Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn
Chương 12:
Nguyệt Lộc
2025-03-27 09:02:47
Chương 12:
Nhưng dù sao thì tôi cũng mang họ Từ nên ông ấy không thể quyết định cuộc đời tôi được.
Có điều, hiện tại tôi đã không còn mối quan hệ huyết thống này nữa, nên tôi muốn đánh cược vào tình cảm giữa chúng tôi suốt bao nhiêu năm qua.
Tôi và Phùng Hoan cùng nhau đến thư phòng gặp ông.
Ông nhìn Phùng Hoan một lúc lâu, sau đó lấy chiếc vòng tay từ trong ngăn kéo ra.
Chiếc vòng tay có chất lượng rất tốt, trông rất đắt tiền.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là một món đồ quý hiếm trong buổi đấu giá mới được tổ chức gần đây, nó có trị giá lên tới hàng trăm triệu.
Phùng Hoan nhận lấy chiếc vòng tay, còn gọi một tiếng “ong ngoại”.
Tôi khẽ kéo áo cô ta.
Phùng Hoan hiểu ý.
Cô ta quay lại đóng cửa thư phòng rồi cùng tôi quỳ xuống.
Muốn nhờ người khác giúp đỡ thì bản thân phải bày chuẩn tư thế khẩn cầu.
…
Cuộc hôn nhân diễn ra theo đúng kế hoạch.
Dù sao thì đó cũng là đám cưới của tôi nên tôi vẫn có chút quyền yêu cầu này nọ.
Vì vậy, khi tôi đề nghị tổ chức đám cưới theo phong cách Trung Hoa, nhà họ Lâm đã đồng ý ngay lập tức.
Bộ váy cưới tinh xảo sang quý, hình phượng hoàng cùng mẫu đơn được thêu bên trên cũng sống động như thật.
Tôi nhìn mình trong gương, tự cảm thấy mình đẹp đến khó tả.
Cuộc hôn nhân này là sự kết hợp giữa hai gia tộc nên toàn bộ khách sạn đã được bao trọn từ trước, sẽ không có người ngoài nào được phép vào trong.
Phùng Hoan không làm phù dâu của tôi. Mấy ngày trước cô ta bị ho, còn nói sau khi trùm khăn voan lên đầu giúp tôi, cô ta sẽ về nhà nghỉ ngơi.
Cha tôi biết chuyện này nhưng cũng không để ý lắm.
Dù sao thì ông ấy cũng có rất nhiều con gái, mà tôi cũng có rất nhiều chị em họ.
Muốn tập hợp đủ một đội phù dâu không phải là chuyện khó khăn gì.
Đám cưới rất ồn ào.
Ngôn Xuyên cũng nằm trong danh sách khách mời.
Tôi không có duyên phận được kết hôn với anh ấy, nhưng tôi vẫn là con gái nuôi của nhà họ Từ.
Vì vậy, không ai có thể chỉ trích việc chúng tôi trở thành anh em.
Anh ấy nhìn tôi trong gương, lấy một chiếc trâm cài hoa hồng bằng vàng hồng tinh xảo từ trong tay áo ra, tự tay cài lên tóc tôi.
“Rất đẹp.”
Anh ấy nói rất khẽ, rồi lại nắm nhẹ lấy tay tôi, sau đó nhanh chóng rời đi trước khi những người khác đến, như thể anh ấy chưa từng xuất hiện vậy.
Sau một hồi ồn ào, tôi phải trùm khăn voan lên đầu, được các phù dâu dìu ra ngoài theo nghi thức đám cưới.
Tôi cũng cần thay bộ quần áo cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phùng Hoan ở lại với tôi.
Nhìn bộ váy cưới đắt tiền trên giường, tôi ôm chặt cô ấy.
“Phùng Hoan, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận.”
Chúng tôi đều biết rằng, sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Đối với một gia đình giàu có, việc bỏ trốn trong đám cưới đúng là một nỗi ô nhục lớn.
Chưa kể đến việc tráo người.
Có lẽ cha tôi sẽ tức c.h.ế.t mất.
Nhưng tất cả khách khứa đều đã đến đông đủ, còn có rất nhiều đối tác kinh doanh cũng tham gia. Vì vậy, dù ông ấy có tức giận đến đâu cũng phải cắn răng tiếp tục tổ chức đám cưới.
Tôi đang đánh cược vào một chút chênh lệch thời gian này.
Tôi thay quần áo của Phùng Hoan, đeo khẩu trang rồi đội mũ lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi khách sạn theo kế hoạch.
Tôi thấy một chiếc xe hơi màu đen được đậu cách khách sạn hai mươi mét về phía bên trái.
Tôi nhìn biển số xe sau đó lên xe.
Người lái xe lái xe đi rất nhanh.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Nửa giờ sau, tôi đã đến một ngọn đồi.
Ngôn Xuyên đã đợi tôi ở đó từ lâu.
“Tất cả hành lý của em đã được bỏ vào trong rồi.”
Anh ấy nhìn chiếc máy bay riêng phía sau, lại nói: “Em có chắc sẽ không bị phát hiện ra không?”
Tôi lắc đầu.
Tôi và Phùng Hoan đã cùng cầu cứu ông ngoại. Có lẽ là vì nhớ đến người con gái đã qua đời của mình, hoặc cũng có thể là vì tôi còn lưu lại được một chút tình cảm trong lòng ông ấy.
Cuối cùng, ông ấy đã đồng ý với yêu cầu của chúng tôi.
Tôi sẽ bỏ trốn và Phùng Hoan sẽ kết hôn thay tôi.
Ông ngoại sẽ giúp chúng tôi xóa mọi dấu vết.
Về phần máy bay riêng, tôi đã xin xử dụng nó từ lần gặp Ngôn Xuyên tại nhà hàng, nó sẽ đưa tôi ra nước ngoài.
May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
“Em đã nghĩ đến việc nên đi đâu chưa?”
Ngôn Xuyên nhận một bó hoa hồng lớn từ tay người hầu, đưa nó cho tôi.
Tôi nhìn bó hoa hồng trước mặt, nhớ lại những lời người nào đó đã từng nói với tôi khi tôi mười tuổi.
Ở Vân Châu, nước M.
Có một trang viên với hàng trăm nghìn bông hoa hồng, nằm trên một hòn đảo cách đó một vạn dặm về phía nam.
Vì vậy...
“Đến Vân Châu đi.”
Nhưng dù sao thì tôi cũng mang họ Từ nên ông ấy không thể quyết định cuộc đời tôi được.
Có điều, hiện tại tôi đã không còn mối quan hệ huyết thống này nữa, nên tôi muốn đánh cược vào tình cảm giữa chúng tôi suốt bao nhiêu năm qua.
Tôi và Phùng Hoan cùng nhau đến thư phòng gặp ông.
Ông nhìn Phùng Hoan một lúc lâu, sau đó lấy chiếc vòng tay từ trong ngăn kéo ra.
Chiếc vòng tay có chất lượng rất tốt, trông rất đắt tiền.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là một món đồ quý hiếm trong buổi đấu giá mới được tổ chức gần đây, nó có trị giá lên tới hàng trăm triệu.
Phùng Hoan nhận lấy chiếc vòng tay, còn gọi một tiếng “ong ngoại”.
Tôi khẽ kéo áo cô ta.
Phùng Hoan hiểu ý.
Cô ta quay lại đóng cửa thư phòng rồi cùng tôi quỳ xuống.
Muốn nhờ người khác giúp đỡ thì bản thân phải bày chuẩn tư thế khẩn cầu.
…
Cuộc hôn nhân diễn ra theo đúng kế hoạch.
Dù sao thì đó cũng là đám cưới của tôi nên tôi vẫn có chút quyền yêu cầu này nọ.
Vì vậy, khi tôi đề nghị tổ chức đám cưới theo phong cách Trung Hoa, nhà họ Lâm đã đồng ý ngay lập tức.
Bộ váy cưới tinh xảo sang quý, hình phượng hoàng cùng mẫu đơn được thêu bên trên cũng sống động như thật.
Tôi nhìn mình trong gương, tự cảm thấy mình đẹp đến khó tả.
Cuộc hôn nhân này là sự kết hợp giữa hai gia tộc nên toàn bộ khách sạn đã được bao trọn từ trước, sẽ không có người ngoài nào được phép vào trong.
Phùng Hoan không làm phù dâu của tôi. Mấy ngày trước cô ta bị ho, còn nói sau khi trùm khăn voan lên đầu giúp tôi, cô ta sẽ về nhà nghỉ ngơi.
Cha tôi biết chuyện này nhưng cũng không để ý lắm.
Dù sao thì ông ấy cũng có rất nhiều con gái, mà tôi cũng có rất nhiều chị em họ.
Muốn tập hợp đủ một đội phù dâu không phải là chuyện khó khăn gì.
Đám cưới rất ồn ào.
Ngôn Xuyên cũng nằm trong danh sách khách mời.
Tôi không có duyên phận được kết hôn với anh ấy, nhưng tôi vẫn là con gái nuôi của nhà họ Từ.
Vì vậy, không ai có thể chỉ trích việc chúng tôi trở thành anh em.
Anh ấy nhìn tôi trong gương, lấy một chiếc trâm cài hoa hồng bằng vàng hồng tinh xảo từ trong tay áo ra, tự tay cài lên tóc tôi.
“Rất đẹp.”
Anh ấy nói rất khẽ, rồi lại nắm nhẹ lấy tay tôi, sau đó nhanh chóng rời đi trước khi những người khác đến, như thể anh ấy chưa từng xuất hiện vậy.
Sau một hồi ồn ào, tôi phải trùm khăn voan lên đầu, được các phù dâu dìu ra ngoài theo nghi thức đám cưới.
Tôi cũng cần thay bộ quần áo cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phùng Hoan ở lại với tôi.
Nhìn bộ váy cưới đắt tiền trên giường, tôi ôm chặt cô ấy.
“Phùng Hoan, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận.”
Chúng tôi đều biết rằng, sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Đối với một gia đình giàu có, việc bỏ trốn trong đám cưới đúng là một nỗi ô nhục lớn.
Chưa kể đến việc tráo người.
Có lẽ cha tôi sẽ tức c.h.ế.t mất.
Nhưng tất cả khách khứa đều đã đến đông đủ, còn có rất nhiều đối tác kinh doanh cũng tham gia. Vì vậy, dù ông ấy có tức giận đến đâu cũng phải cắn răng tiếp tục tổ chức đám cưới.
Tôi đang đánh cược vào một chút chênh lệch thời gian này.
Tôi thay quần áo của Phùng Hoan, đeo khẩu trang rồi đội mũ lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi khách sạn theo kế hoạch.
Tôi thấy một chiếc xe hơi màu đen được đậu cách khách sạn hai mươi mét về phía bên trái.
Tôi nhìn biển số xe sau đó lên xe.
Người lái xe lái xe đi rất nhanh.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Nửa giờ sau, tôi đã đến một ngọn đồi.
Ngôn Xuyên đã đợi tôi ở đó từ lâu.
“Tất cả hành lý của em đã được bỏ vào trong rồi.”
Anh ấy nhìn chiếc máy bay riêng phía sau, lại nói: “Em có chắc sẽ không bị phát hiện ra không?”
Tôi lắc đầu.
Tôi và Phùng Hoan đã cùng cầu cứu ông ngoại. Có lẽ là vì nhớ đến người con gái đã qua đời của mình, hoặc cũng có thể là vì tôi còn lưu lại được một chút tình cảm trong lòng ông ấy.
Cuối cùng, ông ấy đã đồng ý với yêu cầu của chúng tôi.
Tôi sẽ bỏ trốn và Phùng Hoan sẽ kết hôn thay tôi.
Ông ngoại sẽ giúp chúng tôi xóa mọi dấu vết.
Về phần máy bay riêng, tôi đã xin xử dụng nó từ lần gặp Ngôn Xuyên tại nhà hàng, nó sẽ đưa tôi ra nước ngoài.
May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
“Em đã nghĩ đến việc nên đi đâu chưa?”
Ngôn Xuyên nhận một bó hoa hồng lớn từ tay người hầu, đưa nó cho tôi.
Tôi nhìn bó hoa hồng trước mặt, nhớ lại những lời người nào đó đã từng nói với tôi khi tôi mười tuổi.
Ở Vân Châu, nước M.
Có một trang viên với hàng trăm nghìn bông hoa hồng, nằm trên một hòn đảo cách đó một vạn dặm về phía nam.
Vì vậy...
“Đến Vân Châu đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro