Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ
Chương 10
Zhihu
2025-03-27 11:17:58
Bây giờ hắn đã hăng hái, thoát khỏi khó khăn trước đây, dù là gương mặt hay khí chất, đều càng thêm nổi bật.
Lúc trước ta đã không kìm được mà động lòng với hắn, bây giờ lại càng không có lý do gì để không động lòng.
Nhưng ta không thể, có người đã liều mạng vì ta, ta phải chăm sóc huynh ấy cả đời.
12
Tiệc tùng nhà người ta, sao có thể lấn át chủ nhà, ta bèn nâng chén uống cạn, coi như tạ lỗi với Triệu Viện.
Tửu lượng ta vốn không tốt, tuy không đến mức một chén là gục, nhưng cũng đủ say.
Chỉ là ta không muốn nán lại thêm một khắc nào, chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi này.
Ta bước đi xiêu vẹo trong con hẻm nhỏ, vừa ra khỏi cửa trước, Lý Hành Chu đã theo ngay sau.
Hơi men dần ngấm, mượn chút men say, ta đẩy mạnh Lý Hành Chu một cái.
Khóe miệng ta mếu máo, giọng mang theo tiếng nức nở:
“Sao giờ chàng mới đến! Chàng có biết là muộn rồi không?”
Vẻ mặt hắn thoáng chốc ảm đạm đi vài phần, vội vàng đưa tay đỡ ta, ta túm lấy tay áo hắn rồi oà khóc nức nở.
“Lý Hành Chu, ta khổ quá! Ta nghe không hiểu tiếng Giang Nam, ăn không quen đồ biển.
“Hức hức… Ta còn bị say sóng nữa!
“Ta ở bến tàu khuân vác cả tháng trời, người ta bảo ta ngã còn nhiều hơn khuân, không chịu trả công cho ta, hức hức.
“Kiếm tiền khó quá! Ta còn bị mắng, ai cũng bảo ta ngốc.
“Mấy thanh tre toàn gai, đ.â.m vào tay ta toàn lỗ, đau quá!
“Ta còn suýt nữa rơi xuống biển, thành mồi cho cá rồi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Ta đói! Ta muốn ăn bánh hạnh nhân ở ngõ hẹp… hức hức.”
…
Ta nói năng lộn xộn, nghĩ gì nói nấy, đến cuối cùng chẳng biết mình đang nói cái gì nữa.
Lý Hành Chu ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
Khóc đến cuối cùng ta lại bắt đầu nấc, mùi rượu xộc lên khiến ta càng thêm mơ màng, Lý Hành Chu nói gì ta cũng chẳng nghe thấy.
Chỉ nhớ mang máng câu cuối cùng hắn hỏi ta trước khi tôi ngất đi.
“Sao nàng cứ nhất định phải gả cho hắn?”
Lưỡi ta như bị thắt lại: “Hắn… vì ta liều mạng.”
Nếu năm xưa không có Tề Thiệu ngăn đám người kia lại, dù ta có sống đến bây giờ, chắc cũng chẳng khác gì đã chết.
Lý Hành Chu đã trả lời ta thế nào nhỉ, ta vỗ vỗ cái đầu mơ màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hình như hắn nói: “Sao nàng biết, ta chưa từng vì nàng mà liều mạng?”
Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ, ta giật mình nhận ra mình đang nằm trên giường của Lý Hành Chu, hoảng hốt lăn xuống đất.
Trên bàn trà bày đầy những gói đồ ăn vặt, trên bàn sách lại có thêm một đống búp bê đường.
Lý Hành Chu đẩy cửa bước vào, trong n.g.ự.c ôm một chiếc rương lớn.
Thấy ta tỉnh, hắn gọi ta đến xem, bên trong toàn là những bộ váy lụa mà ta thích trước đây.
“Đây đều là những thứ nàng thích trước kia, bây giờ nàng thích gì? Ta sẽ đi mua cho nàng.”
Ta ôm đầu, thật sự không thể hiểu nổi một người lạnh lùng, ít nói như Lý Hành Chu, sao có thể trở nên như vậy.
Nhiều đồ ăn như thế này, hắn đang nuôi heo à?
Hắn hạ mình, vụng về lấy lòng ta. Hắn gạt bỏ kiêu ngạo, hết lần này đến lần khác bày tỏ tâm ý trước mặt mọi người.
Giống như trước đây ta đối với hắn vậy.
Trước kia ta luôn lo được lo mất, cảm thấy trong lòng hắn căn bản không có ta.
Không ngờ sau ba năm xa cách, vào khoảnh khắc gặp lại này, ta ngập ngừng tự hỏi, liệu hắn có thật sự yêu ta?
Nhưng hố sâu khó lấp, giữa ta và hắn, ngoài Tề Thiệu còn có người khác.
Lâm Doanh Doanh tìm đến ta, đôi mắt tràn đầy vẻ khinh miệt:
“Nếu đã không cần chàng, thì bây giờ đừng quay lại làm lỡ dở chàng. Ngươi có biết kỳ thi Đình sắp đến, mà chàng ấy vì ngươi mà chần chừ không chịu lên đường không?
Chú ta nói lần thi Đình này chàng ấy nhất định sẽ đỗ đạt, sau này có khi còn vào được Nội các, chàng ấy ưu tú như vậy, ngươi không xứng với chàng.”
Ta nghe mà ngơ ngác, ngơ ngác xong lại tỉnh táo lại ngay.
Ý của cô ta ta hiểu rõ, bây giờ ta quả thật không xứng với Lý Hành Chu.
Đầu óc ta chậm chạp, học hành cũng không giỏi, còn nợ một đống tiền, lại chẳng có gia thế gì.
Lý Hành Chu cưới ta, đối với con đường làm quan của hắn, chẳng có chút lợi ích nào.
Câu nói cuối cùng của Lâm Doanh Doanh, đ.â.m thẳng vào tim ta.
“Nghe nói năm xưa cha ngươi đã giúp đỡ chàng ấy không ít, chàng ấy là người thế nào ngươi cũng biết, không thích nợ ai cái gì.”
13
Ta bắt đầu trốn tránh Lý Hành Chu, không muốn gặp mặt hắn.
Chính vì hiểu rõ Lý Hành Chu, ta mới tin những lời Lâm Doanh Doanh nói là thật.
Trước kia người ta cho hắn nửa cái bánh bao, hắn cũng phải trả lại người ta một cái bánh.
Khi đó vì bệnh tình của chị gái Lý gia, hắn đã cầm một chiếc trâm bạc của ta đi cầm đồ, sau này hắn dành dụm mãi mới có tiền chuộc lại cho ta.
Lúc trước ta đã không kìm được mà động lòng với hắn, bây giờ lại càng không có lý do gì để không động lòng.
Nhưng ta không thể, có người đã liều mạng vì ta, ta phải chăm sóc huynh ấy cả đời.
12
Tiệc tùng nhà người ta, sao có thể lấn át chủ nhà, ta bèn nâng chén uống cạn, coi như tạ lỗi với Triệu Viện.
Tửu lượng ta vốn không tốt, tuy không đến mức một chén là gục, nhưng cũng đủ say.
Chỉ là ta không muốn nán lại thêm một khắc nào, chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi này.
Ta bước đi xiêu vẹo trong con hẻm nhỏ, vừa ra khỏi cửa trước, Lý Hành Chu đã theo ngay sau.
Hơi men dần ngấm, mượn chút men say, ta đẩy mạnh Lý Hành Chu một cái.
Khóe miệng ta mếu máo, giọng mang theo tiếng nức nở:
“Sao giờ chàng mới đến! Chàng có biết là muộn rồi không?”
Vẻ mặt hắn thoáng chốc ảm đạm đi vài phần, vội vàng đưa tay đỡ ta, ta túm lấy tay áo hắn rồi oà khóc nức nở.
“Lý Hành Chu, ta khổ quá! Ta nghe không hiểu tiếng Giang Nam, ăn không quen đồ biển.
“Hức hức… Ta còn bị say sóng nữa!
“Ta ở bến tàu khuân vác cả tháng trời, người ta bảo ta ngã còn nhiều hơn khuân, không chịu trả công cho ta, hức hức.
“Kiếm tiền khó quá! Ta còn bị mắng, ai cũng bảo ta ngốc.
“Mấy thanh tre toàn gai, đ.â.m vào tay ta toàn lỗ, đau quá!
“Ta còn suýt nữa rơi xuống biển, thành mồi cho cá rồi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Ta đói! Ta muốn ăn bánh hạnh nhân ở ngõ hẹp… hức hức.”
…
Ta nói năng lộn xộn, nghĩ gì nói nấy, đến cuối cùng chẳng biết mình đang nói cái gì nữa.
Lý Hành Chu ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
Khóc đến cuối cùng ta lại bắt đầu nấc, mùi rượu xộc lên khiến ta càng thêm mơ màng, Lý Hành Chu nói gì ta cũng chẳng nghe thấy.
Chỉ nhớ mang máng câu cuối cùng hắn hỏi ta trước khi tôi ngất đi.
“Sao nàng cứ nhất định phải gả cho hắn?”
Lưỡi ta như bị thắt lại: “Hắn… vì ta liều mạng.”
Nếu năm xưa không có Tề Thiệu ngăn đám người kia lại, dù ta có sống đến bây giờ, chắc cũng chẳng khác gì đã chết.
Lý Hành Chu đã trả lời ta thế nào nhỉ, ta vỗ vỗ cái đầu mơ màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hình như hắn nói: “Sao nàng biết, ta chưa từng vì nàng mà liều mạng?”
Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ, ta giật mình nhận ra mình đang nằm trên giường của Lý Hành Chu, hoảng hốt lăn xuống đất.
Trên bàn trà bày đầy những gói đồ ăn vặt, trên bàn sách lại có thêm một đống búp bê đường.
Lý Hành Chu đẩy cửa bước vào, trong n.g.ự.c ôm một chiếc rương lớn.
Thấy ta tỉnh, hắn gọi ta đến xem, bên trong toàn là những bộ váy lụa mà ta thích trước đây.
“Đây đều là những thứ nàng thích trước kia, bây giờ nàng thích gì? Ta sẽ đi mua cho nàng.”
Ta ôm đầu, thật sự không thể hiểu nổi một người lạnh lùng, ít nói như Lý Hành Chu, sao có thể trở nên như vậy.
Nhiều đồ ăn như thế này, hắn đang nuôi heo à?
Hắn hạ mình, vụng về lấy lòng ta. Hắn gạt bỏ kiêu ngạo, hết lần này đến lần khác bày tỏ tâm ý trước mặt mọi người.
Giống như trước đây ta đối với hắn vậy.
Trước kia ta luôn lo được lo mất, cảm thấy trong lòng hắn căn bản không có ta.
Không ngờ sau ba năm xa cách, vào khoảnh khắc gặp lại này, ta ngập ngừng tự hỏi, liệu hắn có thật sự yêu ta?
Nhưng hố sâu khó lấp, giữa ta và hắn, ngoài Tề Thiệu còn có người khác.
Lâm Doanh Doanh tìm đến ta, đôi mắt tràn đầy vẻ khinh miệt:
“Nếu đã không cần chàng, thì bây giờ đừng quay lại làm lỡ dở chàng. Ngươi có biết kỳ thi Đình sắp đến, mà chàng ấy vì ngươi mà chần chừ không chịu lên đường không?
Chú ta nói lần thi Đình này chàng ấy nhất định sẽ đỗ đạt, sau này có khi còn vào được Nội các, chàng ấy ưu tú như vậy, ngươi không xứng với chàng.”
Ta nghe mà ngơ ngác, ngơ ngác xong lại tỉnh táo lại ngay.
Ý của cô ta ta hiểu rõ, bây giờ ta quả thật không xứng với Lý Hành Chu.
Đầu óc ta chậm chạp, học hành cũng không giỏi, còn nợ một đống tiền, lại chẳng có gia thế gì.
Lý Hành Chu cưới ta, đối với con đường làm quan của hắn, chẳng có chút lợi ích nào.
Câu nói cuối cùng của Lâm Doanh Doanh, đ.â.m thẳng vào tim ta.
“Nghe nói năm xưa cha ngươi đã giúp đỡ chàng ấy không ít, chàng ấy là người thế nào ngươi cũng biết, không thích nợ ai cái gì.”
13
Ta bắt đầu trốn tránh Lý Hành Chu, không muốn gặp mặt hắn.
Chính vì hiểu rõ Lý Hành Chu, ta mới tin những lời Lâm Doanh Doanh nói là thật.
Trước kia người ta cho hắn nửa cái bánh bao, hắn cũng phải trả lại người ta một cái bánh.
Khi đó vì bệnh tình của chị gái Lý gia, hắn đã cầm một chiếc trâm bạc của ta đi cầm đồ, sau này hắn dành dụm mãi mới có tiền chuộc lại cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro