Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]
Tôi là ai (6)
Mộng Lý Nhàn Nhàn
2025-03-07 09:20:38
Hai mươi sáu năm trước, Hồng gia trang của thị trấn nọ rất nghèo. Hai mươi sáu năm sau không ngờ được còn nghèo hơn xưa.
Chuyện này cũng là điều hiển nhiên, trong thôn có mấy cái nhà máy luôn ở trong trạng thái bỏ không. Chỉ có lúc nào có đơn đặt hàng mới hoạt động, còn
không có thì chỉ còn lại vài ông chủ cho nhà máy mình hoạt động, còn lại quá nửa tiếp tục bỏ không.
Cũng có một thời gian trong thôn có tiền, mọi người đều sửa sang nhà cửa thật đẹp đẽ, những con đường đều được đổ xi măng, xe cộ cũng đậu thẳng hàng
tăm tắp. Ai ai cũng đua nhau sửa nhà, nếu có nhà nào mái ngói ba gian thì nhà bên cạnh sẽ là bốn gian. Nếu nhà nào bốn gian thì nhà tiếp theo sẽ xây thêm
tầng hai, còn nhà nào đã hai tầng thì sửa luôn thành biệt thự.
Bên ngoài thì lộng lẫy, nhưng bên trong thì........ Người có tiền thì xây nhà như khách sạn, người không có tiền thì cũng có sẵn bản vẽ xây nhà ở đó, luôn miệng
nói bao giờ có có con dâu sẽ xây lên.
Trong vòng hai năm, trong thôn nhà nhà đều xây xây sửa sửa, bọn họ rất tin tưởng vào tương lai, trẻ con không cần học quá nhiều, tốt nghiệp cấp hai, vừa tròn
16 tuổi đều xin đi làm ở các nhà máy để kiếm tiền. Một tháng lương cơ bản là một ngàn rưỡi, thậm chí còn có một cô nhóc vì hiệu suất làm việc tốt mà cuối
tháng kiếm được ba ngàn tiền lương. Thế thì học trung học, học đại học để làm gì? Tìm việc thì không có, cách tốt nhất là vào làm ở các nhà máy ở trong thôn,
được ở nhà còn gần bạn gần bè.
Trong lòng họ tính là một năm đã buôn bán lời nhiều như vậy, thì năm sau sẽ lời nhiều hơn nữa, cho dù có đi vay nặng lãi cũng đua nhau xây nhà càng ngày lớn,
để khỏi phải mất mặt với làng với xóm, sau này con cái được nở mặt nở mày.
Con trai nếu như học được thì sẽ cho nó đi học ở thành phố, ở nước ngoài. Còn con gái học không được thì cũng không sao, chỉ cần lớn nhanh một chút, kiếm
được của hồi môn lớn giúp đỡ cho gia đình mới là chính đạo.
Ai mà ngờ hiệu quả và lợi nhuận của nhà máy lại đi xuống? Hơn nữa không chỉ là một năm không tốt, mà tận năm sáu năm càng ngày càng xuống dốc. Ban đầu
một năm có thể hoạt động nửa năm, hiện tại chỉ cần hoạt động đến 1 tháng đã là tốt nhất rồi, nhưng các khoản nợ thì vẫn còn đó. Nữ giới trong thôn càng ngày
càng ít đi, nếu có cũng đi làm xa, cũng không ai muốn về; của hồi môn nhà gái đòi càng ngày càng cao, cưới vợ lại nghiêm trọng như tịch biên, nhưng mà cũng
đành phải cưới để còn có người nối dõi tông đường.
Đất trong thôn vỗn dĩ đã ít, nhà to nhà nhỏ chen chúc với nhà máy, mắt thấy tiền kiếm không ra, con cái trong nhà một là không học hành gì, hai là ăn không
ngồi rồi. Thành ra toàn bộ những người từ 18 đến 48 trong thôn đều đi ra ngoài làm công cho người ta.
Khi đã lớn tuổi thì về nhà, tiếp tục trả nợ tiền xây nhà, rồi lại nghĩ cách lấy vợ cho con cái, chưa già thì đừng nghĩ đến chuyện về nhà.
Các căn nhà của Hồng gia trang quây lại với nhau, nhìn giống như khu biệt thự riêng biệt của giới thượng lưu ở thành phố. Nhưng thật ra ở lại đó toàn là con nít
và người già.
Căn nhà thứ tư ở làn đường thứ hai của Hồng gia trang là nhà của vợ chồng Hồng Hải và Mã Mĩ Lệ. Hồng Hải liên tục đốt từ điếu thuốc này đến điếu thuốc
khác, sàn nhà ngập tràn tàn thuốc lá, không khí toàn mùi thuốc. Mà Mã Mĩ Lệ ngày xưa là người thích sạch sẽ cũng mặc kệ, bà ngồi ở bên cạnh đầu đau như
muốn nổ tung, liều mạng tiếp tục uống thuốc giảm đau.
"Ha ha ha ha! Cả ngày chỉ biết uống thuốc giảm đau, đến con gái cũng không quản được! Bà còn làm được cái gì?" Hồng Hải mắng.
"Tôi đau đầu!"
"Đau! Đau! Đau! Lúc nào cũng đau, nửa đời của bà đều đau đầu cả!" Sự thương tiếc ngày xửa của Hồng Hải với vợ đã không còn chút nào, chỉ còn lại mắng
nhiếc, "Còn không mau nghĩ xem bảo bối nhà mình đã chạy đi đâu!"
"Nó thì có thể đi đâu được? Chắc là lại ra ngoài giải khuây." Mã Mĩ Lệ nói.
"Ha, đi giải khuây mà đến hai ngày một đêm còn chưa về nhà? Đã là con gái sắp lấy chồng, đáng lẽ thời gian này nên đi bồi dưỡng tình cảm với chồng sắp
cưới, nó cũng đã đồng ý với tôi rồi, nào có thể đổi ý được?"
"Bồi dưỡng? Bồi dưỡng cái gì? Con gái tôi đâu thể tự tiện như thế! Con gái tôi số khổ!"
"Khổ cái gì mà khổ! Tất cả là tại bà chiều nó!" Hồng Hải kết hôn với Mã Mĩ Lệ năm hai mươi tuổi, tình cảm hai vợ chồng rất tốt, cùng nhau kiếm tiền, cùng
nhau tiết kiệm, chỉ có điều là.....bọn họ không có con! Năm đầu tiên sau khi kết hôn không có con là chuyện bình thường, cho đến năm thứ ba, hai bên ông bà
già đều nóng ruột, luôn thúc dục bọn họ uống thuốc bổ rồi đi cầu khấn thần phật. Nhưng có làm thế nào thì bảy năm tròn bụng của Mã Mĩ Lệ vẫn không có
động tĩnh gì, cuối cùng bà nội Hồng phải đi mua con trai cho bọn họ để có người kế tục hương khói.
Hai vợ chồng đã mua một đứa bé trai kháu khỉnh từ một người trong thị trấn, nhìn thì có vẻ đứa bé khoảng 2 tuổi, ngày bọn họ mua đứa bé lấy làm sinh nhật.
Nhưng cuộc sống mà, đâu ai biết trước điều gì, lúc có đứa bé này bọn họ cũng đã không còn tâm tư cầu con cái nữa, vậy mà lúc đứa bé bảy tuổi, một ngày
nọ Mã Mĩ Lệ buồn nôn, rồi sau đó bà mới biết mình có thai.
Sau đó đứa bé trai kia bị biến thành có rác, còn đứa con mang trong bụng lại biến thành bảo bối, đứa bé được mua về biến thành tiểu bảo mẫu cho bảo bối,
sau đó năm nó tròn 16 lén lấy trộm tiền trong nhà rồi bỏ trốn. Cả hai vợ chồng đều đi tìm nhưng tìm mãi không thấy, chỉ có Mã Mĩ Lệ vì làm việc nhà quá mệt
mỏi, sẽ mắng đứa nhỏ kia là đồ không có lương tâm, vô ơn vô nghĩa, nhưng con gái nhà mình thì lại thấy xót khi sai làm việc.
Hồng Bảo Bảo vừa đủ 18 tuổi, vẫn là đứa nhóc chân tay không lấm bùn, ở nhà quần áo lót đều để bố mẹ giặt cho, ở trường học hành không đến nơi đến
chốn, không tốt nghiệp nổi cấp ba. Bố mẹ lại xót con gái ra ngoài làm lụng vất vả, cho nên cho con gái ở nhà họ nuôi. Mọi người trong thôn đều nói cô bé là
phế vật bị bố mẹ nuông chiều sinh hư, may mắn là cũng có nhan sắc nên được mấy bà mai để mắt đến. Người trong thôn không quan tấm đến độ tuổi kết hôn,
cho nên
con của cô ta đã đến tuổi đi học tiểu học. Hồng gia chọn cho con gái một mối tốt ở thị trấn, là gia đình có tiền, có xe hơi, có cả cửa hàng, còn có đất
quanh thị trấn.
Sính lễ của con gái 12 vạn, trích ra 5 vạn để sắm đồ gia dụng, bỏ thêm một ít đi gửi tiết kiệm kì hạn năm năm, ở bên ngoài thì nói rằng cho con
gái 10 vạn quà hồi môn, ở tiệc cưới ai ai cũng vui vẻ.
Hồng Bảo Bảo ở nhà mẹ đẻ được sủng ái, ở nhà chồng cũng không khúm núm sợ hãi ai, trên người đeo rất nhiều trang sức bằng vàng.
Tiếc là nhà chồng làm sao nuông chiều cô ta như ở nhà mẹ đẻ được, ban đầu hai vợ chồng còn trong thời gian mặn nồng thì không sao. Về sau cả hai có mâu
thuẫn, nhỏ thì đóng cửa cãi nhau một phen, đầu giường giận dỗi cuối giường làm lành; lâu dần Hồng gia biết chuyện thì đau lòng cho con gái, nhà chồng thì xót
độc đinh, hai đứa nhỏ cãi nhau một chút đã gọi về nhà mách bố mẹ, hai bên gia đình cũng tham gia vào, từ mẫu thuẫn nhỏ biến thành mâu thuẫn lớn. Cả hai nhà
cũng không ai chịu nhận sau, cãi lộn đến mức đòi bỏ nhau, cho nên mới kết hôn có nửa năm thì đã li hôn. Nói là li hôn cho oai, thực ra lúc đám cưới đâu có
giấy tờ gì, cho nên thành ra là ai về nhà nấy. Hồng gia không thể chịu thiệt, đồ gia dụng lúc đầu mua cho con gái đều bị họ lấy hết, ngay cả mấy thứ vặt vãnh
cũng không muốn trừa lại cho nhà chồng. Nhà chồng cũng không có vừa, sính lễ 12 vạn họ nói nếu li hôn thì phải trả lại toàn bộ.
Hai nhà vì chuyện sính lễ lại cãi nhau to, sau một hồi ồn ào thì Hồng gia trả lại cho nhà chồng 1 vạn rồi chấm dứt.
Thời đại bây giờ nhà có con gái còn quý hơn vàng, cho dù là đã li hôn cũng có thể kiếm được mối khác, mà sính lễ chưa chắc sẽ ít đi, dù sao con gái nhà họ
cũng đâu lường trước được chuyện sẽ li hôn, thời đại bây giờ là tự do yêu đương mà.
Trong thôn những người đàn ông tốt đều đi xa làm việc, còn lại trong thôn đều là thành phần lưu manh. Thấy Hồng Bảo Bảo đã về nhà lại đến rủ đi nhậu, đi
khiêu vũ, Hồng Bảo Bảo theo bọn họ đi chơi đến nghiện, ngày nào cũng đi....
Nếu không phải là cả ngày ôm máy tính để lên mạng thì lạ là bấm điện thoại không rời tay, lúc ăn cơm vẫn còn nhắn tin trên Wechat, lần mất tích này Mã Mĩ Lễ
gần như chắc chắn rằng có liên quan đến đám bạn bè của con bé.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngoài miệng Mã Mĩ Lệ nói thể nhưng trong lòng lại cả một bầu tâm sự, sinh con gái nhất định không bao giờ lỗ,
biết đâu nhờ quen biết trên mạng, con gái bà sẽ câu được một con rùa vàng thì sao.
Hồng Hải không thể nói gì trước sự ngu muội của vợ, ông chỉ còn cách liên tục trách mắng bà, nói vì bà quá chiều con nên con gái mới sinh hư.
Mã Mĩ Lệ cũng nói, chiều con là do cả hai cùng chiều, tại vì sao con hư ông lại nói là lỗi do tôi? Hai người cãi qua cãi lại rồi cũng không đi đến đâu, sau đó
điện thoại của Hồng Hải đổ chuông, là số của con gái, "Bảo Bảo! Con chạy đi đâu!"
"Bố! Bố cứu con! Bọn họ nói sẽ bán con đi!"
"Mày đang gọi cho ai?" Tiếng la từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, "Con nhóc thối tha! Tao đánh chết mày!" Sau là một loạt tiêng đấm đá bùm bụp, còn có
tiếng chửi rửa, rồi tiếng con gái khóc kêu xin tha. Hồng Hải liên tục gào vào trong điện thoại, nhưng âm thanh bên kia vẫn không ngừng lại, một lúc sau điện
thoại bị ngắt.
Hồng Hải sắc mặt trắng bệch ngồi ngẩn một chỗ, ông thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại.
"Bố nó! Bố nó! Ông làm sao vậy?"
"Cứu.....cứu.....con.......gái!" Ông ta hô một tiếng, hai mắt nhìn ra cửa rồi sau đó ngất xỉu.
Lục Thiên Phóng đậu xe trước cửa thôn xoa xoa thắt lưng cảm thán, "Nơi này cũng không tệ lắm, núi xanh nước trong."
"Ha ha ha a." Uông Tư Điềm xuống xe, chỉ vào lối rẽ nhỏ bên cạnh một cái nhà xưởng, "Núi thì phải xanh, nước cũng phải trong." Chỉ có nhìn vào những cột
ống khói đen ngòm kia thì mới biết ở đây có bao nhiêu ô nhiễm.
"Nhà máy này ngừng sản xuất rồi." Âu Vân Khai nói.
Ba người vừa nói xong thì có mấy đứa nhỏ chạy về phía này, quần áo mấy đứa mặc không tính là kém, nhưng nhìn có chút bẩn.
Âu Vân Khai chụp lấy một đứa nhìn sạch sẽ nhất, "Này! Nhóc! Nhà lão Hồng ở đâu?"
Đứa nhỏ nhe răng thỏ ra cười, "Cả thôn này đều họ Hồng."
"Nhà của Hồng Bảo Bảo."
"Nhà của Hồng Bảo Bảo là căn thứ tư của làn đường thứ hai, trước cửa nhà có một đống gạch."
Đứa nhỏ nói xong giãy khỏi kìm kẹp của Âu Vân Khai chạy mất.
"Ở đây nhìn không giống như là nơi sẽ phải đi mua trẻ con bị bắt cóc lắm." Lục Thiên Phóng nhìn bốn phía, đường nhựa rộng rãi, thậm chí gần đó còn có cả
đường cao tốc, so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác xa.
"Nghe nói con đường này vào năm 2006 đã được trùng tu, còn cao tốc thì đã thông tuyến 11 năm nay rồi." Uông Tư Điềm vừa tra thông tin vừa nói.
Được rồi, vậy thì 26 năm trước nơi đây đúng là thâm sơn cùng cốc.
"Chúng ta có vào thôn luôn không?" Lục Thiên Phóng hỏi.
"Vào thôn chứ." Uông Tư Điềm nói.
"Tôi nghĩ là chúng ta nên đi tìm một nhà nghỉ nào đó ở thị trấn trước thì tốt hơn." Lục Thiên Phóng kiễng mũi chân nhìn một cái, thôn này tuy giao thông tốt,
trông không giống nhiều vùng thôn quê đa phần làm nông.........
Uông Tư Điềm nhớ tới lúc bọn họ đi ngang qua thị trấn có nhìn thấy mấy cái khách sạn nhỏ...mà trông về mức độ vệ sinh so với ở đây đúng là khác nhau...
"Trước tiên phải lo công việc trước, xong xuôi rồi về thị trấn tìm chỗ trọ cũng được, cùng làm thì chỉ mất có một hai tiếng đồng hồ chạy xe thôi."
Lục Thiên Phóng gật đầu tán thành, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong thôn, Âu Vân Khai đi theo phía sau từ trong túi lấy ra một cái kính râm, chậm
rãi theo sát hai người.
Bọn họ vừa đi đến đầu làn đường thứ hai, thì thấy có một chiếc xe cảnh sát đang đậu trước cửa một căn nhà, nhìn một lúc họ phát hiền hình như là nhà của
Hồng Bảo Bảo.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Trong lòng bọn họ nghĩ vậy, nhưng bước chân không nhanh không chậm, thoải mái đi về phía trước, đi ngang qua nhà Hồng Bảo Bảo, đi đến một cái siêu thị
nhỏ trong thôn. Bà chủ siêu thị là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, bà đang đứng trước cửa nhà mình nhìn sang nhà Hồng Bảo Bảo, trước mặt bà còn có
thêm mấy bà lão tầm 50, 60 tuổi đang thì thầm to nhỏ.
"Có nước khoáng không? Cho ba chai." Uông Tư Điềm không theo bọn họ hỏi thăm tình hình, mà làm như đến mua đồ."
"Được." Bình thường đa phần phụ nữ đều có thói tò mò, nhưng mà người phụ nữ hình như rất quan tâm đến gia đình Hồng Bảo Bảo, hai mắt cứ nhìn chằm
chằm vào cửa nhà người ta, giống như sợ chỉ cần quay đi một chút là sẽ bỏ qua chuyện gì đó quan trọng, bà ta vội vàng đi vào trong lấy ba chai nước đưa cho
Uông Tư Điềm.
Một trong những bà lão đứng phía ngoài nãy giờ hô lên, "Ra rồi, ra rồi!"
Bà chủ cửa tiệm tính tiền cũng không thèm, cứ thế xoay lại nhìn chằm chằm vào nhà của Hông Bảo Bảo, chỉ thấy cảnh sát và người nhà đi ra ngoài, hai bên nói
với nhau cái gì đấy, rồi cảnh sát cũng đi mất.
"Cảnh sát đến lần này đã là lần thứ ba rồi; bà con trong thôn cũng có đến hỏi thăm mấy lần....." Người phụ nữ nói, "Nói là Hồng Bảo Bảo chết rồi, đến là
muốn thương lượng gì đấy!"
"Đúng vậy!" Một bà lão cũng lên tiếng, "Nghe nói là con bé Bảo Bảo gọi điện về nhà, còn chưa kịp nói câu nào đã bị phát hiện, bố nó còn nghe tiếng nó kêu
cứu trong điện thoại nữa kìa." Bà lão kia cười cực kì khó hiểu, vài người hiểu chuyện đều nhìn nhau.
"Tôi nghe nói không phải chỉ một, mà là rất nhiều người!" Bà lão nói, "Lão Hồng lúc nào cũng nói phải tìm một thằng con rể thật giàu có, nào ngờ bây giờ lại
xếp hàng đến tận mấy người."
"Ha ha ha ha...." Những người hiểu ý đều cười, mà người phụ nữ, chủ của cái siêu thị nhỏ là người cười lớn nhất, "Đây nên gọi là báo ứng! Lúc trước bọn họ
ngược đãi Hồng Đào, một đứa trẻ ngoan như thế! Bị bọn họ hại chết!"
"Tôi nghe nói là Hồng Đào trốn đi, bây giờ tìm người về trả thù đấy." Bà lão Giáp nói.
"Cái gì?" Bà lão Ất ngơ ngác.
"Bà không biết à? Nghe nói Hồng Đào phạm phải đại án. Tám năm trước cảnh sát vào thôn điều tra, Hồng Hải còn nói là nhặt được nó trên đường, cho nên
không liên quan đến nhà ông ta!" Xem ra bà chủ siêu thị này là trung tâm tình báo của cả thôn, phụ trách cung cấp các loại tình báo khác nhau, mà cũng toàn là
tình báo có tính chính xác cao....Ha ha....Nhưng mà phải thừa nhận rằng người phụ nữ này rất thông minh, nhưng mà chuyện này ăn khớp với việc của Hồng
Đào (Chu Dương) cho nên Uông Tư Điềm có hơi nghi ngờ.
"Tôi không uống loại nước này." Lục Thiên Phóng cầm chai nước nói, "Có Coca không vậy?"
Lúc này mọi người mới chú ý đến ba người bọn họ, bà chủ siêu thị đánh giá bọn họ. Uông Tư Điềm mặc một cái váy voan, áo khoác lông cừu màu bạc; Lục
Thiên Phóng mặc quần jean rách gối và áo khoác, trên túi áo khoác còn dắt thêm kính râm của Dior, Âu Vân Khai cũng mặc quần jean, mắt đeo kính trông
cực kì ngầu. Người trong thôn đều là người lớn tuổi, đều không am hiểu về hàng hiệu, nhưng đều nhìn ra được ba người mặc quần áo rất sang trọng. Nhất là
Lục Thiên Phóng, cho dù có đứng từ phía xa ai ai cũng có thể ngửi thấy mùi tiền từ người hắn, ba người đặc biệt như vậy lại đến thôn này ngay lúc Hồng gia
gặp chuyện, sao mà khéo đến thế chứ nhỉ......
Bà chủ siêu thị là thành viên mẫn cán đầy mẫn tuệ của hội tình báo nói, "Cậu chờ một chút, tôi vào trong lấy ngay cho cậu......" Nói xong bà đi vào lấy Coca
đưa cho hắn thật.... "Mấy cô cậu đến đây du lịch hay đến thăm người thân? Là bà con của nhà nào vậy?"
"Chúng tôi tới đây để điều tra điều kiện của thôn này." Uông Tư Điềm nhớ tới lúc họ vừa đến đây đã thấy mấy cái ống khói lớn, "Mấy cái nhà xưởng ở đây đều
bỏ hoang như thế có ổn không?"
"Kệ nó đi." Bà chủ siêu thị phất tay, "Đã năm sáu năm nay bỏ không như thế rồi, làm gì có đơn đặt hàng nào!"
"Chúng tôi muốn xét nghiệm tính chất của đất và nước ở đây...." Uông Tư Điềm vừa nói được một nửa, thì người cảnh sát vừa nãy đi ra khỏi nhà Hồng Bảo
Bảo đã đi tới phía này.
Cảnh sát cũng chú ý đến ba người lạ mặt này, lúc này đồng nghiệp ở bên ngoài báo là có thấy một chiếc Land Rover đậu trước cổng thôn, cho nên mới cố ý đi
qua bên này để thăm dò một chút. Như đã từng nói, là cảnh sát chỉ cần liếc mắt cũng biết ai là người đã từng vào tù ra tội.... Ở trong thôn xảy ra một vụ mất
tích, thậm chí có khả năng cao là giết người, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một cựu tù, thêm một cựu tù có máu mặt và một công tử thành phố, rốt cục là có
chuyện gì xảy ra vậy?
--------------------------------------------------
Tác giả spoil: Cách trả thù của Chu Dương là điều mà anh ta xem là đúng đắn. Những người đã từng vào tù có làm cách nào cũng không thoát khỏi ánh mắt
của cảnh sát, đây không phải là chuyện bịa đặt, có thể là do phản ứng của bọn họ khi nhìn thấy cảnh sát không giống với người bình thường. Còn nghe nói gà,
độc trùng và kẻ trộm cũng giống nhau, không thể gạt được sự cảnh giác cao độ của các chú cảnh sát.
-------------------------------------------------
Chuyện này cũng là điều hiển nhiên, trong thôn có mấy cái nhà máy luôn ở trong trạng thái bỏ không. Chỉ có lúc nào có đơn đặt hàng mới hoạt động, còn
không có thì chỉ còn lại vài ông chủ cho nhà máy mình hoạt động, còn lại quá nửa tiếp tục bỏ không.
Cũng có một thời gian trong thôn có tiền, mọi người đều sửa sang nhà cửa thật đẹp đẽ, những con đường đều được đổ xi măng, xe cộ cũng đậu thẳng hàng
tăm tắp. Ai ai cũng đua nhau sửa nhà, nếu có nhà nào mái ngói ba gian thì nhà bên cạnh sẽ là bốn gian. Nếu nhà nào bốn gian thì nhà tiếp theo sẽ xây thêm
tầng hai, còn nhà nào đã hai tầng thì sửa luôn thành biệt thự.
Bên ngoài thì lộng lẫy, nhưng bên trong thì........ Người có tiền thì xây nhà như khách sạn, người không có tiền thì cũng có sẵn bản vẽ xây nhà ở đó, luôn miệng
nói bao giờ có có con dâu sẽ xây lên.
Trong vòng hai năm, trong thôn nhà nhà đều xây xây sửa sửa, bọn họ rất tin tưởng vào tương lai, trẻ con không cần học quá nhiều, tốt nghiệp cấp hai, vừa tròn
16 tuổi đều xin đi làm ở các nhà máy để kiếm tiền. Một tháng lương cơ bản là một ngàn rưỡi, thậm chí còn có một cô nhóc vì hiệu suất làm việc tốt mà cuối
tháng kiếm được ba ngàn tiền lương. Thế thì học trung học, học đại học để làm gì? Tìm việc thì không có, cách tốt nhất là vào làm ở các nhà máy ở trong thôn,
được ở nhà còn gần bạn gần bè.
Trong lòng họ tính là một năm đã buôn bán lời nhiều như vậy, thì năm sau sẽ lời nhiều hơn nữa, cho dù có đi vay nặng lãi cũng đua nhau xây nhà càng ngày lớn,
để khỏi phải mất mặt với làng với xóm, sau này con cái được nở mặt nở mày.
Con trai nếu như học được thì sẽ cho nó đi học ở thành phố, ở nước ngoài. Còn con gái học không được thì cũng không sao, chỉ cần lớn nhanh một chút, kiếm
được của hồi môn lớn giúp đỡ cho gia đình mới là chính đạo.
Ai mà ngờ hiệu quả và lợi nhuận của nhà máy lại đi xuống? Hơn nữa không chỉ là một năm không tốt, mà tận năm sáu năm càng ngày càng xuống dốc. Ban đầu
một năm có thể hoạt động nửa năm, hiện tại chỉ cần hoạt động đến 1 tháng đã là tốt nhất rồi, nhưng các khoản nợ thì vẫn còn đó. Nữ giới trong thôn càng ngày
càng ít đi, nếu có cũng đi làm xa, cũng không ai muốn về; của hồi môn nhà gái đòi càng ngày càng cao, cưới vợ lại nghiêm trọng như tịch biên, nhưng mà cũng
đành phải cưới để còn có người nối dõi tông đường.
Đất trong thôn vỗn dĩ đã ít, nhà to nhà nhỏ chen chúc với nhà máy, mắt thấy tiền kiếm không ra, con cái trong nhà một là không học hành gì, hai là ăn không
ngồi rồi. Thành ra toàn bộ những người từ 18 đến 48 trong thôn đều đi ra ngoài làm công cho người ta.
Khi đã lớn tuổi thì về nhà, tiếp tục trả nợ tiền xây nhà, rồi lại nghĩ cách lấy vợ cho con cái, chưa già thì đừng nghĩ đến chuyện về nhà.
Các căn nhà của Hồng gia trang quây lại với nhau, nhìn giống như khu biệt thự riêng biệt của giới thượng lưu ở thành phố. Nhưng thật ra ở lại đó toàn là con nít
và người già.
Căn nhà thứ tư ở làn đường thứ hai của Hồng gia trang là nhà của vợ chồng Hồng Hải và Mã Mĩ Lệ. Hồng Hải liên tục đốt từ điếu thuốc này đến điếu thuốc
khác, sàn nhà ngập tràn tàn thuốc lá, không khí toàn mùi thuốc. Mà Mã Mĩ Lệ ngày xưa là người thích sạch sẽ cũng mặc kệ, bà ngồi ở bên cạnh đầu đau như
muốn nổ tung, liều mạng tiếp tục uống thuốc giảm đau.
"Ha ha ha ha! Cả ngày chỉ biết uống thuốc giảm đau, đến con gái cũng không quản được! Bà còn làm được cái gì?" Hồng Hải mắng.
"Tôi đau đầu!"
"Đau! Đau! Đau! Lúc nào cũng đau, nửa đời của bà đều đau đầu cả!" Sự thương tiếc ngày xửa của Hồng Hải với vợ đã không còn chút nào, chỉ còn lại mắng
nhiếc, "Còn không mau nghĩ xem bảo bối nhà mình đã chạy đi đâu!"
"Nó thì có thể đi đâu được? Chắc là lại ra ngoài giải khuây." Mã Mĩ Lệ nói.
"Ha, đi giải khuây mà đến hai ngày một đêm còn chưa về nhà? Đã là con gái sắp lấy chồng, đáng lẽ thời gian này nên đi bồi dưỡng tình cảm với chồng sắp
cưới, nó cũng đã đồng ý với tôi rồi, nào có thể đổi ý được?"
"Bồi dưỡng? Bồi dưỡng cái gì? Con gái tôi đâu thể tự tiện như thế! Con gái tôi số khổ!"
"Khổ cái gì mà khổ! Tất cả là tại bà chiều nó!" Hồng Hải kết hôn với Mã Mĩ Lệ năm hai mươi tuổi, tình cảm hai vợ chồng rất tốt, cùng nhau kiếm tiền, cùng
nhau tiết kiệm, chỉ có điều là.....bọn họ không có con! Năm đầu tiên sau khi kết hôn không có con là chuyện bình thường, cho đến năm thứ ba, hai bên ông bà
già đều nóng ruột, luôn thúc dục bọn họ uống thuốc bổ rồi đi cầu khấn thần phật. Nhưng có làm thế nào thì bảy năm tròn bụng của Mã Mĩ Lệ vẫn không có
động tĩnh gì, cuối cùng bà nội Hồng phải đi mua con trai cho bọn họ để có người kế tục hương khói.
Hai vợ chồng đã mua một đứa bé trai kháu khỉnh từ một người trong thị trấn, nhìn thì có vẻ đứa bé khoảng 2 tuổi, ngày bọn họ mua đứa bé lấy làm sinh nhật.
Nhưng cuộc sống mà, đâu ai biết trước điều gì, lúc có đứa bé này bọn họ cũng đã không còn tâm tư cầu con cái nữa, vậy mà lúc đứa bé bảy tuổi, một ngày
nọ Mã Mĩ Lệ buồn nôn, rồi sau đó bà mới biết mình có thai.
Sau đó đứa bé trai kia bị biến thành có rác, còn đứa con mang trong bụng lại biến thành bảo bối, đứa bé được mua về biến thành tiểu bảo mẫu cho bảo bối,
sau đó năm nó tròn 16 lén lấy trộm tiền trong nhà rồi bỏ trốn. Cả hai vợ chồng đều đi tìm nhưng tìm mãi không thấy, chỉ có Mã Mĩ Lệ vì làm việc nhà quá mệt
mỏi, sẽ mắng đứa nhỏ kia là đồ không có lương tâm, vô ơn vô nghĩa, nhưng con gái nhà mình thì lại thấy xót khi sai làm việc.
Hồng Bảo Bảo vừa đủ 18 tuổi, vẫn là đứa nhóc chân tay không lấm bùn, ở nhà quần áo lót đều để bố mẹ giặt cho, ở trường học hành không đến nơi đến
chốn, không tốt nghiệp nổi cấp ba. Bố mẹ lại xót con gái ra ngoài làm lụng vất vả, cho nên cho con gái ở nhà họ nuôi. Mọi người trong thôn đều nói cô bé là
phế vật bị bố mẹ nuông chiều sinh hư, may mắn là cũng có nhan sắc nên được mấy bà mai để mắt đến. Người trong thôn không quan tấm đến độ tuổi kết hôn,
cho nên
con của cô ta đã đến tuổi đi học tiểu học. Hồng gia chọn cho con gái một mối tốt ở thị trấn, là gia đình có tiền, có xe hơi, có cả cửa hàng, còn có đất
quanh thị trấn.
Sính lễ của con gái 12 vạn, trích ra 5 vạn để sắm đồ gia dụng, bỏ thêm một ít đi gửi tiết kiệm kì hạn năm năm, ở bên ngoài thì nói rằng cho con
gái 10 vạn quà hồi môn, ở tiệc cưới ai ai cũng vui vẻ.
Hồng Bảo Bảo ở nhà mẹ đẻ được sủng ái, ở nhà chồng cũng không khúm núm sợ hãi ai, trên người đeo rất nhiều trang sức bằng vàng.
Tiếc là nhà chồng làm sao nuông chiều cô ta như ở nhà mẹ đẻ được, ban đầu hai vợ chồng còn trong thời gian mặn nồng thì không sao. Về sau cả hai có mâu
thuẫn, nhỏ thì đóng cửa cãi nhau một phen, đầu giường giận dỗi cuối giường làm lành; lâu dần Hồng gia biết chuyện thì đau lòng cho con gái, nhà chồng thì xót
độc đinh, hai đứa nhỏ cãi nhau một chút đã gọi về nhà mách bố mẹ, hai bên gia đình cũng tham gia vào, từ mẫu thuẫn nhỏ biến thành mâu thuẫn lớn. Cả hai nhà
cũng không ai chịu nhận sau, cãi lộn đến mức đòi bỏ nhau, cho nên mới kết hôn có nửa năm thì đã li hôn. Nói là li hôn cho oai, thực ra lúc đám cưới đâu có
giấy tờ gì, cho nên thành ra là ai về nhà nấy. Hồng gia không thể chịu thiệt, đồ gia dụng lúc đầu mua cho con gái đều bị họ lấy hết, ngay cả mấy thứ vặt vãnh
cũng không muốn trừa lại cho nhà chồng. Nhà chồng cũng không có vừa, sính lễ 12 vạn họ nói nếu li hôn thì phải trả lại toàn bộ.
Hai nhà vì chuyện sính lễ lại cãi nhau to, sau một hồi ồn ào thì Hồng gia trả lại cho nhà chồng 1 vạn rồi chấm dứt.
Thời đại bây giờ nhà có con gái còn quý hơn vàng, cho dù là đã li hôn cũng có thể kiếm được mối khác, mà sính lễ chưa chắc sẽ ít đi, dù sao con gái nhà họ
cũng đâu lường trước được chuyện sẽ li hôn, thời đại bây giờ là tự do yêu đương mà.
Trong thôn những người đàn ông tốt đều đi xa làm việc, còn lại trong thôn đều là thành phần lưu manh. Thấy Hồng Bảo Bảo đã về nhà lại đến rủ đi nhậu, đi
khiêu vũ, Hồng Bảo Bảo theo bọn họ đi chơi đến nghiện, ngày nào cũng đi....
Nếu không phải là cả ngày ôm máy tính để lên mạng thì lạ là bấm điện thoại không rời tay, lúc ăn cơm vẫn còn nhắn tin trên Wechat, lần mất tích này Mã Mĩ Lễ
gần như chắc chắn rằng có liên quan đến đám bạn bè của con bé.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngoài miệng Mã Mĩ Lệ nói thể nhưng trong lòng lại cả một bầu tâm sự, sinh con gái nhất định không bao giờ lỗ,
biết đâu nhờ quen biết trên mạng, con gái bà sẽ câu được một con rùa vàng thì sao.
Hồng Hải không thể nói gì trước sự ngu muội của vợ, ông chỉ còn cách liên tục trách mắng bà, nói vì bà quá chiều con nên con gái mới sinh hư.
Mã Mĩ Lệ cũng nói, chiều con là do cả hai cùng chiều, tại vì sao con hư ông lại nói là lỗi do tôi? Hai người cãi qua cãi lại rồi cũng không đi đến đâu, sau đó
điện thoại của Hồng Hải đổ chuông, là số của con gái, "Bảo Bảo! Con chạy đi đâu!"
"Bố! Bố cứu con! Bọn họ nói sẽ bán con đi!"
"Mày đang gọi cho ai?" Tiếng la từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, "Con nhóc thối tha! Tao đánh chết mày!" Sau là một loạt tiêng đấm đá bùm bụp, còn có
tiếng chửi rửa, rồi tiếng con gái khóc kêu xin tha. Hồng Hải liên tục gào vào trong điện thoại, nhưng âm thanh bên kia vẫn không ngừng lại, một lúc sau điện
thoại bị ngắt.
Hồng Hải sắc mặt trắng bệch ngồi ngẩn một chỗ, ông thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại.
"Bố nó! Bố nó! Ông làm sao vậy?"
"Cứu.....cứu.....con.......gái!" Ông ta hô một tiếng, hai mắt nhìn ra cửa rồi sau đó ngất xỉu.
Lục Thiên Phóng đậu xe trước cửa thôn xoa xoa thắt lưng cảm thán, "Nơi này cũng không tệ lắm, núi xanh nước trong."
"Ha ha ha a." Uông Tư Điềm xuống xe, chỉ vào lối rẽ nhỏ bên cạnh một cái nhà xưởng, "Núi thì phải xanh, nước cũng phải trong." Chỉ có nhìn vào những cột
ống khói đen ngòm kia thì mới biết ở đây có bao nhiêu ô nhiễm.
"Nhà máy này ngừng sản xuất rồi." Âu Vân Khai nói.
Ba người vừa nói xong thì có mấy đứa nhỏ chạy về phía này, quần áo mấy đứa mặc không tính là kém, nhưng nhìn có chút bẩn.
Âu Vân Khai chụp lấy một đứa nhìn sạch sẽ nhất, "Này! Nhóc! Nhà lão Hồng ở đâu?"
Đứa nhỏ nhe răng thỏ ra cười, "Cả thôn này đều họ Hồng."
"Nhà của Hồng Bảo Bảo."
"Nhà của Hồng Bảo Bảo là căn thứ tư của làn đường thứ hai, trước cửa nhà có một đống gạch."
Đứa nhỏ nói xong giãy khỏi kìm kẹp của Âu Vân Khai chạy mất.
"Ở đây nhìn không giống như là nơi sẽ phải đi mua trẻ con bị bắt cóc lắm." Lục Thiên Phóng nhìn bốn phía, đường nhựa rộng rãi, thậm chí gần đó còn có cả
đường cao tốc, so với tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác xa.
"Nghe nói con đường này vào năm 2006 đã được trùng tu, còn cao tốc thì đã thông tuyến 11 năm nay rồi." Uông Tư Điềm vừa tra thông tin vừa nói.
Được rồi, vậy thì 26 năm trước nơi đây đúng là thâm sơn cùng cốc.
"Chúng ta có vào thôn luôn không?" Lục Thiên Phóng hỏi.
"Vào thôn chứ." Uông Tư Điềm nói.
"Tôi nghĩ là chúng ta nên đi tìm một nhà nghỉ nào đó ở thị trấn trước thì tốt hơn." Lục Thiên Phóng kiễng mũi chân nhìn một cái, thôn này tuy giao thông tốt,
trông không giống nhiều vùng thôn quê đa phần làm nông.........
Uông Tư Điềm nhớ tới lúc bọn họ đi ngang qua thị trấn có nhìn thấy mấy cái khách sạn nhỏ...mà trông về mức độ vệ sinh so với ở đây đúng là khác nhau...
"Trước tiên phải lo công việc trước, xong xuôi rồi về thị trấn tìm chỗ trọ cũng được, cùng làm thì chỉ mất có một hai tiếng đồng hồ chạy xe thôi."
Lục Thiên Phóng gật đầu tán thành, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong thôn, Âu Vân Khai đi theo phía sau từ trong túi lấy ra một cái kính râm, chậm
rãi theo sát hai người.
Bọn họ vừa đi đến đầu làn đường thứ hai, thì thấy có một chiếc xe cảnh sát đang đậu trước cửa một căn nhà, nhìn một lúc họ phát hiền hình như là nhà của
Hồng Bảo Bảo.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Trong lòng bọn họ nghĩ vậy, nhưng bước chân không nhanh không chậm, thoải mái đi về phía trước, đi ngang qua nhà Hồng Bảo Bảo, đi đến một cái siêu thị
nhỏ trong thôn. Bà chủ siêu thị là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, bà đang đứng trước cửa nhà mình nhìn sang nhà Hồng Bảo Bảo, trước mặt bà còn có
thêm mấy bà lão tầm 50, 60 tuổi đang thì thầm to nhỏ.
"Có nước khoáng không? Cho ba chai." Uông Tư Điềm không theo bọn họ hỏi thăm tình hình, mà làm như đến mua đồ."
"Được." Bình thường đa phần phụ nữ đều có thói tò mò, nhưng mà người phụ nữ hình như rất quan tâm đến gia đình Hồng Bảo Bảo, hai mắt cứ nhìn chằm
chằm vào cửa nhà người ta, giống như sợ chỉ cần quay đi một chút là sẽ bỏ qua chuyện gì đó quan trọng, bà ta vội vàng đi vào trong lấy ba chai nước đưa cho
Uông Tư Điềm.
Một trong những bà lão đứng phía ngoài nãy giờ hô lên, "Ra rồi, ra rồi!"
Bà chủ cửa tiệm tính tiền cũng không thèm, cứ thế xoay lại nhìn chằm chằm vào nhà của Hông Bảo Bảo, chỉ thấy cảnh sát và người nhà đi ra ngoài, hai bên nói
với nhau cái gì đấy, rồi cảnh sát cũng đi mất.
"Cảnh sát đến lần này đã là lần thứ ba rồi; bà con trong thôn cũng có đến hỏi thăm mấy lần....." Người phụ nữ nói, "Nói là Hồng Bảo Bảo chết rồi, đến là
muốn thương lượng gì đấy!"
"Đúng vậy!" Một bà lão cũng lên tiếng, "Nghe nói là con bé Bảo Bảo gọi điện về nhà, còn chưa kịp nói câu nào đã bị phát hiện, bố nó còn nghe tiếng nó kêu
cứu trong điện thoại nữa kìa." Bà lão kia cười cực kì khó hiểu, vài người hiểu chuyện đều nhìn nhau.
"Tôi nghe nói không phải chỉ một, mà là rất nhiều người!" Bà lão nói, "Lão Hồng lúc nào cũng nói phải tìm một thằng con rể thật giàu có, nào ngờ bây giờ lại
xếp hàng đến tận mấy người."
"Ha ha ha ha...." Những người hiểu ý đều cười, mà người phụ nữ, chủ của cái siêu thị nhỏ là người cười lớn nhất, "Đây nên gọi là báo ứng! Lúc trước bọn họ
ngược đãi Hồng Đào, một đứa trẻ ngoan như thế! Bị bọn họ hại chết!"
"Tôi nghe nói là Hồng Đào trốn đi, bây giờ tìm người về trả thù đấy." Bà lão Giáp nói.
"Cái gì?" Bà lão Ất ngơ ngác.
"Bà không biết à? Nghe nói Hồng Đào phạm phải đại án. Tám năm trước cảnh sát vào thôn điều tra, Hồng Hải còn nói là nhặt được nó trên đường, cho nên
không liên quan đến nhà ông ta!" Xem ra bà chủ siêu thị này là trung tâm tình báo của cả thôn, phụ trách cung cấp các loại tình báo khác nhau, mà cũng toàn là
tình báo có tính chính xác cao....Ha ha....Nhưng mà phải thừa nhận rằng người phụ nữ này rất thông minh, nhưng mà chuyện này ăn khớp với việc của Hồng
Đào (Chu Dương) cho nên Uông Tư Điềm có hơi nghi ngờ.
"Tôi không uống loại nước này." Lục Thiên Phóng cầm chai nước nói, "Có Coca không vậy?"
Lúc này mọi người mới chú ý đến ba người bọn họ, bà chủ siêu thị đánh giá bọn họ. Uông Tư Điềm mặc một cái váy voan, áo khoác lông cừu màu bạc; Lục
Thiên Phóng mặc quần jean rách gối và áo khoác, trên túi áo khoác còn dắt thêm kính râm của Dior, Âu Vân Khai cũng mặc quần jean, mắt đeo kính trông
cực kì ngầu. Người trong thôn đều là người lớn tuổi, đều không am hiểu về hàng hiệu, nhưng đều nhìn ra được ba người mặc quần áo rất sang trọng. Nhất là
Lục Thiên Phóng, cho dù có đứng từ phía xa ai ai cũng có thể ngửi thấy mùi tiền từ người hắn, ba người đặc biệt như vậy lại đến thôn này ngay lúc Hồng gia
gặp chuyện, sao mà khéo đến thế chứ nhỉ......
Bà chủ siêu thị là thành viên mẫn cán đầy mẫn tuệ của hội tình báo nói, "Cậu chờ một chút, tôi vào trong lấy ngay cho cậu......" Nói xong bà đi vào lấy Coca
đưa cho hắn thật.... "Mấy cô cậu đến đây du lịch hay đến thăm người thân? Là bà con của nhà nào vậy?"
"Chúng tôi tới đây để điều tra điều kiện của thôn này." Uông Tư Điềm nhớ tới lúc họ vừa đến đây đã thấy mấy cái ống khói lớn, "Mấy cái nhà xưởng ở đây đều
bỏ hoang như thế có ổn không?"
"Kệ nó đi." Bà chủ siêu thị phất tay, "Đã năm sáu năm nay bỏ không như thế rồi, làm gì có đơn đặt hàng nào!"
"Chúng tôi muốn xét nghiệm tính chất của đất và nước ở đây...." Uông Tư Điềm vừa nói được một nửa, thì người cảnh sát vừa nãy đi ra khỏi nhà Hồng Bảo
Bảo đã đi tới phía này.
Cảnh sát cũng chú ý đến ba người lạ mặt này, lúc này đồng nghiệp ở bên ngoài báo là có thấy một chiếc Land Rover đậu trước cổng thôn, cho nên mới cố ý đi
qua bên này để thăm dò một chút. Như đã từng nói, là cảnh sát chỉ cần liếc mắt cũng biết ai là người đã từng vào tù ra tội.... Ở trong thôn xảy ra một vụ mất
tích, thậm chí có khả năng cao là giết người, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một cựu tù, thêm một cựu tù có máu mặt và một công tử thành phố, rốt cục là có
chuyện gì xảy ra vậy?
--------------------------------------------------
Tác giả spoil: Cách trả thù của Chu Dương là điều mà anh ta xem là đúng đắn. Những người đã từng vào tù có làm cách nào cũng không thoát khỏi ánh mắt
của cảnh sát, đây không phải là chuyện bịa đặt, có thể là do phản ứng của bọn họ khi nhìn thấy cảnh sát không giống với người bình thường. Còn nghe nói gà,
độc trùng và kẻ trộm cũng giống nhau, không thể gạt được sự cảnh giác cao độ của các chú cảnh sát.
-------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro