Chương 7
Đinh Thập Tam/丁十三
2025-03-19 22:16:37
Cái gì mà với cái gì chứ.
"Vậy nên, anh có tư liệu chi tiết về cụ Cố không?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tài liệu trên mạng có hạn, muốn mời ông ấy xuất hiện thì phải chuẩn bị chu đáo hơn.
Bùi Tư trợn tròn mắt: "Không những em không nhận phỏng vấn của anh, bây giờ còn muốn anh giúp em làm cầu nối với người đàn ông khác?"
"Người ta đã bảy mươi tuổi rồi mà."
"Thì cũng vẫn là đàn ông!"
Tôi làm nũng: "Chồng ơi~"
Hai từ này vừa thốt ra, Bùi Tư lập tức bình tĩnh lại.
Mặt không biểu cảm, mắt nhìn thẳng về phía trước, từng chữ từng câu: "Gọi thêm lần nữa."
"Chồng ơi~"
Tai Bùi Tư lại đỏ lên.
"Ông ấy bây giờ đã rút khỏi giới kinh doanh, anh chỉ có thể giúp em hỏi thăm một chút tin tức thôi."
Chỉ cần có câu này là đủ rồi.
Vài ngày sau, Bùi Tư đưa cho tôi một tập hồ sơ.
"Ông ấy là người rất kín tiếng, tạm thời chỉ tìm được bấy nhiêu đây."
Tôi như nhặt được báu vật, vừa định ôm tài liệu rời đi, thì Bùi Tư đã kéo tôi lại.
"Gọi anh một tiếng chồng đi, còn có tin tốt muốn nói cho em đây."
Tôi ngoan ngoãn làm theo: "Chồng ơi!"
Bùi Tư cười tủm tỉm: "Mặc dù tài liệu chưa đầy đủ, nhưng chồng em đã tìm người liên hệ giúp, có được một cơ hội tuyệt vời để ăn cơm cùng cụ Cố. Nhưng vì tình huống đặc biệt không tiện dẫn em theo, anh có thể giúp em chuyển một số tài liệu, nếu ông ấy cảm thấy hứng thú thì sẽ chủ động liên hệ với em."
Đây chẳng khác nào mở một cánh cửa lớn cho tôi.
Tim tôi đập loạn nhịp, không kìm được mà ôm Bùi Tư hôn một cái.
Ánh mắt Bùi Tư trở nên sâu thẳm: "Muốn cảm ơn anh, thế này vẫn chưa đủ đâu."
Cơ hội chỉ có một lần, thời gian được ấn định vào cuối tuần.
Nhưng cho đến tận một ngày trước khi tổ chức bữa tiệc, tôi vẫn chưa tìm được lý do nào đủ thuyết phục để khiến cụ Cố chấp nhận lời mời phỏng vấn của tôi.
Về kinh nghiệm, tôi mới chỉ làm việc được ba năm.
Về năng lực, tôi cũng chưa có đóng góp gì nổi bật trong ngành.
Năm xưa ngay cả Time Magazine ông ấy còn từ chối, vậy tại sao lại chấp nhận một tạp chí nhỏ như của chúng tôi chứ?
Thấy tôi nhăn nhó khổ sở, Bùi Tư bèn ôm lấy tôi:
“Cùng lắm thì chồng sẽ gánh cho em, cứ phỏng vấn anh là được rồi. Sao nào, một chàng trai trẻ trung phong độ như anh đây, còn không bằng một ông lão già cỗi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xét về địa vị… đúng là anh ấy còn kém xa thật.
Buổi tối, tôi lại lôi tài liệu mà Bùi Tư đưa ra xem xét thật kỹ.
Đột nhiên, một cái tên đập vào mắt tôi: Cố Sơn Kỳ – cháu trai của cụ Cố.
Cái tên này nghe quen quen… hình như tôi đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Tôi bỗng giật mình bụm miệng lại.
Là anh ta!
Chính là người từng bị nam chính Lục Cao Viễn đánh đến mức nhập viện!
Tôi nhớ rất rõ chi tiết này trong tiểu thuyết, có thể nói đây là một trong những cao trào của nửa đầu câu chuyện.
Lục Cao Viễn khi ấy chỉ là một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, một ngày nọ trong lúc ẩu đả đã đánh trọng thương một thanh niên đứng ra can ngăn.
Vốn dĩ đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, Quan Tình Nguyệt nghĩ rằng chỉ cần vay chút tiền là có thể giải quyết xong.
Nào ngờ đối phương "có thân phận rất ghê gớm", người ta không cần tiền, chỉ muốn tống Lục Cao Viễn vào tù!
Lúc này, Lục Cao Viễn mới biết sợ là gì, liền trốn về quê của Quan Tình Nguyệt nhờ cô ta che chở.
Sau đó, Quan Tình Nguyệt đã chạy đến cầu xin Bùi Tư giúp đỡ.
Và vẫn như bao lần trước, chính Bùi Tư đã dốc công dàn xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện.
Nhưng rồi kết quả vẫn như vậy – anh ấy âm thầm giúp đỡ mà chẳng ai hay, còn tình cảm giữa Quan Tình Nguyệt và Lục Cao Viễn thì nhờ biến cố này mà càng thêm khăng khít.
Lục Cao Viễn từ đó "cải tà quy chính", bắt đầu con đường khởi nghiệp.
Nếu tính theo dòng thời gian… thì bây giờ chính là thời điểm Lục Cao Viễn vừa gây chuyện không lâu.
Vậy nên, lần trước khi Quan Tình Nguyệt đến vay tiền Bùi Tư, chắc chắn cũng là để lo liệu cho việc này.
Ắt hẳn bọn họ còn tưởng rằng có thể dùng tiền để dàn xếp.
Mà tôi để ý thấy dạo này Quan Tình Nguyệt chẳng nhắc gì đến Lục Cao Viễn, chắc hẳn đã giấu anh ta đi rồi.
Thế là tôi lập tức viết một địa chỉ vào tờ giấy, dán nó lên đầu xấp tài liệu phỏng vấn mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Rồi dặn dò Bùi Tư:
“Nhất định phải báo với cụ Cố, nhất quyết không được bỏ qua tên này!”
Chữa lành? Ngôn tình? Kẻ lưu manh quay đầu hối cải?
Không! Anh ta chính là một tên côn đồ phạm pháp!
Phải để anh ta nếm thử sự trừng trị nghiêm minh của pháp luật, cho anh ta biết thế nào mới là chính nghĩa!
Quả nhiên, hôm sau tôi nhận được cuộc gọi từ chính cụ Cố.
“Người đã bị bắt rồi. Chuyện này tôi đã giấu rất kỹ, vậy sao cháu lại biết được?”
Tôi bèn đáp lại với vẻ thần bí:
“Chỉ cần có lòng, ắt sẽ tìm ra thôi ạ.”
"Vậy nên, anh có tư liệu chi tiết về cụ Cố không?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tài liệu trên mạng có hạn, muốn mời ông ấy xuất hiện thì phải chuẩn bị chu đáo hơn.
Bùi Tư trợn tròn mắt: "Không những em không nhận phỏng vấn của anh, bây giờ còn muốn anh giúp em làm cầu nối với người đàn ông khác?"
"Người ta đã bảy mươi tuổi rồi mà."
"Thì cũng vẫn là đàn ông!"
Tôi làm nũng: "Chồng ơi~"
Hai từ này vừa thốt ra, Bùi Tư lập tức bình tĩnh lại.
Mặt không biểu cảm, mắt nhìn thẳng về phía trước, từng chữ từng câu: "Gọi thêm lần nữa."
"Chồng ơi~"
Tai Bùi Tư lại đỏ lên.
"Ông ấy bây giờ đã rút khỏi giới kinh doanh, anh chỉ có thể giúp em hỏi thăm một chút tin tức thôi."
Chỉ cần có câu này là đủ rồi.
Vài ngày sau, Bùi Tư đưa cho tôi một tập hồ sơ.
"Ông ấy là người rất kín tiếng, tạm thời chỉ tìm được bấy nhiêu đây."
Tôi như nhặt được báu vật, vừa định ôm tài liệu rời đi, thì Bùi Tư đã kéo tôi lại.
"Gọi anh một tiếng chồng đi, còn có tin tốt muốn nói cho em đây."
Tôi ngoan ngoãn làm theo: "Chồng ơi!"
Bùi Tư cười tủm tỉm: "Mặc dù tài liệu chưa đầy đủ, nhưng chồng em đã tìm người liên hệ giúp, có được một cơ hội tuyệt vời để ăn cơm cùng cụ Cố. Nhưng vì tình huống đặc biệt không tiện dẫn em theo, anh có thể giúp em chuyển một số tài liệu, nếu ông ấy cảm thấy hứng thú thì sẽ chủ động liên hệ với em."
Đây chẳng khác nào mở một cánh cửa lớn cho tôi.
Tim tôi đập loạn nhịp, không kìm được mà ôm Bùi Tư hôn một cái.
Ánh mắt Bùi Tư trở nên sâu thẳm: "Muốn cảm ơn anh, thế này vẫn chưa đủ đâu."
Cơ hội chỉ có một lần, thời gian được ấn định vào cuối tuần.
Nhưng cho đến tận một ngày trước khi tổ chức bữa tiệc, tôi vẫn chưa tìm được lý do nào đủ thuyết phục để khiến cụ Cố chấp nhận lời mời phỏng vấn của tôi.
Về kinh nghiệm, tôi mới chỉ làm việc được ba năm.
Về năng lực, tôi cũng chưa có đóng góp gì nổi bật trong ngành.
Năm xưa ngay cả Time Magazine ông ấy còn từ chối, vậy tại sao lại chấp nhận một tạp chí nhỏ như của chúng tôi chứ?
Thấy tôi nhăn nhó khổ sở, Bùi Tư bèn ôm lấy tôi:
“Cùng lắm thì chồng sẽ gánh cho em, cứ phỏng vấn anh là được rồi. Sao nào, một chàng trai trẻ trung phong độ như anh đây, còn không bằng một ông lão già cỗi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xét về địa vị… đúng là anh ấy còn kém xa thật.
Buổi tối, tôi lại lôi tài liệu mà Bùi Tư đưa ra xem xét thật kỹ.
Đột nhiên, một cái tên đập vào mắt tôi: Cố Sơn Kỳ – cháu trai của cụ Cố.
Cái tên này nghe quen quen… hình như tôi đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Tôi bỗng giật mình bụm miệng lại.
Là anh ta!
Chính là người từng bị nam chính Lục Cao Viễn đánh đến mức nhập viện!
Tôi nhớ rất rõ chi tiết này trong tiểu thuyết, có thể nói đây là một trong những cao trào của nửa đầu câu chuyện.
Lục Cao Viễn khi ấy chỉ là một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, một ngày nọ trong lúc ẩu đả đã đánh trọng thương một thanh niên đứng ra can ngăn.
Vốn dĩ đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, Quan Tình Nguyệt nghĩ rằng chỉ cần vay chút tiền là có thể giải quyết xong.
Nào ngờ đối phương "có thân phận rất ghê gớm", người ta không cần tiền, chỉ muốn tống Lục Cao Viễn vào tù!
Lúc này, Lục Cao Viễn mới biết sợ là gì, liền trốn về quê của Quan Tình Nguyệt nhờ cô ta che chở.
Sau đó, Quan Tình Nguyệt đã chạy đến cầu xin Bùi Tư giúp đỡ.
Và vẫn như bao lần trước, chính Bùi Tư đã dốc công dàn xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện.
Nhưng rồi kết quả vẫn như vậy – anh ấy âm thầm giúp đỡ mà chẳng ai hay, còn tình cảm giữa Quan Tình Nguyệt và Lục Cao Viễn thì nhờ biến cố này mà càng thêm khăng khít.
Lục Cao Viễn từ đó "cải tà quy chính", bắt đầu con đường khởi nghiệp.
Nếu tính theo dòng thời gian… thì bây giờ chính là thời điểm Lục Cao Viễn vừa gây chuyện không lâu.
Vậy nên, lần trước khi Quan Tình Nguyệt đến vay tiền Bùi Tư, chắc chắn cũng là để lo liệu cho việc này.
Ắt hẳn bọn họ còn tưởng rằng có thể dùng tiền để dàn xếp.
Mà tôi để ý thấy dạo này Quan Tình Nguyệt chẳng nhắc gì đến Lục Cao Viễn, chắc hẳn đã giấu anh ta đi rồi.
Thế là tôi lập tức viết một địa chỉ vào tờ giấy, dán nó lên đầu xấp tài liệu phỏng vấn mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Rồi dặn dò Bùi Tư:
“Nhất định phải báo với cụ Cố, nhất quyết không được bỏ qua tên này!”
Chữa lành? Ngôn tình? Kẻ lưu manh quay đầu hối cải?
Không! Anh ta chính là một tên côn đồ phạm pháp!
Phải để anh ta nếm thử sự trừng trị nghiêm minh của pháp luật, cho anh ta biết thế nào mới là chính nghĩa!
Quả nhiên, hôm sau tôi nhận được cuộc gọi từ chính cụ Cố.
“Người đã bị bắt rồi. Chuyện này tôi đã giấu rất kỹ, vậy sao cháu lại biết được?”
Tôi bèn đáp lại với vẻ thần bí:
“Chỉ cần có lòng, ắt sẽ tìm ra thôi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro