Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]
Tôi là ai (5)
Mộng Lý Nhàn Nhàn
2025-03-07 09:20:38
Chu Dương nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ anh là một đứa trẻ lớn lên trong vòng tay bố mẹ, tiểu học, trung học cở sở, trung học phổ thông, đại học;
trong giấc mơ ấy bố mẹ luôn bảo vệ anh, duy chỉ có khuôn mặt họ là Chu Dương lại không thể thấy rõ. Anh chỉ nhớ cái cảm giác quen thuộc và đôi bàn tay
mát lạnh dịu dàng.
Một giấc mơ "bình thường" như vậy, đến người bình thường cũng kinh thường. Nhưng giấc mơ này lại làm đầu Chu Dương đau đến nứt toác ra, trước ngực
đau đến không thể hít thở, dường như cái mà anh mơ thấy là ác mộng vậy, cả người lạnh run đến mức tự tỉnh dậy.....
"Dương Dương." Có một đôi bàn tay thật giống ở trong mơ xoa lên trán anh, "Dương Dương......." Có một người phụ nữ tựa trán mình lên trán hắn, gọi một
cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Chu Dương nhắm chặt mắt không dám mở ra, anh sợ lúc mở mắt lại thấy bốn bức tường cũ kĩ ẩm mốc bong tróc đến đáng sợ, ở cạnh bên chỉ là một chiếc
máy tính lạnh lẽo.
"Dương Dương." Người kia đã chuyển đến vuốt lông mi anh, rồi đến cánh mũi, bờ môi, "Dương Dương..... Chu Bá Anh, Dương Dương của tôi đã trở về rồi."
"Ừm." Một người đàn ông ậm ừ trả lời."
"Nó còn đang ngủ.....Có phải là bị bệnh hay không?"
"Không có chuyện gì đâu, bác sĩ nói là con bị hạ huyết áp, nên bị mệt."
"Con chúng ta thật gầy....."
"Lúc tôi còn trẻ cũng gầy mà."
"Thời đại này mọi người đều thích người gầy."
"Tay con còn bị nứt da.....còn có vết chai...."
"Bố mẹ nuôi của con là người phía Nam, mùa đông ở đó lại không có gì sưởi ấm, cho nên bị nứt da là bình thường." Người đàn ông dỗ dành người phụ nữ
như dỗ đứa con nít.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Con không phải chịu khổ?"
"Hiện tại con đã quay về rồi."
"Đúng vậy, đã quay về rồi."
Rốt cục Chu Dương không thể kiềm chế được nữa, anh muốn mở mắt để chất vấn người đàn ông kia, làm sao ông ta có thể biết được là anh chưa từng chịu
qua cực khổ? Nhưng cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Chu Dương làm cho anh sững người, anh đã nhìn thấy ảnh của người nhà trong tư liệu tìm được. Đã
trải qua mấy năm, làm sao Chu Dương biết được hiện tại bố mẹ mình trông như thế nào được. Dựa trên những gì anh biết, thì có lẽ nhưng cặp vợ chồng gia
đình trung lưu bộ dáng có lẽ sẽ trẻ hơn tuổi thật, khí độ ung dung, bảo dưỡng tốt. Nhưng người phụ nữ trước mắt anh ăn mặc không tệ nhưng mà cả đầu tóc
đã bạc trắng, xen lẫn với từng cụm tóc đen, trên mặt chằng chịt nếp nhăn giống như những chiếc khe che kín khuôn mặt của bà. Chu Dương trừng mắt nhìn....
"Dương Dương, con tỉnh rồi?"
Trương Cẩn bổ nhào lên giường bệnh, đưa tay vuốt tóc con.
"Bà......"
"Ta là mẹ con, là mẹ của con!" Trương Cẩn mừng như điên, chớp mắt bà nhìn thấy Chu Dương nằm trên giường đã là một người trưởng thành, một chốc sau
lại cảm thấy Chu Dương vẫn còn là đứa trẻ giống ngày chưa mất tích, "Bé con, ta là mẹ con! Gọi mẹ đi, gọi mẹ đi!"
Chu Dương không phải thằng ngốc nên biết ngay tâm thần của người phụ nữ này có vấn đề, "Mẹ...." Anh vốn nghĩ bản thân mình chẳng thể nào thốt ra từ này
được nữa, nhưng lại không ngờ nó lại đến tự nhiên như thế.
"Bố! Đây là bố con!" Trương Cẩn lại chỉ vào người đàn ông đứng sau lưng mình, Chu Bá An đang lau nước mắt không ngừng.
"Bố."
Trương Cẩn cúi xuống muốn hôn lên mặt Chu Dương, mà Chu Dương muốn tránh lại không thể tránh được, "Ngoan! Bé cưng ngoan của mẹ! Dương Dương
của mẹ thật ngoan! Thật thông minh! Ai là đứa trẻ thông minh nhất nào? Đúng vậy....là con đó.....Chu Dương......." Trương Cẩn hôn lên má con, rồi xoa đầu
con trai, miệng không ngớt tiếng cười. Chu Dương biết loại ánh mắt này, là ánh mắt mà mẹ nuôi dành cho cô em gái. Hóa ra....cũng có một ngày cũng có người
dùng ánh mắt ấy nhìn anh.
" Trương Cẩn, Dương Dương mới vừa tỉnh.....vẫn còn rất mệt! Chúng ta ra ngoài để bác sĩ vào kiểm tra cho con được không!" Chu Bá An ôm lấy vai vợ, nói.
"Bá An! Có phải là Dương Dương không biết em có phải hay không?" Trương Cẩn vuốt mặt mình, "Tôi đã già rồi...."
"Không già, không già chút nào, bà vẫn giống hai mươi sáu năm trước như đúc." Chu Bá An vuốt tóc vợ, ông dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chu Dương, hy
vọng Chu Dương không phá vỡ ảo ảnh của Trương Cẩn.
"Mẹ."Lần thứ hai gọi mẹ nghe tự nhiên hơn nhiều. "Mẹ, mẹ hãy đi nghỉ đi, để bác sĩ kiểm tra cho con."
"Không! Mẹ không đi! Mẹ phải chăm sóc con!" Trương Cẩn đến chớp mắt còn không dám, bà sợ mình chớp mắt, thì con trai lại biến mất một lần nữa.
"Mẹ!" Chu Phán cột tóc đuôi ngựa đẩy cửa đi vào, "Mẹ, anh trai chắc chắn là mệt chết đi được, bây giờ mẹ không chịu đi, bác sĩ làm vào khám cho anh trai
được."
Lúc Trương Cẩn thấy Chu Phán có hơi sửng sốt, nhất thời bà dường như quên mất mình còn có một đứa con gái, bà luôn luôn sống trong ảo tưởng, bà vẫn
nghĩ mình là một người mẹ trẻ, mỗi ngày vẫn bị Chu Dương hỏi, "Mẹ ơi, đây là cái gì?" Sau khi con trai mất tích, bà đã già đi, còn có thêm một cô con gái....
"Phán Phán! Đây là Phán Phán! Đây là anh trai con! Con xem! Mẹ đã tìm được anh trai con rồi!"
"Anh hai." Phán Phán tò mò nhìn người đang nằm trên giường bệnh, từ lúc nhỏ mọi người đều nói bé có một người anh trai bị bắt cóc. Mẹ bởi vì mất anh trai
mà tinh thần không được tỉnh táo, sau này lớn thêm một chút, bé đều nghe người trong nhà nói, sau khi anh trai mất tích thì mẹ mới biết là mình đang mang thai.
Sau đó phải dừng điều trị bằng thuốc, bẵng bảy tám tháng ngừng thuốc mẹ bé gần như không thể chữa khỏi nửa, trong một lần phát điên chạy ra ngoài tìm
con, bị ngã nên sin non ra Chu Phán. Chu Phán vừa được sinh ra thì mẹ đã được đưa vào bệnh viện tâm thần, đến khi Chu Phán thôi nôi thì mẹ mới xuất hiện.
Thời gian mà mẹ dần tỉnh táo lại rất cưng chiều cô bé, sợ chỉ cần không để ý thì con gái cũng biến mất, đến mức lúc bà dắt cô bé đến trường lại không chịu
buông tay. Sau đó bà cứ ngồi ngoài cửa trường học chờ con gái đi ra, lại nắm tay con dắt về nhà. Nhưng lúc ý thức của bà không rõ ràng, thì lại không biết
con gái mình có tồn tại.
Vì hoàn cảnh gia đình phức tạp lại mang sắc thái u ám nên Chu Phán đã sớm thành thục, tuổi còn nhỏ những đã biết cách chăm sóc bệnh nhân tâm thần, chỉ
cần mẹ nhướn mày thì cô bé đã biết là mẹ mình cần cái gì..... Khi nào thì uống thuốc, khi nào thì uống nước, khi nào thì cần gọi điện nhờ sự giúp đỡ của bố....
Đối mặt với người anh trai Chu Dương trong truyền thuyết, Chu Phán rất vui, với một đứa trẻ bảy tuổi, cô bé cho rằng anh trai mình đã trở lại thì bệnh tình của
mẹ sẽ thuyên giảm, gia đình mình rồi sẽ trở thành một gia đình bình thường như bao gia đình ngoài kia.
Lúc Chu Dương nhìn thấy Chu Phán thì nét mặt trở nên phức tạp, vì đối với anh hai từ em gái lại chẳng tốt lành gì. Nhưng người em gái này lại không giống với
"em gái" kia. Cô bé dùng ánh mắt cẩn trọng như một chú nai con nhìn anh, sau đó còn ngượng ngùng cười với anh môt cái, ngọt ngào gọi anh một tiếng "anh
hai".
Chu Dương ngẩng đầu nhìn Chu Bá An đứng đối diện, người này cũng nhìn già hơn tuổi thật, so với người đàn ông đầy thần thái trong mấy cái video trên mạng
vừa giống lại vừa không giống. Nghe người khác kể về Chu gia sau khi mình mất tích đối với anh chỉ giống như là nghe chuyện của quá khứ, cho đến khi thật
sự gặp mặt bọn họ, nhất là khi nhìn thấy mẹ mình già nua mệt mỏi, thần trí không còn rõ ràng, anh mới hiểu được, mấy năm qua....Bọn họ hóa ra không sống
an nhàn, sung sướng; họ cùng anh nhận muôn ngàn tra tấn, cuộc sống cũng bị người ta trộm đi mất. Anh nở nụ cười, cho dù có chút miễn cưỡng, "Em tên gì?"
"Em là Chu Phán." Chu Phán thấy Chu Dương cười với mình cũng cười theo, "Tên em nghĩa là hi vọng một ngày anh hai có thể trở về."
(*) Chữ Phán trong tên cô bé có nghĩa là chờ mong, trông mong.
"Vậy sao?" Chu Dương vươn tay vuốt tóc em gái, "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em bảy tuổi." Chu Phán trả lời xong thì kéo lấy ta bố mình, "Bố ơi, anh hai thích con!"
"Đúng, anh hai thích Phán Phán." Chu Bá An gật gật đầu.
"Con cũng thích anh hai."
Chu Phán nói, "Anh hai, lúc trước anh chạy đi đâu vậy? Mọi người tìm anh rất vất vả, anh đừng có biến mất lần nữa có được
không?"
Con đau trước ngực của Chu Dương đột nhiên tiêu tán đi rất nhiều, "Được, anh hai sẽ không đi đâu nữa."
Trương Cẩn ngồi xuống bên giường kéo lấy tay Chu Dương, mở thật to mắt nhìn anh.Ting ting ting! Tiếng báo nhắc nhở đã đến giờ uống thuốc vang lên, Chu
Bá Anh nhắc vợ uống thuốc nhưng ông cũng không thể dời ánh mắt khỏi người Chu Dương được. Chu Phán nhìn anh trai, lại nhìn mẹ mình trông cực kì tỉnh
táo, lại nhìn nét mặt vui vẻ của bố. Cô bé hạnh phúc nở nụ cười, cô bé muốn gọi tất cả bạn bè đến xem, cô bé thật sự có một người anh trai, mẹ của cô bé
cũng không phải là người điên, rồi cô bé cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc như các bạn.
Âu Vân Khai yên lặng đứng trong góc phòng bệnh, cố gắng không gây ra sự chú ý nào, lúc này là thời gian của người một nhà, không cần đến người ngoài như
Âu Vân Khai xen vào.
Nhưng ai ngờ đúng lúc này lại có người muốn đến quầy rầy. Cửa phòng bệnh vang lên hai tiếng gõ cộc cộc, còn chưa được ai mời thì cửa đã tự động mở ra.
"Chu Dương đã tỉnh rồi sao?" Chu Mân xách theo bao nhiêu là túi hoa quả vừa cười vừa nói, bà lại nhìn thấy Chu Dương đang ngồi cười trê giường bệnh.
"Dương Dương, còn nhớ dì không? Ta là dì của con." Bà lại chỉ vào người đàn ông đi phía sau, "Còn đây là dượng! Lúc con còn bé, dượng vẫn hay đưa con
đi chơi, nhưng không nhớ cũng không sao cả. Đợi chút nữa em họ con cũng qua đây.....còn có cả dì cả, dì Ba, cậu nhỏ cũng muốn đến thăm con!"
Lúc Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm đi vào phòng bệnh thì thấy cả đại gia đình đều vây quanh Chu Dương, trên mặt ai cũng đều là tươi cười, người nào
người nấy đều nóng lòng muốn giới thiệu bản thân, nóng lòng muốn nghe xem mấy năm nay Chu Dương đã sống như thế nào.
Chu Dương còn chưa biết phải nói cái gì thì đã bị một đám người không biết từ đâu ra vây quanh, liên tục hoi han này nọ. Anh muốn trốn nhưng ngặt nỗi tay
đã bị mẹ nắm chặt, mắt còn nhìn anh chằm chằm, dường như cả thế giới này trong mắt bà chỉ còn mỗi một mình anh. Chu Dương không ngờ, người phụ nữ
nhìn giống như thở rất khó khăn lại có sức mạnh kinh người nằm lấy tay anh.
"Chu Dương! Chu Dương!" Lục Thiên Phóng cố gắng chen vào gần giường bệnh nhưng mà làm cách nào cũng không phá được vòng vây nào là Trương Cẩn,
Chu Bá An, Chu Phán.
Chu Dương thấy hắn, mặt trầm xuống, "Cậu tới đây làm cái gì?" Âu Vân Khai đâu? Cậu ta dám ra tay đánh anh?
Lục Thiên Phóng tất nhiên không thèm để ý, lôi từ trong túi ra một tấm thẻ trông giống như bằng lái xe vậy, "Tôi là thám tử tư! Tôi có một vấn đề rất quan
trọng muốn hỏi Chu Dương! Mọi người có thể tránh đi một lát không?"
Thám tử tử? Bất kể là trong lúc đó mọi người đang sôi nổi thảo luận về vấn đề Chu Dương đã trở về, hay là bám chặt lấy Chu Mân, Chu Bá An không ngừng
hỏi han này nọ đều im bặt. Nhưng mà, hình như ở Trung Quốc không có nghề thám tử tư mà.
"Là cậu ấy!" Chu Mân chỉ vào Lục Thiên Phóng, "Là cậu này tìm được Chu Dương!"
Một đám người im lặng được vài giây, lại nhao lên như bầy ong vỡ tổ, vây lấy Lục Thiên Phóng, luôn miệng hỏi Chu Dương đã đi đâu, làm thế nào tìm
được.....
"Các cô, các bác, cháu có chuyện cần nói với Chu Dương, mọi người có thể để con và cậu ấy một mình được không? Dì Chu Mân đây biết toàn bộ quá trình,
nếu mọi người cần biết cái gì đừng ngại tìm dì ấy để hỏi, bây giờ cháu cần một nơi thật yên tĩnh." Lục Thiên Phóng đúng là kẻ chuyên đi gây họa khắp nơi.
Chu Mân còn chưa kịp lắc đầu cười khổ đã bị một đám thân thích vây quanh đẩy ra bên ngoài. Chu Mân chỉ đành kể mấy chuyện chung chung, đó là một lần
đi dự đám cưới gặp được một người nhìn rấ giống anh trai mình, rồi tìm thám tử tư điều tra thì nào ngờ đúng là Chu Dương thật. Còn về chuyện mấy năm qua
Chu Dương sống như thế nào....thì tạm thời bà không muốn kể chuyện này với họ hàng.
Không biết là Chu Mân kể cho mọi người nghe cái gì, mà đám người vây quanh Chu Dương đều đã tản đi, anh nhẹ nhàng thở ra, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn hỏi anh chút chuyện....gia cảnh nhà bố mẹ nuôi của anh và địa chỉ." Lục Thiên Phóng nói.
Chu Bá An thấy hắn hỏi Chu Dương như vậy, cúi đầu vỗ vai vợ, "Cẩn, đã đến giờ phải uống thuốc rồi."
"Tôi hết bệnh rồi!" Trương Cẩn nói, "Tôi không bệnh!" Bà hoảng hốt nhìn con trai, sợ con trai vì mình bị bệnh mà ghét bỏ.
"Mẹ, không phải là mẹ bị cảm hay sao? Phải nhanh uống thuốc mới có thể nhanh khỏi bệnh được." Với chỉ số thông minh của mình, dỗ Trương Cẩn uống
thuốc là chuyện quá dễ dàng với Chu Dương.
Trương Cẩn nghe con trai nói vậy, lại giục Chu Bá An lấy thuốc, "Đúng vậy, ta bị cảm, phải uống thuốc! Phải uống thuốc! Không khéo lại lay bệnh cho con!"
Sau khi uống thuốc, bà liền mơ màng, lúc sau Chu Bá An đỡ bà đi đến sô pha, chỉ chớp mắt bà đã ngủ mất.
"Hai đứa nói chuyện đi, bà ấy ngủ thì ít nhất hai tiếng sau mới tỉnh." Chu Bá An nắm tay Chu Phán đi ra ngoài, cụ thể là Chu Dương đã trải qua chuyện gì, ông
hi vọng sau này khi Chu Dương chuẩn bị thật tốt tâm lí có thể chính miệng kể cho ông, bây giờ ông muốn cho Chu Dương không gian.
"Cậu hỏi bọn họ làm gì?" Chu Dương cảnh giác hỏi.
"Anh ủy thác cho bọn tôi tìm lũ buôn người còn gì, chúng tôi tìm người cảnh sát nhận án của anh năm đó, người đó đề nghị chúng tôi nên bắt đầu tìm từ chỗ bố
mẹ nuôi của anh."
"Ha ha ha ha....Nếu là vậy, chuyện này tôi có thể tự làm, không cần đến các người."
"Anh có chắc là mẹ anh sẽ để anh đi trả thù bố mẹ nuôi không?" Âu Vân Khai xuất hiện như một bóng ma.
Chu Dương có hơi giật mình, "Tôi chắc là không ai ngăn được tôi đâu."
"Bà ấy không chịu nổi chuyện cậu vừa xuất hiện lại biến mất đâu. Bà ấy sẽ phát điên." Âu Vân Khai nói, "Nếu cậu tính làm cái gì đó với gia đình bố mẹ nuôi,
thì tôi khuyên cậu không nên, đừng biến họ thành nạn nhân trong chuyện này."
"Ha Ha." Người đời nhìn anh như thế nào anh không quan tâm. Anh chỉ cần quan tâm đến mối thù của mình.
"Mẹ cậu không thể chấp nhận chuyện cậu biến mất nữa đâu." Lần này Âu Vân Khai nói trắng ra, "Cậu nhìn khuôn mặt của bà ấy chưa, bà ấy chỉ mới 50 tuổi!"
Chu Dương nhìn người phụ nữ nằm ngủ như đứa trẻ trên sô pha, rốt cục trong mắt cũng toát ra một tia nhu hòa, "Được rồi, mấy người cần biết chuyện gì?"
------------------------------------------------------------------
trong giấc mơ ấy bố mẹ luôn bảo vệ anh, duy chỉ có khuôn mặt họ là Chu Dương lại không thể thấy rõ. Anh chỉ nhớ cái cảm giác quen thuộc và đôi bàn tay
mát lạnh dịu dàng.
Một giấc mơ "bình thường" như vậy, đến người bình thường cũng kinh thường. Nhưng giấc mơ này lại làm đầu Chu Dương đau đến nứt toác ra, trước ngực
đau đến không thể hít thở, dường như cái mà anh mơ thấy là ác mộng vậy, cả người lạnh run đến mức tự tỉnh dậy.....
"Dương Dương." Có một đôi bàn tay thật giống ở trong mơ xoa lên trán anh, "Dương Dương......." Có một người phụ nữ tựa trán mình lên trán hắn, gọi một
cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Chu Dương nhắm chặt mắt không dám mở ra, anh sợ lúc mở mắt lại thấy bốn bức tường cũ kĩ ẩm mốc bong tróc đến đáng sợ, ở cạnh bên chỉ là một chiếc
máy tính lạnh lẽo.
"Dương Dương." Người kia đã chuyển đến vuốt lông mi anh, rồi đến cánh mũi, bờ môi, "Dương Dương..... Chu Bá Anh, Dương Dương của tôi đã trở về rồi."
"Ừm." Một người đàn ông ậm ừ trả lời."
"Nó còn đang ngủ.....Có phải là bị bệnh hay không?"
"Không có chuyện gì đâu, bác sĩ nói là con bị hạ huyết áp, nên bị mệt."
"Con chúng ta thật gầy....."
"Lúc tôi còn trẻ cũng gầy mà."
"Thời đại này mọi người đều thích người gầy."
"Tay con còn bị nứt da.....còn có vết chai...."
"Bố mẹ nuôi của con là người phía Nam, mùa đông ở đó lại không có gì sưởi ấm, cho nên bị nứt da là bình thường." Người đàn ông dỗ dành người phụ nữ
như dỗ đứa con nít.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Con không phải chịu khổ?"
"Hiện tại con đã quay về rồi."
"Đúng vậy, đã quay về rồi."
Rốt cục Chu Dương không thể kiềm chế được nữa, anh muốn mở mắt để chất vấn người đàn ông kia, làm sao ông ta có thể biết được là anh chưa từng chịu
qua cực khổ? Nhưng cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Chu Dương làm cho anh sững người, anh đã nhìn thấy ảnh của người nhà trong tư liệu tìm được. Đã
trải qua mấy năm, làm sao Chu Dương biết được hiện tại bố mẹ mình trông như thế nào được. Dựa trên những gì anh biết, thì có lẽ nhưng cặp vợ chồng gia
đình trung lưu bộ dáng có lẽ sẽ trẻ hơn tuổi thật, khí độ ung dung, bảo dưỡng tốt. Nhưng người phụ nữ trước mắt anh ăn mặc không tệ nhưng mà cả đầu tóc
đã bạc trắng, xen lẫn với từng cụm tóc đen, trên mặt chằng chịt nếp nhăn giống như những chiếc khe che kín khuôn mặt của bà. Chu Dương trừng mắt nhìn....
"Dương Dương, con tỉnh rồi?"
Trương Cẩn bổ nhào lên giường bệnh, đưa tay vuốt tóc con.
"Bà......"
"Ta là mẹ con, là mẹ của con!" Trương Cẩn mừng như điên, chớp mắt bà nhìn thấy Chu Dương nằm trên giường đã là một người trưởng thành, một chốc sau
lại cảm thấy Chu Dương vẫn còn là đứa trẻ giống ngày chưa mất tích, "Bé con, ta là mẹ con! Gọi mẹ đi, gọi mẹ đi!"
Chu Dương không phải thằng ngốc nên biết ngay tâm thần của người phụ nữ này có vấn đề, "Mẹ...." Anh vốn nghĩ bản thân mình chẳng thể nào thốt ra từ này
được nữa, nhưng lại không ngờ nó lại đến tự nhiên như thế.
"Bố! Đây là bố con!" Trương Cẩn lại chỉ vào người đàn ông đứng sau lưng mình, Chu Bá An đang lau nước mắt không ngừng.
"Bố."
Trương Cẩn cúi xuống muốn hôn lên mặt Chu Dương, mà Chu Dương muốn tránh lại không thể tránh được, "Ngoan! Bé cưng ngoan của mẹ! Dương Dương
của mẹ thật ngoan! Thật thông minh! Ai là đứa trẻ thông minh nhất nào? Đúng vậy....là con đó.....Chu Dương......." Trương Cẩn hôn lên má con, rồi xoa đầu
con trai, miệng không ngớt tiếng cười. Chu Dương biết loại ánh mắt này, là ánh mắt mà mẹ nuôi dành cho cô em gái. Hóa ra....cũng có một ngày cũng có người
dùng ánh mắt ấy nhìn anh.
" Trương Cẩn, Dương Dương mới vừa tỉnh.....vẫn còn rất mệt! Chúng ta ra ngoài để bác sĩ vào kiểm tra cho con được không!" Chu Bá An ôm lấy vai vợ, nói.
"Bá An! Có phải là Dương Dương không biết em có phải hay không?" Trương Cẩn vuốt mặt mình, "Tôi đã già rồi...."
"Không già, không già chút nào, bà vẫn giống hai mươi sáu năm trước như đúc." Chu Bá An vuốt tóc vợ, ông dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chu Dương, hy
vọng Chu Dương không phá vỡ ảo ảnh của Trương Cẩn.
"Mẹ."Lần thứ hai gọi mẹ nghe tự nhiên hơn nhiều. "Mẹ, mẹ hãy đi nghỉ đi, để bác sĩ kiểm tra cho con."
"Không! Mẹ không đi! Mẹ phải chăm sóc con!" Trương Cẩn đến chớp mắt còn không dám, bà sợ mình chớp mắt, thì con trai lại biến mất một lần nữa.
"Mẹ!" Chu Phán cột tóc đuôi ngựa đẩy cửa đi vào, "Mẹ, anh trai chắc chắn là mệt chết đi được, bây giờ mẹ không chịu đi, bác sĩ làm vào khám cho anh trai
được."
Lúc Trương Cẩn thấy Chu Phán có hơi sửng sốt, nhất thời bà dường như quên mất mình còn có một đứa con gái, bà luôn luôn sống trong ảo tưởng, bà vẫn
nghĩ mình là một người mẹ trẻ, mỗi ngày vẫn bị Chu Dương hỏi, "Mẹ ơi, đây là cái gì?" Sau khi con trai mất tích, bà đã già đi, còn có thêm một cô con gái....
"Phán Phán! Đây là Phán Phán! Đây là anh trai con! Con xem! Mẹ đã tìm được anh trai con rồi!"
"Anh hai." Phán Phán tò mò nhìn người đang nằm trên giường bệnh, từ lúc nhỏ mọi người đều nói bé có một người anh trai bị bắt cóc. Mẹ bởi vì mất anh trai
mà tinh thần không được tỉnh táo, sau này lớn thêm một chút, bé đều nghe người trong nhà nói, sau khi anh trai mất tích thì mẹ mới biết là mình đang mang thai.
Sau đó phải dừng điều trị bằng thuốc, bẵng bảy tám tháng ngừng thuốc mẹ bé gần như không thể chữa khỏi nửa, trong một lần phát điên chạy ra ngoài tìm
con, bị ngã nên sin non ra Chu Phán. Chu Phán vừa được sinh ra thì mẹ đã được đưa vào bệnh viện tâm thần, đến khi Chu Phán thôi nôi thì mẹ mới xuất hiện.
Thời gian mà mẹ dần tỉnh táo lại rất cưng chiều cô bé, sợ chỉ cần không để ý thì con gái cũng biến mất, đến mức lúc bà dắt cô bé đến trường lại không chịu
buông tay. Sau đó bà cứ ngồi ngoài cửa trường học chờ con gái đi ra, lại nắm tay con dắt về nhà. Nhưng lúc ý thức của bà không rõ ràng, thì lại không biết
con gái mình có tồn tại.
Vì hoàn cảnh gia đình phức tạp lại mang sắc thái u ám nên Chu Phán đã sớm thành thục, tuổi còn nhỏ những đã biết cách chăm sóc bệnh nhân tâm thần, chỉ
cần mẹ nhướn mày thì cô bé đã biết là mẹ mình cần cái gì..... Khi nào thì uống thuốc, khi nào thì uống nước, khi nào thì cần gọi điện nhờ sự giúp đỡ của bố....
Đối mặt với người anh trai Chu Dương trong truyền thuyết, Chu Phán rất vui, với một đứa trẻ bảy tuổi, cô bé cho rằng anh trai mình đã trở lại thì bệnh tình của
mẹ sẽ thuyên giảm, gia đình mình rồi sẽ trở thành một gia đình bình thường như bao gia đình ngoài kia.
Lúc Chu Dương nhìn thấy Chu Phán thì nét mặt trở nên phức tạp, vì đối với anh hai từ em gái lại chẳng tốt lành gì. Nhưng người em gái này lại không giống với
"em gái" kia. Cô bé dùng ánh mắt cẩn trọng như một chú nai con nhìn anh, sau đó còn ngượng ngùng cười với anh môt cái, ngọt ngào gọi anh một tiếng "anh
hai".
Chu Dương ngẩng đầu nhìn Chu Bá An đứng đối diện, người này cũng nhìn già hơn tuổi thật, so với người đàn ông đầy thần thái trong mấy cái video trên mạng
vừa giống lại vừa không giống. Nghe người khác kể về Chu gia sau khi mình mất tích đối với anh chỉ giống như là nghe chuyện của quá khứ, cho đến khi thật
sự gặp mặt bọn họ, nhất là khi nhìn thấy mẹ mình già nua mệt mỏi, thần trí không còn rõ ràng, anh mới hiểu được, mấy năm qua....Bọn họ hóa ra không sống
an nhàn, sung sướng; họ cùng anh nhận muôn ngàn tra tấn, cuộc sống cũng bị người ta trộm đi mất. Anh nở nụ cười, cho dù có chút miễn cưỡng, "Em tên gì?"
"Em là Chu Phán." Chu Phán thấy Chu Dương cười với mình cũng cười theo, "Tên em nghĩa là hi vọng một ngày anh hai có thể trở về."
(*) Chữ Phán trong tên cô bé có nghĩa là chờ mong, trông mong.
"Vậy sao?" Chu Dương vươn tay vuốt tóc em gái, "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em bảy tuổi." Chu Phán trả lời xong thì kéo lấy ta bố mình, "Bố ơi, anh hai thích con!"
"Đúng, anh hai thích Phán Phán." Chu Bá An gật gật đầu.
"Con cũng thích anh hai."
Chu Phán nói, "Anh hai, lúc trước anh chạy đi đâu vậy? Mọi người tìm anh rất vất vả, anh đừng có biến mất lần nữa có được
không?"
Con đau trước ngực của Chu Dương đột nhiên tiêu tán đi rất nhiều, "Được, anh hai sẽ không đi đâu nữa."
Trương Cẩn ngồi xuống bên giường kéo lấy tay Chu Dương, mở thật to mắt nhìn anh.Ting ting ting! Tiếng báo nhắc nhở đã đến giờ uống thuốc vang lên, Chu
Bá Anh nhắc vợ uống thuốc nhưng ông cũng không thể dời ánh mắt khỏi người Chu Dương được. Chu Phán nhìn anh trai, lại nhìn mẹ mình trông cực kì tỉnh
táo, lại nhìn nét mặt vui vẻ của bố. Cô bé hạnh phúc nở nụ cười, cô bé muốn gọi tất cả bạn bè đến xem, cô bé thật sự có một người anh trai, mẹ của cô bé
cũng không phải là người điên, rồi cô bé cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc như các bạn.
Âu Vân Khai yên lặng đứng trong góc phòng bệnh, cố gắng không gây ra sự chú ý nào, lúc này là thời gian của người một nhà, không cần đến người ngoài như
Âu Vân Khai xen vào.
Nhưng ai ngờ đúng lúc này lại có người muốn đến quầy rầy. Cửa phòng bệnh vang lên hai tiếng gõ cộc cộc, còn chưa được ai mời thì cửa đã tự động mở ra.
"Chu Dương đã tỉnh rồi sao?" Chu Mân xách theo bao nhiêu là túi hoa quả vừa cười vừa nói, bà lại nhìn thấy Chu Dương đang ngồi cười trê giường bệnh.
"Dương Dương, còn nhớ dì không? Ta là dì của con." Bà lại chỉ vào người đàn ông đi phía sau, "Còn đây là dượng! Lúc con còn bé, dượng vẫn hay đưa con
đi chơi, nhưng không nhớ cũng không sao cả. Đợi chút nữa em họ con cũng qua đây.....còn có cả dì cả, dì Ba, cậu nhỏ cũng muốn đến thăm con!"
Lúc Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm đi vào phòng bệnh thì thấy cả đại gia đình đều vây quanh Chu Dương, trên mặt ai cũng đều là tươi cười, người nào
người nấy đều nóng lòng muốn giới thiệu bản thân, nóng lòng muốn nghe xem mấy năm nay Chu Dương đã sống như thế nào.
Chu Dương còn chưa biết phải nói cái gì thì đã bị một đám người không biết từ đâu ra vây quanh, liên tục hoi han này nọ. Anh muốn trốn nhưng ngặt nỗi tay
đã bị mẹ nắm chặt, mắt còn nhìn anh chằm chằm, dường như cả thế giới này trong mắt bà chỉ còn mỗi một mình anh. Chu Dương không ngờ, người phụ nữ
nhìn giống như thở rất khó khăn lại có sức mạnh kinh người nằm lấy tay anh.
"Chu Dương! Chu Dương!" Lục Thiên Phóng cố gắng chen vào gần giường bệnh nhưng mà làm cách nào cũng không phá được vòng vây nào là Trương Cẩn,
Chu Bá An, Chu Phán.
Chu Dương thấy hắn, mặt trầm xuống, "Cậu tới đây làm cái gì?" Âu Vân Khai đâu? Cậu ta dám ra tay đánh anh?
Lục Thiên Phóng tất nhiên không thèm để ý, lôi từ trong túi ra một tấm thẻ trông giống như bằng lái xe vậy, "Tôi là thám tử tư! Tôi có một vấn đề rất quan
trọng muốn hỏi Chu Dương! Mọi người có thể tránh đi một lát không?"
Thám tử tử? Bất kể là trong lúc đó mọi người đang sôi nổi thảo luận về vấn đề Chu Dương đã trở về, hay là bám chặt lấy Chu Mân, Chu Bá An không ngừng
hỏi han này nọ đều im bặt. Nhưng mà, hình như ở Trung Quốc không có nghề thám tử tư mà.
"Là cậu ấy!" Chu Mân chỉ vào Lục Thiên Phóng, "Là cậu này tìm được Chu Dương!"
Một đám người im lặng được vài giây, lại nhao lên như bầy ong vỡ tổ, vây lấy Lục Thiên Phóng, luôn miệng hỏi Chu Dương đã đi đâu, làm thế nào tìm
được.....
"Các cô, các bác, cháu có chuyện cần nói với Chu Dương, mọi người có thể để con và cậu ấy một mình được không? Dì Chu Mân đây biết toàn bộ quá trình,
nếu mọi người cần biết cái gì đừng ngại tìm dì ấy để hỏi, bây giờ cháu cần một nơi thật yên tĩnh." Lục Thiên Phóng đúng là kẻ chuyên đi gây họa khắp nơi.
Chu Mân còn chưa kịp lắc đầu cười khổ đã bị một đám thân thích vây quanh đẩy ra bên ngoài. Chu Mân chỉ đành kể mấy chuyện chung chung, đó là một lần
đi dự đám cưới gặp được một người nhìn rấ giống anh trai mình, rồi tìm thám tử tư điều tra thì nào ngờ đúng là Chu Dương thật. Còn về chuyện mấy năm qua
Chu Dương sống như thế nào....thì tạm thời bà không muốn kể chuyện này với họ hàng.
Không biết là Chu Mân kể cho mọi người nghe cái gì, mà đám người vây quanh Chu Dương đều đã tản đi, anh nhẹ nhàng thở ra, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn hỏi anh chút chuyện....gia cảnh nhà bố mẹ nuôi của anh và địa chỉ." Lục Thiên Phóng nói.
Chu Bá An thấy hắn hỏi Chu Dương như vậy, cúi đầu vỗ vai vợ, "Cẩn, đã đến giờ phải uống thuốc rồi."
"Tôi hết bệnh rồi!" Trương Cẩn nói, "Tôi không bệnh!" Bà hoảng hốt nhìn con trai, sợ con trai vì mình bị bệnh mà ghét bỏ.
"Mẹ, không phải là mẹ bị cảm hay sao? Phải nhanh uống thuốc mới có thể nhanh khỏi bệnh được." Với chỉ số thông minh của mình, dỗ Trương Cẩn uống
thuốc là chuyện quá dễ dàng với Chu Dương.
Trương Cẩn nghe con trai nói vậy, lại giục Chu Bá An lấy thuốc, "Đúng vậy, ta bị cảm, phải uống thuốc! Phải uống thuốc! Không khéo lại lay bệnh cho con!"
Sau khi uống thuốc, bà liền mơ màng, lúc sau Chu Bá An đỡ bà đi đến sô pha, chỉ chớp mắt bà đã ngủ mất.
"Hai đứa nói chuyện đi, bà ấy ngủ thì ít nhất hai tiếng sau mới tỉnh." Chu Bá An nắm tay Chu Phán đi ra ngoài, cụ thể là Chu Dương đã trải qua chuyện gì, ông
hi vọng sau này khi Chu Dương chuẩn bị thật tốt tâm lí có thể chính miệng kể cho ông, bây giờ ông muốn cho Chu Dương không gian.
"Cậu hỏi bọn họ làm gì?" Chu Dương cảnh giác hỏi.
"Anh ủy thác cho bọn tôi tìm lũ buôn người còn gì, chúng tôi tìm người cảnh sát nhận án của anh năm đó, người đó đề nghị chúng tôi nên bắt đầu tìm từ chỗ bố
mẹ nuôi của anh."
"Ha ha ha ha....Nếu là vậy, chuyện này tôi có thể tự làm, không cần đến các người."
"Anh có chắc là mẹ anh sẽ để anh đi trả thù bố mẹ nuôi không?" Âu Vân Khai xuất hiện như một bóng ma.
Chu Dương có hơi giật mình, "Tôi chắc là không ai ngăn được tôi đâu."
"Bà ấy không chịu nổi chuyện cậu vừa xuất hiện lại biến mất đâu. Bà ấy sẽ phát điên." Âu Vân Khai nói, "Nếu cậu tính làm cái gì đó với gia đình bố mẹ nuôi,
thì tôi khuyên cậu không nên, đừng biến họ thành nạn nhân trong chuyện này."
"Ha Ha." Người đời nhìn anh như thế nào anh không quan tâm. Anh chỉ cần quan tâm đến mối thù của mình.
"Mẹ cậu không thể chấp nhận chuyện cậu biến mất nữa đâu." Lần này Âu Vân Khai nói trắng ra, "Cậu nhìn khuôn mặt của bà ấy chưa, bà ấy chỉ mới 50 tuổi!"
Chu Dương nhìn người phụ nữ nằm ngủ như đứa trẻ trên sô pha, rốt cục trong mắt cũng toát ra một tia nhu hòa, "Được rồi, mấy người cần biết chuyện gì?"
------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro