Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ
Chương 11
Zhihu
2025-03-27 11:17:58
Trước kia hắn nghèo khó, cha ta đã giúp hắn ăn học, chữa bệnh cho chị gái hắn.
Bây giờ ta sa cơ lỡ vận, hắn đối tốt với ta, mua đồ cho ta, chữa chân cho Tề Thiệu.
Trả qua trả lại, công bằng biết bao, có nguyên tắc biết bao!
Đã nhiều năm trôi qua, ta vẫn đau lòng vì Lý Hành Chu, nỗi đau như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trái tim ta.
Khi xưa ta giúp hắn, không hề mong hắn báo đáp gì, ta chỉ mong trong lòng hắn có ta.
Ta thích hắn, nhưng ngay từ đầu ta đã sai cách, khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên phức tạp, lẫn lộn quá nhiều thứ khác.
Sau này, cũng chẳng thể nói rõ được nữa.
Hắn đã phải chịu bao nhiêu lời đàm tiếu, một người cao ngạo như hắn, đã nhẫn nhịn lâu như vậy, dù sao cũng phải trả hết nợ.
Sau những đau đớn, trái tim ta dần trở nên tê dại.
Khi Lý Hành Chu tìm đến ta lần nữa, ta đã nói rõ với hắn:
“Chàng đừng tìm ta nữa, dù Tề Thiệu không cần ta, ta cũng sẽ không gả cho chàng.
Đồ chàng mua cho ta, chàng cứ cầm về đi, ta không cần.
Cảm ơn chàng đã tìm lang y và phương thuốc, chân của Tề Thiệu đã đỡ hơn nhiều, chuyện này ta không thể trả chàng, chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn.”
Lý Hành Chu gần như nổi giận:
“Ai cần nàng trả lại cho ta! Ai cần lời cảm ơn của nàng!”
Ta không muốn nghe hắn nói gì nữa, trực tiếp quay người bỏ chạy.
Đầu óc không nhanh nhạy, nhưng chân cẳng lại lanh lợi, trước kia hắn đã không đuổi kịp ta, bây giờ cũng vậy.
Ta giải quyết nốt số hàng còn lại, thu dọn hành lý, khuyên Tề Thiệu cùng ta rời đi.
Anh coi ta như em gái, không chịu cưới ta, nhưng dù là anh em, ta cũng sẽ chăm sóc anh cả đời.
“Tiểu Thước Nhi, em trốn tránh như vậy không phải là cách.”
Ta cũng biết không phải là cách, nhưng phải làm sao bây giờ?
Ta phải rời khỏi trấn Bồ Liễu trước khi Lý Hành Chu trở về.
Kỳ thi Đình sắp đến, không thể chậm trễ, cuối cùng hắn cũng đã lên kinh ứng thí rồi.
Lý Hành Chu sinh ra trong cảnh nghèo khó, nếu không có trợ cấp của triều đình cho các thư viện, thì với chút tiền ít ỏi của dân làng, căn bản không đủ để hắn đến thư viện học hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta và hắn đều được hưởng ân huệ của chính sách, có thể đọc sách hiểu đạo lý, hiểu rõ thị phi đại nghĩa.
Đã được hưởng lợi từ quốc gia, thì tự nhiên phải báo đáp quốc gia.
Lý Hành Chu tài cao học rộng, trong lòng ôm ấp chí lớn, sau này vào triều bái tướng, nhất định có thể vì dân mưu phúc lợi, vì nước dựng xây xã tắc.
Ta tuy học hành không giỏi, nhưng từ nhỏ đã nhìn cha ta buôn bán, gặp gỡ nhiều người, nên cũng hiểu được chút đạo lý đối nhân xử thế.
Quan trường cũng như thương trường, quan trọng nhất là kết quả và thành bại.
Kết quả này có thể là tiền tài và quyền lực, cũng có thể là hoài bão và trách nhiệm.
Nếu muốn giữ mình trong sạch, thì phải có được sự sáng suốt của quân vương.
Nếu không thì sẽ phải chìm nổi trong danh lợi, đón người đưa kẻ, mượn lực đánh lực, từng bước một leo lên.
Nếu có thang trời giúp sức, thì con đường thông thiên này tự nhiên sẽ dễ dàng hơn chút.
Nếu như vũng bùn phía sau níu kéo, thì trăm bậc thang trời này cũng giống như vực thẳm xa xôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta không giúp được gì cho hắn, thì càng không thể kéo chân hắn, cản trở hắn đến những nơi tốt hơn, trở thành một người tốt hơn.
Thiếu niên của ta không phải là vật trong ao, sau này nhất định sẽ thành rồng thành phượng, làm nên sự nghiệp lớn.
Khi đó, ta sẽ đứng giữa đám đông, nói yêu hắn trong tiếng người ồn ào.
Tiếng ồn ào sẽ che lấp giọng nói của ta, nhưng tình yêu của ta sẽ không bao giờ biến mất.
14
Mất một thời gian, ta đã dọn sạch hàng hóa trong nhà, trả lại phòng trọ.
Vốn ta nghĩ số tiền này cộng với tiền tiết kiệm trước đây, chắc cũng đủ trả một phần nợ mà Đường gia đã vay, ai ngờ ba năm trôi qua, tiền lãi còn cao hơn cả gốc, việc trả hết nợ xem ra còn xa vời.
Tên đòi nợ dùng ánh mắt nhớp nhúa đánh giá ta từ trên xuống dưới, cảnh tượng ba năm trước lại hiện về trước mắt, ta quay người bỏ chạy, nhưng bị hắn đánh ngất xỉu.
Khi Lý Hành Chu dẫn người của nha phủ tìm được ta, ta suýt chút nữa đã bị làm nhục.
Đỗ lão gia là bạn cũ của cha ta, cũng là chủ nợ của Đường gia.
Hắn trói ta lên giường, xé rách quần áo ta, cảm giác ghê tởm trào lên, ta liều mạng giãy giụa.
Trong lúc giằng co, hắn tát ta một cái, rồi hung hăng đập đầu ta xuống giường, m.á.u tươi từ sau gáy chảy ra, thấm ướt cả ga giường.
Hắn chửi rủa: "Con tiện nhân, mày tưởng chạy thoát khỏi tay tao sao! Cha mày là cái thá gì mà dám tranh giành làm ăn với tao? Tao không chỉ muốn nhà mày tan cửa nát nhà, mà còn muốn cho hắn c.h.ế.t không nhắm mắt!"
Bây giờ ta sa cơ lỡ vận, hắn đối tốt với ta, mua đồ cho ta, chữa chân cho Tề Thiệu.
Trả qua trả lại, công bằng biết bao, có nguyên tắc biết bao!
Đã nhiều năm trôi qua, ta vẫn đau lòng vì Lý Hành Chu, nỗi đau như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trái tim ta.
Khi xưa ta giúp hắn, không hề mong hắn báo đáp gì, ta chỉ mong trong lòng hắn có ta.
Ta thích hắn, nhưng ngay từ đầu ta đã sai cách, khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên phức tạp, lẫn lộn quá nhiều thứ khác.
Sau này, cũng chẳng thể nói rõ được nữa.
Hắn đã phải chịu bao nhiêu lời đàm tiếu, một người cao ngạo như hắn, đã nhẫn nhịn lâu như vậy, dù sao cũng phải trả hết nợ.
Sau những đau đớn, trái tim ta dần trở nên tê dại.
Khi Lý Hành Chu tìm đến ta lần nữa, ta đã nói rõ với hắn:
“Chàng đừng tìm ta nữa, dù Tề Thiệu không cần ta, ta cũng sẽ không gả cho chàng.
Đồ chàng mua cho ta, chàng cứ cầm về đi, ta không cần.
Cảm ơn chàng đã tìm lang y và phương thuốc, chân của Tề Thiệu đã đỡ hơn nhiều, chuyện này ta không thể trả chàng, chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn.”
Lý Hành Chu gần như nổi giận:
“Ai cần nàng trả lại cho ta! Ai cần lời cảm ơn của nàng!”
Ta không muốn nghe hắn nói gì nữa, trực tiếp quay người bỏ chạy.
Đầu óc không nhanh nhạy, nhưng chân cẳng lại lanh lợi, trước kia hắn đã không đuổi kịp ta, bây giờ cũng vậy.
Ta giải quyết nốt số hàng còn lại, thu dọn hành lý, khuyên Tề Thiệu cùng ta rời đi.
Anh coi ta như em gái, không chịu cưới ta, nhưng dù là anh em, ta cũng sẽ chăm sóc anh cả đời.
“Tiểu Thước Nhi, em trốn tránh như vậy không phải là cách.”
Ta cũng biết không phải là cách, nhưng phải làm sao bây giờ?
Ta phải rời khỏi trấn Bồ Liễu trước khi Lý Hành Chu trở về.
Kỳ thi Đình sắp đến, không thể chậm trễ, cuối cùng hắn cũng đã lên kinh ứng thí rồi.
Lý Hành Chu sinh ra trong cảnh nghèo khó, nếu không có trợ cấp của triều đình cho các thư viện, thì với chút tiền ít ỏi của dân làng, căn bản không đủ để hắn đến thư viện học hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta và hắn đều được hưởng ân huệ của chính sách, có thể đọc sách hiểu đạo lý, hiểu rõ thị phi đại nghĩa.
Đã được hưởng lợi từ quốc gia, thì tự nhiên phải báo đáp quốc gia.
Lý Hành Chu tài cao học rộng, trong lòng ôm ấp chí lớn, sau này vào triều bái tướng, nhất định có thể vì dân mưu phúc lợi, vì nước dựng xây xã tắc.
Ta tuy học hành không giỏi, nhưng từ nhỏ đã nhìn cha ta buôn bán, gặp gỡ nhiều người, nên cũng hiểu được chút đạo lý đối nhân xử thế.
Quan trường cũng như thương trường, quan trọng nhất là kết quả và thành bại.
Kết quả này có thể là tiền tài và quyền lực, cũng có thể là hoài bão và trách nhiệm.
Nếu muốn giữ mình trong sạch, thì phải có được sự sáng suốt của quân vương.
Nếu không thì sẽ phải chìm nổi trong danh lợi, đón người đưa kẻ, mượn lực đánh lực, từng bước một leo lên.
Nếu có thang trời giúp sức, thì con đường thông thiên này tự nhiên sẽ dễ dàng hơn chút.
Nếu như vũng bùn phía sau níu kéo, thì trăm bậc thang trời này cũng giống như vực thẳm xa xôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta không giúp được gì cho hắn, thì càng không thể kéo chân hắn, cản trở hắn đến những nơi tốt hơn, trở thành một người tốt hơn.
Thiếu niên của ta không phải là vật trong ao, sau này nhất định sẽ thành rồng thành phượng, làm nên sự nghiệp lớn.
Khi đó, ta sẽ đứng giữa đám đông, nói yêu hắn trong tiếng người ồn ào.
Tiếng ồn ào sẽ che lấp giọng nói của ta, nhưng tình yêu của ta sẽ không bao giờ biến mất.
14
Mất một thời gian, ta đã dọn sạch hàng hóa trong nhà, trả lại phòng trọ.
Vốn ta nghĩ số tiền này cộng với tiền tiết kiệm trước đây, chắc cũng đủ trả một phần nợ mà Đường gia đã vay, ai ngờ ba năm trôi qua, tiền lãi còn cao hơn cả gốc, việc trả hết nợ xem ra còn xa vời.
Tên đòi nợ dùng ánh mắt nhớp nhúa đánh giá ta từ trên xuống dưới, cảnh tượng ba năm trước lại hiện về trước mắt, ta quay người bỏ chạy, nhưng bị hắn đánh ngất xỉu.
Khi Lý Hành Chu dẫn người của nha phủ tìm được ta, ta suýt chút nữa đã bị làm nhục.
Đỗ lão gia là bạn cũ của cha ta, cũng là chủ nợ của Đường gia.
Hắn trói ta lên giường, xé rách quần áo ta, cảm giác ghê tởm trào lên, ta liều mạng giãy giụa.
Trong lúc giằng co, hắn tát ta một cái, rồi hung hăng đập đầu ta xuống giường, m.á.u tươi từ sau gáy chảy ra, thấm ướt cả ga giường.
Hắn chửi rủa: "Con tiện nhân, mày tưởng chạy thoát khỏi tay tao sao! Cha mày là cái thá gì mà dám tranh giành làm ăn với tao? Tao không chỉ muốn nhà mày tan cửa nát nhà, mà còn muốn cho hắn c.h.ế.t không nhắm mắt!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro