Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn
Chương 5:
Nguyệt Lộc
2025-03-27 09:02:47
Chương 5:
Mẹ kế im lặng một lúc rồi vẫy tay phải.
Các vệ sĩ dừng lại, sau đó quay trở về xe.
“Nhớ đưa nó về đúng giờ.”
Mẹ kế liếc nhìn Phùng Hoan, nói một câu như vậy rồi quay người rời đi.
Xem ra tình cảm bao năm nay vẫn có chút tác dụng, ít nhất thì nó cũng có thể giúp Phùng Hoan có thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Cũng coi như là tôi khuyên nhủ cô ta giúp bà ấy.
Không tác quái sẽ không phải chết.
Cô ta nên ngoan ngoãn làm một cô thiên kim hào môn, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Tôi sẽ dùng kinh nghiệm của bản thân mình để cảnh cáo cô ta.
Đó là lý do mẹ kế đồng ý để Phùng Hoan ở lại đây một đêm.
…
Tôi dẫn Phùng Hoan vào nhà.
Kế hoạch ban đầu đã bị phá hỏng rồi, tôi đành phải hủy chuyến bay.
Cô ta nói với tôi, hiện tại cô ta đã đổi họ rồi.
Tên hiện tại của cô ta là Từ Hoan.
Tôi rót cho cô ta một cốc trà nóng, tay Từ Hoan lạnh toát vì sợ hãi, một cốc trà nóng có thể giúp cô ta bình tĩnh lại.
Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng tôi không ngờ cô nàng này lại gan đến mức bỏ trốn luôn.
“Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô về Từ gia.”
Nghe tôi nói vậy, bàn tay đang cầm cốc trà của Từ Hoan run mạnh.
Từ Hoan lắc đầu lia lịa: “Tôi không muốn về, đó không phải là nơi con người có thể sống nổi.”
Thấy cô ta yếu đuối và sợ hãi như vậy, tôi đưa tay nhéo nhẹ má cô ta.
“Tôi đã bảo cô rồi, rồi cô sẽ quen thôi.”
Khi cô đã quen đến mức chai sạn, cô sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Nhưng bà ấy ngược đãi tôi, bà ấy không cho tôi ăn cơm, còn bắt tôi phải dậy chạy bộ từ khi trời còn chưa sáng, ép tôi học múa học đàn, ngón chân của tôi sắp nát hết rồi!”
Nói rồi Từ Hoan cởi giày ra.
Các ngón chân của cô ta bị trầy xước và sưng tấy lên, trông rất đáng thương.
Tôi vô thức nhìn xuống chân mình.
Hình như trước đây tôi cũng từng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nếu mẹ cô thực sự muốn ngược đãi cô thì cô đã c.h.ế.t rồi.”
Tôi nói ra một sự thật.
Hào môn có nhiều ân oán, hơn nữa người có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Từ Hoan lại là con gái của vợ cả, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của con gái bà ấy sau này.
Nếu bà ấy thực sự độc ác thì ngay từ ngày đầu tiên Từ Hoan về Từ gia, bà ấy đã phải dùng chính sách phủng sát.
Bà ấy sẽ nâng Từ Hoan lên tận mây xanh sau đó sẽ bất ngờ đẩy cô ta xuống, hoàn toàn chặt đứt đường sống của Từ Hoan, trải đường cho con gái mình.
Đó mới là việc mà một bà mẹ kế độc ác nên làm.
Chứ không phải là chậm rãi ép Từ Hoan học những kỹ năng mà một cô thiên kim hào môn cần phải có.
Một khi Từ Hoan có thể nắm vững những kỹ năng này, cộng thêm thân phận thiên kim nhà họ Từ, chỉ cần cô ta chịu đựng được mấy năm này, đến khi kết hôn cô ta sẽ có được cơ hội chọn chồng tốt nhất.
Đến cả mấy đứa em của cô ta cũng không sánh được.
Từ Hoan không tin lời tôi, hoặc là cô ta không tin rằng giới hào môn lại tàn nhẫn đến vậy.
“Cô nghĩ hào môn là nơi tôi sẽ được uống cà phê mỗi ngày, được ăn trái cây mà dì giúp việc bày ra sẵn, thỉnh thoảng lại đi dạo phố, uống trà chiều với bạn bè?”
Tôi tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của cô ta.
“Vậy cô có nghĩ tới việc, tập đoàn của các gia tộc có mạng lưới quan hệ chằng chịt, chỉ có người có thực lực tuyệt đối mới có thể thừa kế.”
“Mỗi một mối làm ăn đều cần con cháu gia tộc quản lý. Nếu tất cả mọi người đều bất tài, công ty đó còn có thể duy trì được nữa sao?”
Muốn phát triển và lớn mạnh, muốn đứng đầu thiên hạ, muốn trở thành người trên người ở Đế Đô.
Thì phải trả một cái giá đắt hơn người thường gấp ngàn lần.
Sự ganh đua giữa các cô thiên kim hào môn cũng là một cách để làm rạng danh gia tộc.
Cho nên không có gia tộc nào thích một kẻ vô dụng.
Phế vật, nhất định sẽ bị đào thải.
Từ Hoan im lặng rất lâu, cô ta ngồi bên cạnh tôi, ngẩng đầu hỏi: “Vậy những năm qua, cô phải làm thế nào mới có thể kiên trì được?”
Tôi đã kiên trì như thế nào ư?
Tôi lại không nhịn được đưa tay sờ tai trái.
Cô ta ngồi bên trái tôi, giọng nói rất khẽ, tôi chỉ có thể mơ hồ nghe được.
Cái tai bị phế bỏ này chính là kết cục của việc thất bại trong cuộc cạnh tranh giữa các thiên kim hào môn.
Và mẹ kế để Từ Hoan ở lại đây, cũng là vì muốn cô ta nghe được câu chuyện này.
“Từ Hoan, cô biết không, tai trái của tôi không thể nghe thấy âm thanh.”
Trong ánh mắt có chút nghi hoặc của cô ta, tôi chậm rãi kể lại câu chuyện kia.
Mẹ kế im lặng một lúc rồi vẫy tay phải.
Các vệ sĩ dừng lại, sau đó quay trở về xe.
“Nhớ đưa nó về đúng giờ.”
Mẹ kế liếc nhìn Phùng Hoan, nói một câu như vậy rồi quay người rời đi.
Xem ra tình cảm bao năm nay vẫn có chút tác dụng, ít nhất thì nó cũng có thể giúp Phùng Hoan có thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Cũng coi như là tôi khuyên nhủ cô ta giúp bà ấy.
Không tác quái sẽ không phải chết.
Cô ta nên ngoan ngoãn làm một cô thiên kim hào môn, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Tôi sẽ dùng kinh nghiệm của bản thân mình để cảnh cáo cô ta.
Đó là lý do mẹ kế đồng ý để Phùng Hoan ở lại đây một đêm.
…
Tôi dẫn Phùng Hoan vào nhà.
Kế hoạch ban đầu đã bị phá hỏng rồi, tôi đành phải hủy chuyến bay.
Cô ta nói với tôi, hiện tại cô ta đã đổi họ rồi.
Tên hiện tại của cô ta là Từ Hoan.
Tôi rót cho cô ta một cốc trà nóng, tay Từ Hoan lạnh toát vì sợ hãi, một cốc trà nóng có thể giúp cô ta bình tĩnh lại.
Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng tôi không ngờ cô nàng này lại gan đến mức bỏ trốn luôn.
“Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô về Từ gia.”
Nghe tôi nói vậy, bàn tay đang cầm cốc trà của Từ Hoan run mạnh.
Từ Hoan lắc đầu lia lịa: “Tôi không muốn về, đó không phải là nơi con người có thể sống nổi.”
Thấy cô ta yếu đuối và sợ hãi như vậy, tôi đưa tay nhéo nhẹ má cô ta.
“Tôi đã bảo cô rồi, rồi cô sẽ quen thôi.”
Khi cô đã quen đến mức chai sạn, cô sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Nhưng bà ấy ngược đãi tôi, bà ấy không cho tôi ăn cơm, còn bắt tôi phải dậy chạy bộ từ khi trời còn chưa sáng, ép tôi học múa học đàn, ngón chân của tôi sắp nát hết rồi!”
Nói rồi Từ Hoan cởi giày ra.
Các ngón chân của cô ta bị trầy xước và sưng tấy lên, trông rất đáng thương.
Tôi vô thức nhìn xuống chân mình.
Hình như trước đây tôi cũng từng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nếu mẹ cô thực sự muốn ngược đãi cô thì cô đã c.h.ế.t rồi.”
Tôi nói ra một sự thật.
Hào môn có nhiều ân oán, hơn nữa người có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Từ Hoan lại là con gái của vợ cả, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của con gái bà ấy sau này.
Nếu bà ấy thực sự độc ác thì ngay từ ngày đầu tiên Từ Hoan về Từ gia, bà ấy đã phải dùng chính sách phủng sát.
Bà ấy sẽ nâng Từ Hoan lên tận mây xanh sau đó sẽ bất ngờ đẩy cô ta xuống, hoàn toàn chặt đứt đường sống của Từ Hoan, trải đường cho con gái mình.
Đó mới là việc mà một bà mẹ kế độc ác nên làm.
Chứ không phải là chậm rãi ép Từ Hoan học những kỹ năng mà một cô thiên kim hào môn cần phải có.
Một khi Từ Hoan có thể nắm vững những kỹ năng này, cộng thêm thân phận thiên kim nhà họ Từ, chỉ cần cô ta chịu đựng được mấy năm này, đến khi kết hôn cô ta sẽ có được cơ hội chọn chồng tốt nhất.
Đến cả mấy đứa em của cô ta cũng không sánh được.
Từ Hoan không tin lời tôi, hoặc là cô ta không tin rằng giới hào môn lại tàn nhẫn đến vậy.
“Cô nghĩ hào môn là nơi tôi sẽ được uống cà phê mỗi ngày, được ăn trái cây mà dì giúp việc bày ra sẵn, thỉnh thoảng lại đi dạo phố, uống trà chiều với bạn bè?”
Tôi tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của cô ta.
“Vậy cô có nghĩ tới việc, tập đoàn của các gia tộc có mạng lưới quan hệ chằng chịt, chỉ có người có thực lực tuyệt đối mới có thể thừa kế.”
“Mỗi một mối làm ăn đều cần con cháu gia tộc quản lý. Nếu tất cả mọi người đều bất tài, công ty đó còn có thể duy trì được nữa sao?”
Muốn phát triển và lớn mạnh, muốn đứng đầu thiên hạ, muốn trở thành người trên người ở Đế Đô.
Thì phải trả một cái giá đắt hơn người thường gấp ngàn lần.
Sự ganh đua giữa các cô thiên kim hào môn cũng là một cách để làm rạng danh gia tộc.
Cho nên không có gia tộc nào thích một kẻ vô dụng.
Phế vật, nhất định sẽ bị đào thải.
Từ Hoan im lặng rất lâu, cô ta ngồi bên cạnh tôi, ngẩng đầu hỏi: “Vậy những năm qua, cô phải làm thế nào mới có thể kiên trì được?”
Tôi đã kiên trì như thế nào ư?
Tôi lại không nhịn được đưa tay sờ tai trái.
Cô ta ngồi bên trái tôi, giọng nói rất khẽ, tôi chỉ có thể mơ hồ nghe được.
Cái tai bị phế bỏ này chính là kết cục của việc thất bại trong cuộc cạnh tranh giữa các thiên kim hào môn.
Và mẹ kế để Từ Hoan ở lại đây, cũng là vì muốn cô ta nghe được câu chuyện này.
“Từ Hoan, cô biết không, tai trái của tôi không thể nghe thấy âm thanh.”
Trong ánh mắt có chút nghi hoặc của cô ta, tôi chậm rãi kể lại câu chuyện kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro