Chương 8
Đinh Thập Tam/丁十三
2025-03-19 22:16:37
“Tốt! Đây chính là sự kiên trì của người làm báo! Cháu đã giúp tôi một chuyện, vậy tôi cũng sẽ giúp cháu một lần.”
Tôi thành công mời được một tượng đài ở giới kinh doanh nhận lời phỏng vấn, tin này như sét đánh ngang tai khiến cả tòa soạn sôi sục.
Tổng biên tập vui đến mức không khép miệng được:
“Đúng là chỉ có những nhà báo lão luyện mới đáng tin cậy! Không như mấy cô cậu trẻ tuổi bây giờ, chưa đi đã muốn chạy, trong cuộc họp quan trọng còn mạnh miệng hứa hẹn, giờ thì có khác gì một trò cười đâu chứ.”
Quan Tình Nguyệt cúi đầu, vành mắt đỏ hoe.
Thực tế, đừng nói đến cuộc phỏng vấn, từ đầu đến cuối Bùi Tư còn chẳng buồn bắt máy khi cô ta gọi.
Quả thật đúng là một trò cười.
Tuy vậy, tôi cũng chẳng có ý giẫm đạp lên cô ta, mà chỉ im lặng rời khỏi phòng họp.
Nhưng Quan Tình Nguyệt lại chặn tôi ở ngay ngoài cửa.
“Chị đừng đắc ý, anh Bùi Tư cũng đâu có chấp nhận buổi phỏng vấn của chị. Người anh ấy thích trước giờ vẫn luôn là tôi. Nếu năm xưa tôi không từ chối lời tỏ tình của anh ấy, nếu không phải vì tôi, anh ấy sẽ chẳng bao giờ cưới chị đâu.”
Nghe vậy, tôi khựng lại.
Hóa ra cô ta luôn biết rõ tất cả, chẳng qua chỉ giả vờ ngây thơ để yên tâm hưởng thụ sự quan tâm của Bùi Tư một cách đương nhiên mà thôi.
Tôi không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên:
“Cô đúng là "trà xanh" một cách tự nhiên, tinh tế, độc đáo, hiên ngang, không hề thẹn với lòng!”
Việc mời cụ Cố chấp nhận phỏng vấn, công lao của Bùi Tư là không nhỏ.
Vậy nên anh ấy đã nhân cơ hội này vòi vĩnh tôi vô số "lợi ích".
Nửa đêm, tôi đang ngủ say thì bị chuông điện thoại của anh ấy làm cho tỉnh giấc.
Tôi bực bội đá anh ấy một cái, Bùi Tư mơ màng nhấc máy.
Sau đó, tiếng khóc lóc của một người phụ nữ vọng ra từ loa điện thoại, vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Khiến tôi bất giác nổi cả da gà.
“Đây là quán bar, cô Quan Tình Nguyệt là bạn của anh phải không? Cô ấy say rượu không chịu về, cứ ngồi đây gọi tên anh mãi. Bọn tôi sắp đóng cửa rồi, phiền anh đến đón cô ấy về đi.”
Từ trong điện thoại còn nghe được tiếng khóc nức nở của Quan Tình Nguyệt:
“Anh Bùi Tư, anh thực sự không cần A Nguyệt nữa sao?”
Cứ như đang diễn kịch vậy.
Bùi Tư chẳng thèm quan tâm:
“Người mất thì gọi 110, người chếch thì gọi 120. Chúc ngủ ngon, tôi cúp máy đây.”
Nói xong, anh ấy nhanh chóng tắt nguồn điện thoại, rồi ôm tôi ngủ tiếp.
Tôi không nhịn được mà chọc anh ấy một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh thực sự không đi à? Con gái một mình ở ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Muốn trói buộc đạo đức của anh ấy hả? Xin lỗi chứ anh làm gì có đạo đức.”
Bùi Tư hừ lạnh:
“Hơn nữa, nếu thật sự say đến bất tỉnh, sao cô ta vẫn biết nhờ người gọi điện cho anh? Anh chỉ là đầu óc luôn nghĩ tới chuyện yêu đương thôi chứ đầu óc chưa hề bị hỏng nha.”
Tôi xoa đầu anh ấy:
“Đúng đúng đúng, cái đầu thông minh này của anh chỉ dùng để gửi tiền cho người ta thôi.”
…
Lục Cao Viễn bị kết án tù.
Tin này là cụ Cố báo cho tôi biết.
Mười bốn tháng tù giam.
Tôi không thể tin nổi.
Cuốn tiểu thuyết này thực sự rác rưởi đến vậy sao?
Nam chính nửa đầu truyện, ngoài nắm đ.ấ.m mạnh ra, thì chẳng có gì hữu dụng cả.
Không có gì lạ khi mấy ngày nay Quan Tình Nguyệt luôn tinh thần sa sút, làm việc thì sai sót liên tục. Phải nói rằng, sau khi mất đi "bàn tay vàng" là Bùi Tư, cô ta cũng trở nên tầm thường như bao người khác.
Dù có được xây dựng hình tượng tươi sáng đến đâu, khi bước chân vào chốn công sở, chẳng ai có thể duy trì được sự rực rỡ ấy mãi mãi.
Ban đầu, cô ta dựa vào sự nhiệt huyết của bản thân để phỏng vấn một vài tinh anh trong giới kinh doanh. Nhưng dù sao cũng chỉ là lính mới, lại không có cao nhân chỉ điểm phía sau, nên bài viết chẳng có gì đặc sắc, không thể tạo được tiếng vang.
Ngược lại, sau khi tôi hoàn thành bài phỏng vấn với cụ Cố, nội dung độc đáo và sắc sảo đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Có sự bảo chứng của cụ Cố, những lời mời phỏng vấn sau này đến với tôi một cách dễ dàng hơn nhiều.
Giờ đây, ngay cả Bùi Tư muốn được lên chuyên mục của tôi cũng phải lấy số xếp hàng.
Về việc này, Bùi Tư bình luận: "Muốn lên chuyên mục của em thì anh xếp hàng cũng được, nhưng muốn lên giường của em thì không cần xếp."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi: "..."
Vài tháng sau, Quan Tình Nguyệt nghỉ việc.
Hôm cô ta rời đi, tôi vừa hay có một cuộc phỏng vấn.
Khi đến văn phòng, cô ta đã thu dọn xong đồ đạc.
Thấy tôi, gương mặt ủ rũ bấy lâu bỗng nhiên nở một nụ cười kỳ lạ.
"Chị Tử Lê, chị cứ chờ xem."
Cô ta thần thần bí bí nói xong rồi rời đi.
Tôi trở lại bàn làm việc, phát hiện chuột máy tính đã bị di chuyển. Nghĩ là đồng nghiệp vô tình làm rơi, tôi cũng chẳng bận tâm.
Tôi thành công mời được một tượng đài ở giới kinh doanh nhận lời phỏng vấn, tin này như sét đánh ngang tai khiến cả tòa soạn sôi sục.
Tổng biên tập vui đến mức không khép miệng được:
“Đúng là chỉ có những nhà báo lão luyện mới đáng tin cậy! Không như mấy cô cậu trẻ tuổi bây giờ, chưa đi đã muốn chạy, trong cuộc họp quan trọng còn mạnh miệng hứa hẹn, giờ thì có khác gì một trò cười đâu chứ.”
Quan Tình Nguyệt cúi đầu, vành mắt đỏ hoe.
Thực tế, đừng nói đến cuộc phỏng vấn, từ đầu đến cuối Bùi Tư còn chẳng buồn bắt máy khi cô ta gọi.
Quả thật đúng là một trò cười.
Tuy vậy, tôi cũng chẳng có ý giẫm đạp lên cô ta, mà chỉ im lặng rời khỏi phòng họp.
Nhưng Quan Tình Nguyệt lại chặn tôi ở ngay ngoài cửa.
“Chị đừng đắc ý, anh Bùi Tư cũng đâu có chấp nhận buổi phỏng vấn của chị. Người anh ấy thích trước giờ vẫn luôn là tôi. Nếu năm xưa tôi không từ chối lời tỏ tình của anh ấy, nếu không phải vì tôi, anh ấy sẽ chẳng bao giờ cưới chị đâu.”
Nghe vậy, tôi khựng lại.
Hóa ra cô ta luôn biết rõ tất cả, chẳng qua chỉ giả vờ ngây thơ để yên tâm hưởng thụ sự quan tâm của Bùi Tư một cách đương nhiên mà thôi.
Tôi không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên:
“Cô đúng là "trà xanh" một cách tự nhiên, tinh tế, độc đáo, hiên ngang, không hề thẹn với lòng!”
Việc mời cụ Cố chấp nhận phỏng vấn, công lao của Bùi Tư là không nhỏ.
Vậy nên anh ấy đã nhân cơ hội này vòi vĩnh tôi vô số "lợi ích".
Nửa đêm, tôi đang ngủ say thì bị chuông điện thoại của anh ấy làm cho tỉnh giấc.
Tôi bực bội đá anh ấy một cái, Bùi Tư mơ màng nhấc máy.
Sau đó, tiếng khóc lóc của một người phụ nữ vọng ra từ loa điện thoại, vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Khiến tôi bất giác nổi cả da gà.
“Đây là quán bar, cô Quan Tình Nguyệt là bạn của anh phải không? Cô ấy say rượu không chịu về, cứ ngồi đây gọi tên anh mãi. Bọn tôi sắp đóng cửa rồi, phiền anh đến đón cô ấy về đi.”
Từ trong điện thoại còn nghe được tiếng khóc nức nở của Quan Tình Nguyệt:
“Anh Bùi Tư, anh thực sự không cần A Nguyệt nữa sao?”
Cứ như đang diễn kịch vậy.
Bùi Tư chẳng thèm quan tâm:
“Người mất thì gọi 110, người chếch thì gọi 120. Chúc ngủ ngon, tôi cúp máy đây.”
Nói xong, anh ấy nhanh chóng tắt nguồn điện thoại, rồi ôm tôi ngủ tiếp.
Tôi không nhịn được mà chọc anh ấy một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh thực sự không đi à? Con gái một mình ở ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Muốn trói buộc đạo đức của anh ấy hả? Xin lỗi chứ anh làm gì có đạo đức.”
Bùi Tư hừ lạnh:
“Hơn nữa, nếu thật sự say đến bất tỉnh, sao cô ta vẫn biết nhờ người gọi điện cho anh? Anh chỉ là đầu óc luôn nghĩ tới chuyện yêu đương thôi chứ đầu óc chưa hề bị hỏng nha.”
Tôi xoa đầu anh ấy:
“Đúng đúng đúng, cái đầu thông minh này của anh chỉ dùng để gửi tiền cho người ta thôi.”
…
Lục Cao Viễn bị kết án tù.
Tin này là cụ Cố báo cho tôi biết.
Mười bốn tháng tù giam.
Tôi không thể tin nổi.
Cuốn tiểu thuyết này thực sự rác rưởi đến vậy sao?
Nam chính nửa đầu truyện, ngoài nắm đ.ấ.m mạnh ra, thì chẳng có gì hữu dụng cả.
Không có gì lạ khi mấy ngày nay Quan Tình Nguyệt luôn tinh thần sa sút, làm việc thì sai sót liên tục. Phải nói rằng, sau khi mất đi "bàn tay vàng" là Bùi Tư, cô ta cũng trở nên tầm thường như bao người khác.
Dù có được xây dựng hình tượng tươi sáng đến đâu, khi bước chân vào chốn công sở, chẳng ai có thể duy trì được sự rực rỡ ấy mãi mãi.
Ban đầu, cô ta dựa vào sự nhiệt huyết của bản thân để phỏng vấn một vài tinh anh trong giới kinh doanh. Nhưng dù sao cũng chỉ là lính mới, lại không có cao nhân chỉ điểm phía sau, nên bài viết chẳng có gì đặc sắc, không thể tạo được tiếng vang.
Ngược lại, sau khi tôi hoàn thành bài phỏng vấn với cụ Cố, nội dung độc đáo và sắc sảo đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Có sự bảo chứng của cụ Cố, những lời mời phỏng vấn sau này đến với tôi một cách dễ dàng hơn nhiều.
Giờ đây, ngay cả Bùi Tư muốn được lên chuyên mục của tôi cũng phải lấy số xếp hàng.
Về việc này, Bùi Tư bình luận: "Muốn lên chuyên mục của em thì anh xếp hàng cũng được, nhưng muốn lên giường của em thì không cần xếp."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi: "..."
Vài tháng sau, Quan Tình Nguyệt nghỉ việc.
Hôm cô ta rời đi, tôi vừa hay có một cuộc phỏng vấn.
Khi đến văn phòng, cô ta đã thu dọn xong đồ đạc.
Thấy tôi, gương mặt ủ rũ bấy lâu bỗng nhiên nở một nụ cười kỳ lạ.
"Chị Tử Lê, chị cứ chờ xem."
Cô ta thần thần bí bí nói xong rồi rời đi.
Tôi trở lại bàn làm việc, phát hiện chuột máy tính đã bị di chuyển. Nghĩ là đồng nghiệp vô tình làm rơi, tôi cũng chẳng bận tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro