?”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn

Số ký tự: 0