Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn
Chương 6:
Nguyệt Lộc
2025-03-27 09:02:47
Chương 6:
Người chị họ Từ Thiến mà tôi tin tưởng nhất là một người dịu dàng, lương thiện, trong mắt không hề có vẻ tính toán giống như những người chị họ khác.
Vì là con riêng của chú ba nên cuộc sống của Từ Thiến ở Từ gia cũng không tốt lắm.
Nhưng chị ta rất tốt với tôi, nên tôi cũng thường xuyên giúp đỡ chị ta.
Tôi cứ tưởng, chúng tôi sẽ mãi là bạn bè.
Nhưng đến năm mười tuổi.
Từ Thiến lừa tôi ra ngoài, chị ta nói muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa.
Xem pháo hoa đẹp nhất trên thế giới.
Chị ta bảo tôi cắt đuôi đám vệ sĩ vẫn luôn đi theo mình.
Khi đó tôi không tin Từ Thiến sẽ hại tôi, cho nên nghe theo lời chị ta. Tôi đi theo chị ta trốn vào khu rừng sau nhà tổ của Từ gia.
Đúng là chị ta đã đốt pháo hoa cho tôi xem.
Đáng tiếc là pháo hoa kia lại nhắm thẳng vào mặt tôi.
Có lẽ là do phản xạ theo bản năng, bản năng thúc đẩy tôi phải bảo vệ bản thân mình, nên tôi đã nhanh chóng đưa tay che mặt, nghiêng người muốn bỏ chạy.
Nhưng pháo hoa nổ quá nhanh.
Tôi có thể bảo vệ được khuôn mặt, nhưng tai lại bị thương tổn hoàn toàn.
Máu tươi chậm rãi chảy xuống từ trong ống tai, tôi thấy mặt Từ Thiến dần trở nên vặn vẹo, căm hận.
Chị ta gào thét nói ra những lời căm hận tôi.
Chị ta nói chị ta ghét tôi hết lần này đến lần khác thương hại chị ta, ghét tôi có thân phận có thể nghiền ép chị ta.
Ghét cả việc dù đợi đến khi chúng tôi trưởng thành, khi phải liên hôn vì lợi ích gia tộc.
Tôi có thể chọn Ngôn Xuyên môn đăng hộ đối.
Còn chị ta cùng lắm cũng chỉ có thể gả cho Lâm Tự, người có đôi chân bị tật, sợ là cả đời này không cách nào đứng lên được.
Cho nên chị ta hận tôi, càng muốn hủy hoại tôi.
Từ Tiệp bị hủy dung chỉ còn là một con cờ vô dụng.
Về phần hôn ước giữa những thanh niên cùng tuổi đã được định ra từ trước, chị ta có thể thay tôi gả cho Ngôn gia.
Còn tôi, kẻ bị hủy dung, sẽ kết hôn với vị công tử tàn tật của Lâm gia kia.
Sẽ trở thành một cặp trời sinh trong mắt chị ta.
Khi đó Từ Thiến mới mười tuổi mà đã độc ác đến vậy.
Nhưng điều khiến tôi lạnh lòng nhất là lúc tôi ở trong bệnh viện.
Vì tai bị thương, tôi được vệ sĩ đưa đến bệnh viện. Nhưng suốt bảy ngày sau đó, không có một người thân nào đến thăm tôi.
Mẹ kế lúc đó đang mang thai, chê mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện khó ngửi, nên chỉ sai người giúp việc trong nhà mang cơm cho tôi mấy lần.
Về phần cha tôi, ông ta chỉ bảo trợ lý của mình mang đến một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông ta nói: “Từ Tiệp, tôi không cần một cô con gái ngu xuẩn.”
Một đứa con gái bị tính kế tới suýt chút nữa bị hủy dung, ngay cả việc làm con gái của ông ấy, tôi còn không xứng.
Thật nực cười.
Cho nên đêm đó, tôi không kìm nén được mà suy sụp.
Cuối cùng, tôi đã làm chuyện lớn mật nhất trong đời.
Nhân lúc vệ sĩ đổi ca, tôi đã lén trốn ra khỏi bệnh viện.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, không có bất kỳ kinh nghiệm nào về việc bỏ nhà đi. Trên người cũng không có tiền, mặc bộ đồ bệnh nhân đi lang thang trên đường.
Đó là một ngày đông giá rét.
Tôi bị lạnh đến run rẩy, nhưng vẫn cố cắn chặt răng không chịu khuất phục.
Trên đường bỏ nhà đi, tôi gặp Ngôn Xuyên.
Người cũng giống như tôi, không thể chịu đựng được căn nhà lạnh lẽo, vô nhân tính kia, cũng muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng Ngôn Xuyên thông minh hơn tôi nhiều, anh ấy mang theo đủ tiền, cũng có mục tiêu rõ ràng.
Chúng tôi hẹn nhau, sẽ cùng nhau trốn ra nước ngoài.
Ngôn Xuyên nói ở vùng Vân Châu của nước M có một hòn đảo không người ở cách đó một vạn dặm về phía nam.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Hòn đảo đó là món quà mẹ anh ấy để lại cho anh ấy.
Trên đảo là một trang viên trồng đầy hoa hồng.
Là căn cứ bí mật chỉ thuộc về một mình anh ấy.
Bây giờ, nó là của hai chúng tôi.
Chúng tôi hẹn nhau cùng trốn đến Vân Châu, bảo vệ trang viên kia, nhưng khi chúng tôi vừa đến sân bay.
Đã bị bắt lại.
Mấy chục vệ sĩ áo đen vây tôi và Ngôn Xuyên lại, cuộc bỏ trốn mà tôi phải hao hết dũng khí mới dám thực hiện, cuối cùng lại kết thúc bằng thất bại.
Cha tôi rất tức giận.
Ông ta phạt tôi quỳ một ngày một đêm trong mưa to, sau đó lại nhốt tôi trong phòng tối phía sau biệt thự.
Bên ngoài phòng tối, rắn chuột đầy đất.
Khó khăn lớn nhất là sự tra tấn về tinh thần.
Những âm thanh vụn vặt có thể khiến người ta phát điên.
Tôi sợ hãi gào khóc trong phòng tối, chịu đựng đủ bảy ngày bảy đêm.
Đến ngày thứ bảy, mẹ kế đến đón tôi, bà ấy ưỡn cái bụng tròn vo, nhìn tôi từ trên cao xuống.
“Từ Tiệp, chỉ cần trong người cô còn mang dòng m.á.u của nhà họ Từ, cô nhất định phải gánh vác trách nhiệm của mình.”
Bà ấy còn nói: “Từ Tiệp, chấp nhận số phận đi.”
Người chị họ Từ Thiến mà tôi tin tưởng nhất là một người dịu dàng, lương thiện, trong mắt không hề có vẻ tính toán giống như những người chị họ khác.
Vì là con riêng của chú ba nên cuộc sống của Từ Thiến ở Từ gia cũng không tốt lắm.
Nhưng chị ta rất tốt với tôi, nên tôi cũng thường xuyên giúp đỡ chị ta.
Tôi cứ tưởng, chúng tôi sẽ mãi là bạn bè.
Nhưng đến năm mười tuổi.
Từ Thiến lừa tôi ra ngoài, chị ta nói muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa.
Xem pháo hoa đẹp nhất trên thế giới.
Chị ta bảo tôi cắt đuôi đám vệ sĩ vẫn luôn đi theo mình.
Khi đó tôi không tin Từ Thiến sẽ hại tôi, cho nên nghe theo lời chị ta. Tôi đi theo chị ta trốn vào khu rừng sau nhà tổ của Từ gia.
Đúng là chị ta đã đốt pháo hoa cho tôi xem.
Đáng tiếc là pháo hoa kia lại nhắm thẳng vào mặt tôi.
Có lẽ là do phản xạ theo bản năng, bản năng thúc đẩy tôi phải bảo vệ bản thân mình, nên tôi đã nhanh chóng đưa tay che mặt, nghiêng người muốn bỏ chạy.
Nhưng pháo hoa nổ quá nhanh.
Tôi có thể bảo vệ được khuôn mặt, nhưng tai lại bị thương tổn hoàn toàn.
Máu tươi chậm rãi chảy xuống từ trong ống tai, tôi thấy mặt Từ Thiến dần trở nên vặn vẹo, căm hận.
Chị ta gào thét nói ra những lời căm hận tôi.
Chị ta nói chị ta ghét tôi hết lần này đến lần khác thương hại chị ta, ghét tôi có thân phận có thể nghiền ép chị ta.
Ghét cả việc dù đợi đến khi chúng tôi trưởng thành, khi phải liên hôn vì lợi ích gia tộc.
Tôi có thể chọn Ngôn Xuyên môn đăng hộ đối.
Còn chị ta cùng lắm cũng chỉ có thể gả cho Lâm Tự, người có đôi chân bị tật, sợ là cả đời này không cách nào đứng lên được.
Cho nên chị ta hận tôi, càng muốn hủy hoại tôi.
Từ Tiệp bị hủy dung chỉ còn là một con cờ vô dụng.
Về phần hôn ước giữa những thanh niên cùng tuổi đã được định ra từ trước, chị ta có thể thay tôi gả cho Ngôn gia.
Còn tôi, kẻ bị hủy dung, sẽ kết hôn với vị công tử tàn tật của Lâm gia kia.
Sẽ trở thành một cặp trời sinh trong mắt chị ta.
Khi đó Từ Thiến mới mười tuổi mà đã độc ác đến vậy.
Nhưng điều khiến tôi lạnh lòng nhất là lúc tôi ở trong bệnh viện.
Vì tai bị thương, tôi được vệ sĩ đưa đến bệnh viện. Nhưng suốt bảy ngày sau đó, không có một người thân nào đến thăm tôi.
Mẹ kế lúc đó đang mang thai, chê mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện khó ngửi, nên chỉ sai người giúp việc trong nhà mang cơm cho tôi mấy lần.
Về phần cha tôi, ông ta chỉ bảo trợ lý của mình mang đến một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông ta nói: “Từ Tiệp, tôi không cần một cô con gái ngu xuẩn.”
Một đứa con gái bị tính kế tới suýt chút nữa bị hủy dung, ngay cả việc làm con gái của ông ấy, tôi còn không xứng.
Thật nực cười.
Cho nên đêm đó, tôi không kìm nén được mà suy sụp.
Cuối cùng, tôi đã làm chuyện lớn mật nhất trong đời.
Nhân lúc vệ sĩ đổi ca, tôi đã lén trốn ra khỏi bệnh viện.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, không có bất kỳ kinh nghiệm nào về việc bỏ nhà đi. Trên người cũng không có tiền, mặc bộ đồ bệnh nhân đi lang thang trên đường.
Đó là một ngày đông giá rét.
Tôi bị lạnh đến run rẩy, nhưng vẫn cố cắn chặt răng không chịu khuất phục.
Trên đường bỏ nhà đi, tôi gặp Ngôn Xuyên.
Người cũng giống như tôi, không thể chịu đựng được căn nhà lạnh lẽo, vô nhân tính kia, cũng muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng Ngôn Xuyên thông minh hơn tôi nhiều, anh ấy mang theo đủ tiền, cũng có mục tiêu rõ ràng.
Chúng tôi hẹn nhau, sẽ cùng nhau trốn ra nước ngoài.
Ngôn Xuyên nói ở vùng Vân Châu của nước M có một hòn đảo không người ở cách đó một vạn dặm về phía nam.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Hòn đảo đó là món quà mẹ anh ấy để lại cho anh ấy.
Trên đảo là một trang viên trồng đầy hoa hồng.
Là căn cứ bí mật chỉ thuộc về một mình anh ấy.
Bây giờ, nó là của hai chúng tôi.
Chúng tôi hẹn nhau cùng trốn đến Vân Châu, bảo vệ trang viên kia, nhưng khi chúng tôi vừa đến sân bay.
Đã bị bắt lại.
Mấy chục vệ sĩ áo đen vây tôi và Ngôn Xuyên lại, cuộc bỏ trốn mà tôi phải hao hết dũng khí mới dám thực hiện, cuối cùng lại kết thúc bằng thất bại.
Cha tôi rất tức giận.
Ông ta phạt tôi quỳ một ngày một đêm trong mưa to, sau đó lại nhốt tôi trong phòng tối phía sau biệt thự.
Bên ngoài phòng tối, rắn chuột đầy đất.
Khó khăn lớn nhất là sự tra tấn về tinh thần.
Những âm thanh vụn vặt có thể khiến người ta phát điên.
Tôi sợ hãi gào khóc trong phòng tối, chịu đựng đủ bảy ngày bảy đêm.
Đến ngày thứ bảy, mẹ kế đến đón tôi, bà ấy ưỡn cái bụng tròn vo, nhìn tôi từ trên cao xuống.
“Từ Tiệp, chỉ cần trong người cô còn mang dòng m.á.u của nhà họ Từ, cô nhất định phải gánh vác trách nhiệm của mình.”
Bà ấy còn nói: “Từ Tiệp, chấp nhận số phận đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro