Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn
Chương 11:
Nguyệt Lộc
2025-03-27 09:02:47
Chương 11:
Dưới tình huống này, chúng tôi không có thời gian để ôn chuyện cũ với nhau. Tôi nắm lấy tay anh ấy, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Ngôn Xuyên, anh có thể giúp em được không?”
…
Năm phút sau, tôi trở lại chỗ ngồi.
Lâm Tự đã đợi tôi rất lâu, nhưng với tư cách là một quý ông, anh ấy sẽ không bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Tôi và anh ấy vừa tiếp tục ăn vừa bàn xem tiếp theo nên đi đâu.
Mãi tới khi những việc hẹn hò bình thường được thực hiện đầy đủ, đám vệ sĩ đang bí mật theo dõi tôi mới tin tưởng tôi hơn, đồng thời báo cáo lại cho cha tôi.
Nhưng ngay khi tôi và Lâm Tự bước ra khỏi nhà hàng, chúng tôi đã chạm mặt Phùng Hoan.
Phùng Hoan đã bị nhốt trong nhà suốt hai tháng trời, bị buộc phải học những kỹ năng cần thiết của một tiểu thư hào môn.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm có của cô ta.
Phùng Hoan quyết định đi dạo phố.
Cô ta tình cờ gặp tôi, còn chạy đến chào hỏi.
Nhưng thật không may, cô ta giẫm trúng một hòn đá, mắt cá chân bị trẹo khiến cả người cô ta ngã về phía trước.
Thật trùng hợp, cô ta lại ngã thẳng vào vòng tay của Lâm Tự.
“Cẩn thận.”
Giọng của Lâm Tự rất nhẹ, nhưng lại dịu dàng hơn lúc nói chuyện với tôi.
Tôi im lặng đứng bên cạnh.
Phùng Hoan đỏ mặt, cố gắng đứng dậy rời khỏi vòng ôm của người đàn ông, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn liếc nhìn Lâm Tự.
Tôi không ngốc, có thể nhận ra bọn họ đã quen nhau từ trước.
Hoặc có lẽ giữa bọn họ đã có tình cảm.
Đây là một tin tuyệt vời đối với tôi.
Tôi bước lên trước, mắt nhìn thẳng vào Phùng Hoan: “Cô có muốn đi xem phim với chúng tôi không?”
Ba người cùng xem phim có lẽ cũng sẽ rất thú vị.
Phùng Hoan hơi do dự, còn Lâm Tự thì im lặng nhìn cô ta.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Cuối cùng, cả ba chúng tôi đã cùng đi xem phim thật.
…
Khi về đến nhà.
Bôn ba suốt một ngày, người tôi đã mệt lả.
Tôi vừa tắm rửa thoải mái bước ra đã thấy Phùng Hoan đang ngồi bên giường.
Ánh mắt cô ta lộ vẻ do dự, dường như có điều gì đó muốn nói với tôi.
“Cô quen Lâm Tự?”
Tôi mở lời trước, vừa lau tóc vừa hỏi cô ta.
Phùng Hoan vẫn còn quá non nớt, không hiểu sự phức tạp trong hào môn, cô ta đã tin tưởng tôi hoàn toàn chỉ vì tôi tốt bụng cho cô ta tá túc một đêm.
Cô ta giống hệt tôi năm xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng tôi tốt hơn Từ Thiến nhiều, tôi là người có nguyên tắc.
Bởi suy cho cùng, nếu tôi trở thành hạng người mà tôi đã từng ghét, chắc chắn tôi cũng sẽ thấy không vui.
…
Lúc này tôi mới biết.
Phùng Hoan đã gặp Lâm Tự trước khi cô ta được nhận về gia tộc.
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân sáo rỗng cùng với một tình yêu sét đánh cũng sáo rỗng không kém.
Cô ngốc này đã yêu anh ấy vì lòng tốt đó.
“Vậy anh ấy có thích cô không?”
Tôi nhớ lại ánh mắt kiềm nén của Lâm Tự hôm nay, cũng phần nào đoán được câu trả lời.
Phùng Hoan có chút buồn bã, cô ta lắc đầu, trông có vẻ tự ti: “Anh ấy dịu dàng như vậy, sao có thể thích tôi chứ?”
Đến lúc này tôi mới biết lý do Phùng Hoan muốn được công nhận là thành viên của gia tộc đến vậy.
Cô ta muốn có một thân phận xứng đôi với Lâm Tự.
Tiếc rằng người sẽ kết hôn với Lâm Tự lại là tôi.
Phùng Hoan nắm lấy cổ tay tôi, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin.
“Cô có thể đừng kết hôn với anh ấy được không?”
Tôi bật cười, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô ngốc này.
“Nếu tôi có thể lựa chọn, cô nghĩ tôi còn ở đây sao?”
Nhìn ánh sáng trong mắt cô ta dần vụt tắt, tôi đưa ra một quyết định.
Trao quyền lựa chọn cho Phùng Hoan.
Tôi nhẹ nhàng nâng cằm cô ta lên, buộc cô ta phải nhìn thẳng vào tôi.
“Từ gia phải có một cô con gái kết hôn với Lâm gia.”
Nếu cô ta đủ thông minh, cô ta sẽ hiểu ý tôi.
Nếu cô ta thực sự yêu Lâm Tự đến mức có thể bất chấp tất cả, như vậy tôi cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với cô ta.
Phùng Hoan mang trong mình dòng m.á.u của nhà họ Từ, nên chắc chắn cô ta không phải kẻ ngốc.
Chỉ trong vài phút, cô ta đã hiểu ý tôi.
Cô ta chậm rãi nắm lấy tay tôi, giọng điệu bình tĩnh và kiên định.
“Tôi sẽ kết hôn.”
…
Vì đây là cô ta tự nguyện nên tôi không có gì phải do dự cả.
Nhưng chỉ dựa vào chúng tôi chắc chắn sẽ không thành công.
Tôi vẫn cần một người giúp đỡ.
Vì vậy, một tuần sau, tôi và Phùng Hoan đã đến chúc thọ ông ngoại.
Ông ngoại luôn đối xử rất tốt với tôi, có lẽ vì ông chỉ có một cô con gái.
Trong hai mươi năm qua, tôi là cháu gái duy nhất của ông.
Trong suốt quãng thời gian ở Từ gia, tôi chỉ từng cảm nhận được tình thân từ trên người một mình ông ấy.
Dưới tình huống này, chúng tôi không có thời gian để ôn chuyện cũ với nhau. Tôi nắm lấy tay anh ấy, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Ngôn Xuyên, anh có thể giúp em được không?”
…
Năm phút sau, tôi trở lại chỗ ngồi.
Lâm Tự đã đợi tôi rất lâu, nhưng với tư cách là một quý ông, anh ấy sẽ không bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Tôi và anh ấy vừa tiếp tục ăn vừa bàn xem tiếp theo nên đi đâu.
Mãi tới khi những việc hẹn hò bình thường được thực hiện đầy đủ, đám vệ sĩ đang bí mật theo dõi tôi mới tin tưởng tôi hơn, đồng thời báo cáo lại cho cha tôi.
Nhưng ngay khi tôi và Lâm Tự bước ra khỏi nhà hàng, chúng tôi đã chạm mặt Phùng Hoan.
Phùng Hoan đã bị nhốt trong nhà suốt hai tháng trời, bị buộc phải học những kỹ năng cần thiết của một tiểu thư hào môn.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm có của cô ta.
Phùng Hoan quyết định đi dạo phố.
Cô ta tình cờ gặp tôi, còn chạy đến chào hỏi.
Nhưng thật không may, cô ta giẫm trúng một hòn đá, mắt cá chân bị trẹo khiến cả người cô ta ngã về phía trước.
Thật trùng hợp, cô ta lại ngã thẳng vào vòng tay của Lâm Tự.
“Cẩn thận.”
Giọng của Lâm Tự rất nhẹ, nhưng lại dịu dàng hơn lúc nói chuyện với tôi.
Tôi im lặng đứng bên cạnh.
Phùng Hoan đỏ mặt, cố gắng đứng dậy rời khỏi vòng ôm của người đàn ông, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn liếc nhìn Lâm Tự.
Tôi không ngốc, có thể nhận ra bọn họ đã quen nhau từ trước.
Hoặc có lẽ giữa bọn họ đã có tình cảm.
Đây là một tin tuyệt vời đối với tôi.
Tôi bước lên trước, mắt nhìn thẳng vào Phùng Hoan: “Cô có muốn đi xem phim với chúng tôi không?”
Ba người cùng xem phim có lẽ cũng sẽ rất thú vị.
Phùng Hoan hơi do dự, còn Lâm Tự thì im lặng nhìn cô ta.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Cuối cùng, cả ba chúng tôi đã cùng đi xem phim thật.
…
Khi về đến nhà.
Bôn ba suốt một ngày, người tôi đã mệt lả.
Tôi vừa tắm rửa thoải mái bước ra đã thấy Phùng Hoan đang ngồi bên giường.
Ánh mắt cô ta lộ vẻ do dự, dường như có điều gì đó muốn nói với tôi.
“Cô quen Lâm Tự?”
Tôi mở lời trước, vừa lau tóc vừa hỏi cô ta.
Phùng Hoan vẫn còn quá non nớt, không hiểu sự phức tạp trong hào môn, cô ta đã tin tưởng tôi hoàn toàn chỉ vì tôi tốt bụng cho cô ta tá túc một đêm.
Cô ta giống hệt tôi năm xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng tôi tốt hơn Từ Thiến nhiều, tôi là người có nguyên tắc.
Bởi suy cho cùng, nếu tôi trở thành hạng người mà tôi đã từng ghét, chắc chắn tôi cũng sẽ thấy không vui.
…
Lúc này tôi mới biết.
Phùng Hoan đã gặp Lâm Tự trước khi cô ta được nhận về gia tộc.
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân sáo rỗng cùng với một tình yêu sét đánh cũng sáo rỗng không kém.
Cô ngốc này đã yêu anh ấy vì lòng tốt đó.
“Vậy anh ấy có thích cô không?”
Tôi nhớ lại ánh mắt kiềm nén của Lâm Tự hôm nay, cũng phần nào đoán được câu trả lời.
Phùng Hoan có chút buồn bã, cô ta lắc đầu, trông có vẻ tự ti: “Anh ấy dịu dàng như vậy, sao có thể thích tôi chứ?”
Đến lúc này tôi mới biết lý do Phùng Hoan muốn được công nhận là thành viên của gia tộc đến vậy.
Cô ta muốn có một thân phận xứng đôi với Lâm Tự.
Tiếc rằng người sẽ kết hôn với Lâm Tự lại là tôi.
Phùng Hoan nắm lấy cổ tay tôi, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin.
“Cô có thể đừng kết hôn với anh ấy được không?”
Tôi bật cười, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô ngốc này.
“Nếu tôi có thể lựa chọn, cô nghĩ tôi còn ở đây sao?”
Nhìn ánh sáng trong mắt cô ta dần vụt tắt, tôi đưa ra một quyết định.
Trao quyền lựa chọn cho Phùng Hoan.
Tôi nhẹ nhàng nâng cằm cô ta lên, buộc cô ta phải nhìn thẳng vào tôi.
“Từ gia phải có một cô con gái kết hôn với Lâm gia.”
Nếu cô ta đủ thông minh, cô ta sẽ hiểu ý tôi.
Nếu cô ta thực sự yêu Lâm Tự đến mức có thể bất chấp tất cả, như vậy tôi cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với cô ta.
Phùng Hoan mang trong mình dòng m.á.u của nhà họ Từ, nên chắc chắn cô ta không phải kẻ ngốc.
Chỉ trong vài phút, cô ta đã hiểu ý tôi.
Cô ta chậm rãi nắm lấy tay tôi, giọng điệu bình tĩnh và kiên định.
“Tôi sẽ kết hôn.”
…
Vì đây là cô ta tự nguyện nên tôi không có gì phải do dự cả.
Nhưng chỉ dựa vào chúng tôi chắc chắn sẽ không thành công.
Tôi vẫn cần một người giúp đỡ.
Vì vậy, một tuần sau, tôi và Phùng Hoan đã đến chúc thọ ông ngoại.
Ông ngoại luôn đối xử rất tốt với tôi, có lẽ vì ông chỉ có một cô con gái.
Trong hai mươi năm qua, tôi là cháu gái duy nhất của ông.
Trong suốt quãng thời gian ở Từ gia, tôi chỉ từng cảm nhận được tình thân từ trên người một mình ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro