Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn
Chương 7:
Nguyệt Lộc
2025-03-27 09:02:47
Chương 7:
Cho nên sau này, tôi hoàn toàn chấp nhận số phận.
Không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, mỗi ngày đều ngoan ngoãn làm xong những việc họ giao phó, nỗ lực trở thành người con nổi bật nhất.
Giá trị càng lớn sẽ nhận được càng nhiều sự yêu thương.
Sau này, tôi cũng có thể tranh giành được càng nhiều quyền lợi.
“Vậy, tôi cũng không thể trốn thoát sao?”
Từ Hoan tái mặt, ánh mắt trống rỗng và mờ mịt, dường như không muốn chấp nhận số phận.
Nhưng nhìn thoáng qua những người áo đen tản mát xung quanh, cô ta lại cười tự giễu.
“Đây là lựa chọn của cô mà, đúng không?”
Tôi nhìn cô ta, mặt không chút thay đổi nói ra mấy lời này.
Hôm sau, sáng sớm.
Tôi đưa Từ Hoan về Từ gia.
Kết quả mới vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Ngôn Xuyên và cha anh ấy.
Ngôn gia có thực lực tuyệt đối ở Đế Đô.
Sở dĩ tôi có thể đính hôn với Ngôn Xuyên là nhờ năm đó ông ngoại đã có ân với Ngôn gia.
Cho nên cuộc hôn nhân tuyệt vời này mới có thể rơi xuống đầu tôi.
Hiện tại tôi không còn là người nhà họ Từ, vậy thì cuộc hôn nhân này cũng nên hủy bỏ.
Hoặc là, trực tiếp đổi người.
Ngôn Xuyên thấy tôi, hàng mày thanh lãnh đến cùng cực bỗng thả lỏng lại.
Anh ấy cúi đầu nói gì đó với cha Ngôn bên cạnh, sau đó lại đi về phía tôi.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Ngôn Xuyên đi đến bên cạnh tôi, nói xong câu này liền ra khỏi biệt thự trước, chờ tôi ở trong sân.
Cha tôi không nói gì, nghĩa là không từ chối.
Tôi xoay người đi thẳng ra biệt thự.
Về phần Từ Hoan, khi vừa theo tôi vào biệt thự đã có mấy vệ sĩ mặc vest ghì chặt cánh tay cô ta, kéo cô ta đến con đường lát sỏi ở sân sau phạt quỳ.
Hình thức trừng phạt quen dùng của cha tôi.
Chỉ là phạt quỳ thôi.
“Ngôn Xuyên, nghe nói lần này anh lại đứng nhất.”
Dù sao thì tôi và Ngôn Xuyên cũng đã đính ước mười mấy năm, mặc dù cuộc hôn nhân này không phải do chúng tôi quyết định.
Nhưng dù sao chúng tôi cũng có một lần cùng chung hoạn nạn, cùng bỏ nhà ra đi, vẫn có nền tảng tình cảm.
Ngôn Xuyên rất giỏi, ở trường quý tộc, anh ấy chưa bao giờ rớt khỏi vị trí số một.
Vì vậy Ngôn gia ngày càng coi trọng anh ấy, còn tôi, một cô gái không có gì trong tay, không thể xứng với anh ấy nữa rồi.
Khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tiểu Tiệp, cha anh bảo anh đến hủy hôn.”
Giọng nói của anh ấy rất khẽ, lại xen lẫn sự bất lực.
Chuyện nằm trong dự đoán nên tôi cũng không quá buồn, chỉ là lúc này đối diện với anh ấy, đáy lòng tôi vẫn có chút trống rỗng.
Cho nên tôi cố ý ngẩng mặt lên, cười cười vỗ vai anh ấy.
“Như vậy chẳng phải rất tốt sao, sau này anh có thể cưới một cô gái tốt hơn.”
Ngôn Xuyên không cười, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng hình của tôi.
Vẻ mặt anh ấy vô cùng nghiêm túc.
Anh ấy nói: “Tiểu Tiệp, thà là em.”
Nếu nhất định phải liên hôn để bảo toàn lợi ích gia tộc, vậy thì thà là tôi.
Tôi không dám nói với anh ấy.
Nếu nhất định phải liên hôn, tôi cũng hi vọng người đó là anh ấy.
Ít nhất, tôi sẽ không cảm thấy chán ghét.
Nhưng bây giờ, tôi đã có cơ hội trốn thoát khỏi nơi khiến tôi cảm thấy ngạt thở này.
So với chút tình cảm nhỏ bé không đáng kể đó, tôi hiểu rõ mình muốn gì hơn.
“Ngôn Xuyên, chúc anh sau này có thể nghĩ tới những gì anh muốn, yêu những gì anh yêu.”
Một câu nói rất cảm động.
Cũng có thể tính là dấu chấm hết cho tình cảm biết bao năm qua của chúng tôi.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Tôi vốn không phải là người nhà họ Từ, bây giờ cha Ngôn lại đến để hủy hôn, nếu tôi còn bước vào biệt thự thì chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.
Chi bằng sớm rời đi.
Tôi gạt bỏ hết những chuyện này ra sau đầu, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch sinh tồn sau này.
Đầu tiên, tôi quay một vlog về một địa điểm du lịch gần đó, lộ mặt thật.
Không ngờ chỉ sau một đêm đã nổi tiếng.
Tôi nhanh chóng nhận được mấy lời mời quảng cáo.
Mặc dù trước đây tôi chẳng thèm để ý đến số tiền này, nhưng cảm giác có thể kiếm được tiền bằng chính sức lực của mình khiến tôi cảm thấy thỏa mãn.
Tôi bắt đầu học mọi kỹ năng quay phim, cũng như cách quay những quảng cáo tôi được book một cách hoàn hảo nhất.
Chưa đầy nửa tháng, tôi đã nhận được lời mời hợp tác.
Đối phương mời tôi tham gia một buổi tiệc rượu.
Tôi nhìn tên ban tổ chức của buổi tiệc rượu đó, sau đó lại nhìn điều khoản phải tuân thủ trong hợp đồng.
Cùng với số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Hóa ra, có người muốn trêu chọc tôi.
Tôi đến buổi tiệc rượu theo hẹn.
Và thấy một người quen cũ — Trần Thập.
Cho nên sau này, tôi hoàn toàn chấp nhận số phận.
Không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, mỗi ngày đều ngoan ngoãn làm xong những việc họ giao phó, nỗ lực trở thành người con nổi bật nhất.
Giá trị càng lớn sẽ nhận được càng nhiều sự yêu thương.
Sau này, tôi cũng có thể tranh giành được càng nhiều quyền lợi.
“Vậy, tôi cũng không thể trốn thoát sao?”
Từ Hoan tái mặt, ánh mắt trống rỗng và mờ mịt, dường như không muốn chấp nhận số phận.
Nhưng nhìn thoáng qua những người áo đen tản mát xung quanh, cô ta lại cười tự giễu.
“Đây là lựa chọn của cô mà, đúng không?”
Tôi nhìn cô ta, mặt không chút thay đổi nói ra mấy lời này.
Hôm sau, sáng sớm.
Tôi đưa Từ Hoan về Từ gia.
Kết quả mới vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Ngôn Xuyên và cha anh ấy.
Ngôn gia có thực lực tuyệt đối ở Đế Đô.
Sở dĩ tôi có thể đính hôn với Ngôn Xuyên là nhờ năm đó ông ngoại đã có ân với Ngôn gia.
Cho nên cuộc hôn nhân tuyệt vời này mới có thể rơi xuống đầu tôi.
Hiện tại tôi không còn là người nhà họ Từ, vậy thì cuộc hôn nhân này cũng nên hủy bỏ.
Hoặc là, trực tiếp đổi người.
Ngôn Xuyên thấy tôi, hàng mày thanh lãnh đến cùng cực bỗng thả lỏng lại.
Anh ấy cúi đầu nói gì đó với cha Ngôn bên cạnh, sau đó lại đi về phía tôi.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Ngôn Xuyên đi đến bên cạnh tôi, nói xong câu này liền ra khỏi biệt thự trước, chờ tôi ở trong sân.
Cha tôi không nói gì, nghĩa là không từ chối.
Tôi xoay người đi thẳng ra biệt thự.
Về phần Từ Hoan, khi vừa theo tôi vào biệt thự đã có mấy vệ sĩ mặc vest ghì chặt cánh tay cô ta, kéo cô ta đến con đường lát sỏi ở sân sau phạt quỳ.
Hình thức trừng phạt quen dùng của cha tôi.
Chỉ là phạt quỳ thôi.
“Ngôn Xuyên, nghe nói lần này anh lại đứng nhất.”
Dù sao thì tôi và Ngôn Xuyên cũng đã đính ước mười mấy năm, mặc dù cuộc hôn nhân này không phải do chúng tôi quyết định.
Nhưng dù sao chúng tôi cũng có một lần cùng chung hoạn nạn, cùng bỏ nhà ra đi, vẫn có nền tảng tình cảm.
Ngôn Xuyên rất giỏi, ở trường quý tộc, anh ấy chưa bao giờ rớt khỏi vị trí số một.
Vì vậy Ngôn gia ngày càng coi trọng anh ấy, còn tôi, một cô gái không có gì trong tay, không thể xứng với anh ấy nữa rồi.
Khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tiểu Tiệp, cha anh bảo anh đến hủy hôn.”
Giọng nói của anh ấy rất khẽ, lại xen lẫn sự bất lực.
Chuyện nằm trong dự đoán nên tôi cũng không quá buồn, chỉ là lúc này đối diện với anh ấy, đáy lòng tôi vẫn có chút trống rỗng.
Cho nên tôi cố ý ngẩng mặt lên, cười cười vỗ vai anh ấy.
“Như vậy chẳng phải rất tốt sao, sau này anh có thể cưới một cô gái tốt hơn.”
Ngôn Xuyên không cười, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng hình của tôi.
Vẻ mặt anh ấy vô cùng nghiêm túc.
Anh ấy nói: “Tiểu Tiệp, thà là em.”
Nếu nhất định phải liên hôn để bảo toàn lợi ích gia tộc, vậy thì thà là tôi.
Tôi không dám nói với anh ấy.
Nếu nhất định phải liên hôn, tôi cũng hi vọng người đó là anh ấy.
Ít nhất, tôi sẽ không cảm thấy chán ghét.
Nhưng bây giờ, tôi đã có cơ hội trốn thoát khỏi nơi khiến tôi cảm thấy ngạt thở này.
So với chút tình cảm nhỏ bé không đáng kể đó, tôi hiểu rõ mình muốn gì hơn.
“Ngôn Xuyên, chúc anh sau này có thể nghĩ tới những gì anh muốn, yêu những gì anh yêu.”
Một câu nói rất cảm động.
Cũng có thể tính là dấu chấm hết cho tình cảm biết bao năm qua của chúng tôi.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Tôi vốn không phải là người nhà họ Từ, bây giờ cha Ngôn lại đến để hủy hôn, nếu tôi còn bước vào biệt thự thì chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.
Chi bằng sớm rời đi.
Tôi gạt bỏ hết những chuyện này ra sau đầu, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch sinh tồn sau này.
Đầu tiên, tôi quay một vlog về một địa điểm du lịch gần đó, lộ mặt thật.
Không ngờ chỉ sau một đêm đã nổi tiếng.
Tôi nhanh chóng nhận được mấy lời mời quảng cáo.
Mặc dù trước đây tôi chẳng thèm để ý đến số tiền này, nhưng cảm giác có thể kiếm được tiền bằng chính sức lực của mình khiến tôi cảm thấy thỏa mãn.
Tôi bắt đầu học mọi kỹ năng quay phim, cũng như cách quay những quảng cáo tôi được book một cách hoàn hảo nhất.
Chưa đầy nửa tháng, tôi đã nhận được lời mời hợp tác.
Đối phương mời tôi tham gia một buổi tiệc rượu.
Tôi nhìn tên ban tổ chức của buổi tiệc rượu đó, sau đó lại nhìn điều khoản phải tuân thủ trong hợp đồng.
Cùng với số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Hóa ra, có người muốn trêu chọc tôi.
Tôi đến buổi tiệc rượu theo hẹn.
Và thấy một người quen cũ — Trần Thập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro