Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn

Chương 13:

Nguyệt Lộc

2025-03-27 09:02:47

Chương 13:  

Dường như Ngôn Xuyên đã đoán trước được câu trả lời này, anh ấy mỉm cười, lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra.

 

“Tặng cho em.”

 

Ngôn Xuyên đã tặng cho tôi trang trại hoa hồng mà anh ấy vẫn luôn trân trọng như báu vật.

 

“Anh nỡ sao?”

 

Tôi nhìn chiếc chìa khóa trong tay, cảm thấy nghẹn ngào khó tả nhưng vẫn cố mỉm cười.

 

Nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó lại đưa điện thoại cho Ngôn Xuyên, anh ấy sẽ giúp tôi xóa hết mọi dấu vết.

 

Ở nước M, tôi sẽ có một danh tính hoàn toàn mới.

 

Không ai có thể tìm thấy tôi nữa.

 

Trước khi lên máy bay, Ngôn Xuyên nắm lấy cánh tay tôi.

 

“Có lẽ em có thể cân nhắc việc ở lại đây và kết hôn với anh.”

 

Tôi không biết Ngôn Xuyên đã phải lấy hết can đảm để nói ra những lời này.

 

Ngôn Xuyên, người luôn che giấu cảm xúc của bản thân, hiện tại lại muốn tôi ở lại.

 

“Tiểu Tiệp, anh hi vọng người đó là em.”

 

Giọng anh ấy càng trầm hơn, cũng càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, ngước đầu nhìn bầu trời rộng lớn.

 

Bầu trời xanh thẳm bao la, đó là sự tự do mà tôi luôn khao khát.

 

Tôi thấy sống mắt mình cay cay, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

 

“Ngôn Xuyên, anh có chắc chắn anh có thể cưới em được không?”

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Tôi quay lại nhìn anh ấy, nói ra sự thật tàn nhẫn này.

 

Làm sao mà bậc hậu bối được cả nhà họ Ngôn coi trọng nhất lại có thể cưới một cô con gái nuôi từng bỏ trốn khỏi đám cưới của nhà họ Từ được?

 

Ngôn Xuyên vẫn chưa đủ lông cánh, cũng không thể tự mình quyết định mọi chuyện.

 

Vì vậy.

 

Những lời hứa này không thể thực hiện được.

 

Ngôn Xuyên im lặng, tôi lại vươn tay nhéo má anh ấy như khi còn bé.

 

Cố giả vờ thoải mái: “Đợi đến khi anh có được quyền lực tuyệt đối rồi hãy tới cưới em.”

 

Nhưng bây giờ tôi phải rời đi.

 

Tôi kiên quyết lên máy bay, không bao giờ quay đầu lại.

 

Tôi bỏ chiếc chìa khóa vào túi, trong túi còn có một chiếc trâm cài hoa hồng bằng vàng hồng được chạm khắc tinh xảo.

 

Máy bay từ từ cất cánh, bóng dáng của Ngôn Xuyên cũng càng lúc càng nhỏ lại.

 

Nhưng tầm nhìn của tôi lại ngày lúc càng rộng mở hơn.

 

Vùng Vân Châu nước M, trang trại hoa hồng với hàng trăm nghìn bông hồng đỏ thắm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sẽ là chốn về cuối cùng của tôi.

 

[Ngoại truyện Mẹ kế]

 

Được sinh ra trong hào môn vừa là may mắn vừa là bất hạnh.

 

Khi còn nhỏ, nhờ sự thông minh của mình, tôi đã có được một cuộc sống khá dễ dàng, đồng thời cũng trở thành người thông minh nhất trong số các chị em của mình, cha tôi cũng đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi.

 

Tôi cũng từng nghĩ đến việc được kết hôn với một vị anh hùng như trong tiểu thuyết, hoặc kết hôn với người mình yêu cũng được.

 

Nhưng rõ ràng là tôi không có đủ tư cách đó.

 

Tôi đã được gia đình chăm sóc cẩn thận trong hơn hai mươi năm qua, vì vậy tôi phải cống hiến bản thân cho gia đình.

 

Ngay cả khi tôi đã có một người bạn trai mà tôi đã yêu biết bao nhiêu năm.

 

Nhưng chỉ vì cha mẹ tôi không đồng ý, tôi đã phải kết hôn với một người đàn ông đã từng lập gia đình.

 

Môn đăng hộ đối, chúng tôi tôn trọng nhau như khách.

 

Tôi nhìn đứa con mà anh ấy để lại.

 

Từ Tiệp vẫn còn nằm trong tã lót, nhưng mẹ cô bé đã qua đời vì một vụ tai nạn xe hơi.

 

Tôi đã thích đứa bé này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Cô bé rất đáng yêu.

 

Nhưng tôi không có kinh nghiệm làm mẹ nên lúc nào cũng chỉ biết cố giữ vẻ mặt lạnh lùng.

 

Tôi biết Từ Tiệp sợ tôi.

 

Bởi vì tôi luôn ép cô bé làm nhiều việc mà cô bé không thích.

 

Giống như tôi trước đây.

 

Nhưng không còn cách nào khác, đó là một lời nguyền.

 

Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là giúp cô bé trở nên xuất sắc hơn.

 

Ít nhất, sau sự lựa chọn cuối cùng, cô bé sẽ có được một cuộc sống sung túc.

 

Hạnh phúc và giàu có, không thể tham lam yêu cầu cả hai.

 

Nhưng tôi không ngờ, lại còn có chuyện ôm nhầm con.

 

Việc nhà họ Từ có bao nhiêu người con gái, tôi không hề để ý, vì tôi và lão Từ cũng không có nhiều tình cảm.

 

Tôi cũng không quan tâm ông ta có bao nhiêu nhân tình bên ngoài, tôi chỉ cần làm tốt vai trò Từ phu nhân là được.

 

Còn cậu thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo năm nào, đã sớm phai nhạt trong ký ức của tôi.

 

Tôi nghĩ rằng, ít nhất Từ Tiệp có thể trốn thoát.

 

Nhưng cuộc hôn nhân này vẫn kéo con bé về, tôi thật sự cảm thấy đau lòng thay con bé.

 

Nhưng bao năm nay, tôi đã quen tỏ ra lạnh lùng trước mặt con bé, nên tôi không biết phải đối xử với nó như thế nào.

 

Nhìn con bé tự nhốt mình trong phòng, hốc mắt đỏ hoe, tôi thật sự rất muốn đến ôm lấy con bé.

 

Nhưng, tôi không thể.

 

Tôi càng không ngờ rằng, con bé lại bỏ trốn ngay trong ngày cưới.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Muốn Tiếp Tục Làm Thiên Kim Hào Môn

Số ký tự: 0