Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ
Chương 9
Zhihu
2025-03-27 11:17:58
“Lý Hành Chu năm nào cũng nhờ người trở về hỏi thăm chuyện của nàng và Đường gia. Hắn đến thư viện châu phủ, vùi đầu vào học hành, thành tích rất tốt. Ta nghe nói hắn muốn thi Trạng Nguyên, nhưng Trạng Nguyên đâu phải củ khoai lang trong bếp, muốn thi là có thể thi được đâu.”
Lời của nàng từng chữ từng chữ gõ vào tim ta, khiến cả người ta đều sững sờ.
Lúc trước ta và Lý Hành Chu từng trêu đùa: “Nếu có một ngày chúng ta lạc mất nhau, thì phải làm sao?”
“Nàng cứ đứng yên tại chỗ, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
“Vậy nếu ta không ở đó, cũng không tìm thấy chàng thì sao?”
“Vậy ta sẽ đứng ở nơi cao nhất, dễ thấy nhất, để nàng nhìn thấy ta.”
Lúc đó ta còn cười hắn: “Nào có nơi nào cao nhất, dễ thấy nhất, chẳng lẽ chàng đi thi Trạng Nguyên, cưỡi ngựa diễu phố thì được chắc?”
11
Ta cho rằng ta biến mất, không còn dây dưa làm phiền hắn nữa thì đó là chuyện tốt cho hắn.
Vốn dĩ hắn cũng không cam tâm tình nguyện ở bên ta.
Trước khi có kết quả thi Hương, ta không chào hỏi Lý Hành Chu mà đã đến thôn Lý gia thăm Lý tỷ tỷ, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
“Tiểu Chu, đợi con thi đỗ cử nhân, thì đến Đường gia cầu hôn đi, đừng để Tiểu Thước Nhi phải chờ lâu.”
Lý Hành Chu nhìn cuốn sách trên tay, không ngẩng đầu lên mà lạnh nhạt nói: “Để sau đi.”
Ngày hôm đó ta thất vọng, xám xịt rời đi.
Trước đây ta luôn nghĩ, cho dù Lý Hành Chu là một tảng đá trong núi tuyết, chỉ cần tôi cố gắng sưởi ấm, thì một ngày nào đó cũng sẽ làm cho hắn ấm lên thôi.
Khi đó ta còn quá trẻ, cho rằng chuyện gì trên đời, chỉ cần ta muốn làm thì sẽ làm được.
Không lâu sau đó, việc làm ăn của Đường gia gặp vấn đề, nợ nần chồng chất, cha ta chỉ sau một đêm đã bạc trắng cả đầu.
Khi thôn Lý gia náo nhiệt ăn mừng có người đỗ giải nguyên, ta không nhịn được vẫn đến đầu thôn, lén nhìn thiếu niên của ta, nhìn hắn được mọi người vây quanh, nhìn hắn hăng hái.
Ta chặn một đứa trẻ trong thôn là Tiểu Hổ Tử, cho nó hai viên kẹo, nhờ nó đưa thư từ hôn cho Lý Hành Chu, sau đó quay người rời khỏi thế giới của hắn.
Sau này trời cao biển rộng, mong chàng thỏa sức tung hoành.
Mấy ngày đó ta ở nhà, vừa nghe tiếng ồn ào của bọn chủ nợ bên ngoài, vừa thấp thỏm không yên chờ đợi phản ứng của Lý Hành Chu sau khi nhận được thư từ hôn.
Nhưng mặc cho ta suy nghĩ lung tung mấy ngày, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nếu lúc đó không giữ lại, vậy sau này còn đi tìm tung tích của ta làm gì?
Ta có chút khó hiểu, hắn đã có tiền đồ tốt hơn, sao còn phải quay đầu nhìn lại những chuyện cũ không vui vẻ trước kia.
Mỗi người một ngả, không tốt sao?
“Đó là… Lý Hành Chu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Viện đột nhiên kinh hô, ta giật mình hoảng hốt.
“Chúc mừng quý phủ sinh được thiên kim.” Lý Hành Chu đưa lễ vật lên, cúi người chào hỏi chồng của Triệu Viện.
Người nhà Triệu Viện trên dưới lập tức vui mừng không ngậm được miệng, trấn Bồ Liễu không lớn, chưa từng có nhân vật lớn nào xuất hiện.
Lý Hành Chu bây giờ đã đỗ hội nguyên, sau này ít nhiều cũng sẽ làm quan, đến nhà chúc mừng đúng là một vinh dự lớn.
Trước mặt những người bạn học cũ, hắn lại một lần nữa hỏi ta:
“Đường Thước, nàng có bằng lòng theo ta đến châu phủ không?”
Những người ở đó hầu như đều biết chuyện của chúng ta trước đây, lúc này quả thực như nổ tung.
Miệng của Triệu Viện há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Ta dùng ngón chân bấu chặt xuống đất, căng thẳng ấp úng:
“Lý Hành Chu, ta đã có vị hôn phu rồi, sắp thành hôn rồi.”
Dù có thật lòng hay không, ta cũng đã có Tề Thiệu rồi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Nàng nói nàng sắp thành hôn, nhưng nàng đã hỏi vị hôn phu của nàng có bằng lòng thành hôn với nàng chưa?”
Vô số ánh mắt tò mò đổ dồn về phía tôi, tim ta như nghẹn lại.
Hắn đã đi tìm Tề Thiệu!
Sự tức giận trào lên trong lòng, giọng nói của ta cũng trở nên gấp gáp hơn: “Đây là chuyện của ta, có liên quan gì đến chàng?”
“Chuyện của nàng, chính là chuyện của ta.”
“Sao chàng lại vô lý như vậy!”
Lý Hành Chu khẽ cười một tiếng, nhìn ta đầy ẩn ý:
“Ta còn có thể vô lý hơn, còn có thể đeo bám hơn nữa.”
Lời này vừa thốt ra, ta tức đến bật cười.
Hắn đang dùng hành động trước đây của ta để nói lại ta đây mà!
“Báo ân có rất nhiều cách, nàng không nhất định cần nàng gả cho hắn.”
Lý Hành Chu hạ thấp giọng, từng chữ từng chữ kiên nhẫn phân tích đạo lý với ta.
Ta chưa từng thấy hắn ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành ai như vậy, suýt chút nữa thì mềm lòng rồi.
Suýt chút nữa đã đồng ý đi theo hắn.
Lời của nàng từng chữ từng chữ gõ vào tim ta, khiến cả người ta đều sững sờ.
Lúc trước ta và Lý Hành Chu từng trêu đùa: “Nếu có một ngày chúng ta lạc mất nhau, thì phải làm sao?”
“Nàng cứ đứng yên tại chỗ, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
“Vậy nếu ta không ở đó, cũng không tìm thấy chàng thì sao?”
“Vậy ta sẽ đứng ở nơi cao nhất, dễ thấy nhất, để nàng nhìn thấy ta.”
Lúc đó ta còn cười hắn: “Nào có nơi nào cao nhất, dễ thấy nhất, chẳng lẽ chàng đi thi Trạng Nguyên, cưỡi ngựa diễu phố thì được chắc?”
11
Ta cho rằng ta biến mất, không còn dây dưa làm phiền hắn nữa thì đó là chuyện tốt cho hắn.
Vốn dĩ hắn cũng không cam tâm tình nguyện ở bên ta.
Trước khi có kết quả thi Hương, ta không chào hỏi Lý Hành Chu mà đã đến thôn Lý gia thăm Lý tỷ tỷ, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
“Tiểu Chu, đợi con thi đỗ cử nhân, thì đến Đường gia cầu hôn đi, đừng để Tiểu Thước Nhi phải chờ lâu.”
Lý Hành Chu nhìn cuốn sách trên tay, không ngẩng đầu lên mà lạnh nhạt nói: “Để sau đi.”
Ngày hôm đó ta thất vọng, xám xịt rời đi.
Trước đây ta luôn nghĩ, cho dù Lý Hành Chu là một tảng đá trong núi tuyết, chỉ cần tôi cố gắng sưởi ấm, thì một ngày nào đó cũng sẽ làm cho hắn ấm lên thôi.
Khi đó ta còn quá trẻ, cho rằng chuyện gì trên đời, chỉ cần ta muốn làm thì sẽ làm được.
Không lâu sau đó, việc làm ăn của Đường gia gặp vấn đề, nợ nần chồng chất, cha ta chỉ sau một đêm đã bạc trắng cả đầu.
Khi thôn Lý gia náo nhiệt ăn mừng có người đỗ giải nguyên, ta không nhịn được vẫn đến đầu thôn, lén nhìn thiếu niên của ta, nhìn hắn được mọi người vây quanh, nhìn hắn hăng hái.
Ta chặn một đứa trẻ trong thôn là Tiểu Hổ Tử, cho nó hai viên kẹo, nhờ nó đưa thư từ hôn cho Lý Hành Chu, sau đó quay người rời khỏi thế giới của hắn.
Sau này trời cao biển rộng, mong chàng thỏa sức tung hoành.
Mấy ngày đó ta ở nhà, vừa nghe tiếng ồn ào của bọn chủ nợ bên ngoài, vừa thấp thỏm không yên chờ đợi phản ứng của Lý Hành Chu sau khi nhận được thư từ hôn.
Nhưng mặc cho ta suy nghĩ lung tung mấy ngày, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nếu lúc đó không giữ lại, vậy sau này còn đi tìm tung tích của ta làm gì?
Ta có chút khó hiểu, hắn đã có tiền đồ tốt hơn, sao còn phải quay đầu nhìn lại những chuyện cũ không vui vẻ trước kia.
Mỗi người một ngả, không tốt sao?
“Đó là… Lý Hành Chu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Viện đột nhiên kinh hô, ta giật mình hoảng hốt.
“Chúc mừng quý phủ sinh được thiên kim.” Lý Hành Chu đưa lễ vật lên, cúi người chào hỏi chồng của Triệu Viện.
Người nhà Triệu Viện trên dưới lập tức vui mừng không ngậm được miệng, trấn Bồ Liễu không lớn, chưa từng có nhân vật lớn nào xuất hiện.
Lý Hành Chu bây giờ đã đỗ hội nguyên, sau này ít nhiều cũng sẽ làm quan, đến nhà chúc mừng đúng là một vinh dự lớn.
Trước mặt những người bạn học cũ, hắn lại một lần nữa hỏi ta:
“Đường Thước, nàng có bằng lòng theo ta đến châu phủ không?”
Những người ở đó hầu như đều biết chuyện của chúng ta trước đây, lúc này quả thực như nổ tung.
Miệng của Triệu Viện há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Ta dùng ngón chân bấu chặt xuống đất, căng thẳng ấp úng:
“Lý Hành Chu, ta đã có vị hôn phu rồi, sắp thành hôn rồi.”
Dù có thật lòng hay không, ta cũng đã có Tề Thiệu rồi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Nàng nói nàng sắp thành hôn, nhưng nàng đã hỏi vị hôn phu của nàng có bằng lòng thành hôn với nàng chưa?”
Vô số ánh mắt tò mò đổ dồn về phía tôi, tim ta như nghẹn lại.
Hắn đã đi tìm Tề Thiệu!
Sự tức giận trào lên trong lòng, giọng nói của ta cũng trở nên gấp gáp hơn: “Đây là chuyện của ta, có liên quan gì đến chàng?”
“Chuyện của nàng, chính là chuyện của ta.”
“Sao chàng lại vô lý như vậy!”
Lý Hành Chu khẽ cười một tiếng, nhìn ta đầy ẩn ý:
“Ta còn có thể vô lý hơn, còn có thể đeo bám hơn nữa.”
Lời này vừa thốt ra, ta tức đến bật cười.
Hắn đang dùng hành động trước đây của ta để nói lại ta đây mà!
“Báo ân có rất nhiều cách, nàng không nhất định cần nàng gả cho hắn.”
Lý Hành Chu hạ thấp giọng, từng chữ từng chữ kiên nhẫn phân tích đạo lý với ta.
Ta chưa từng thấy hắn ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành ai như vậy, suýt chút nữa thì mềm lòng rồi.
Suýt chút nữa đã đồng ý đi theo hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro