Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]
Tôi là ai (7)
Mộng Lý Nhàn Nhàn
2025-03-07 09:20:38
Trans: Eclipse
Beta: Mều
Người cảnh sát hơi nghi ngờ nhóm ba người này, vị cảnh sát 30 tuổi khi hỏi chuyện thì nhẹ nhàng hơn bình thường, lại còn cười tít mắt, "Cô cậu có phải đến
đây du lịch không?"
Cho nên dân địa phương ở đây khi hỏi muốn khách ngoại lai tới đây để làm chuyện xấu gì, đều sẽ hỏi là đi du lịch sao? Thôn núi nhỏ tuy cảnh sắc không tươi
đẹp, không khí cũng tàm tạm, nhưng ở đây cái thứ nhất là không gần với ngọn núi nổi tiếng, thứ hai là không gần sông lớn, lại cũng chẳng có gì đặc sắc... Rốt
cuộc là loại người như thế nào mới tới nơi này du lịch chứ? Lục Thiên Phóng nhìn thấy cảnh sát thì cũng để ý thấy Âu Vân Khai trầm mặc hơn mọi khi, Uông
Tư Điềm giả lả cười nhưng không hề muốn nói chuyện, quyết định tự mình mở miệng, "Chúng tôi đến là vì..." chữ khảo sát môi trường còn chưa nói ra, Uông
Tư Điềm đã cướp mất lời.
"Chúng tôi đến để tìm người." Uông Tư Điềm nói ra nghĩa là cái cớ khảo sát môi trường chỉ có thể là nhất thời, nghe ngóng tình hình rõ ràng liền giải tán, đối
phương cho dù có nghi ngờ cũng không làm được gì, nhưng đối với cảnh sát thì không thể nào cuốn gói một cách sơ sài như vậy được.
Vị cảnh sát nhướn chân mày, "Tìm ai? Có cần bọn tôi giúp không?"
"Chúng tôi đến tìm Hồng Đào", Uông Tư Điềm nói. Mọi lời nói dối thành công đều dựa trên tám phần là sự thật và hai phần là nói dối.
Vị cảnh sát cảm thấy hứng thú, "Hồng Đào?" Dân trong thôn nghĩ đến tội phạm tình nghi, cảnh sát tự nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ là khi Hồng Đào ra khỏi tù
thì biến mất rồi. Dựa vào tư liệu mà Bộ Giao thông gửi sang, Hồng Đào ngay cả ranh giới tỉnh cũng chưa từng đi qua, cũng không một ai thấy nó. Dĩ nhiên rồi,
dựa vào thủ đoạn của anh ta, cách hàng dặm xa như vậy bắt cóc Hồng Bảo Bảo dễ như ăn bánh. Nhưng bọn họ lại không có chứng cứ, chuyên gia của cục
thành phố đã tìm kiếm trên máy tính của Hồng Bảo Bảo và những quán internet nơi Hồng Bảo Bảo lên mạng cả một buổi sáng, vẫn như cũ không tìm thấy
manh mối gì. Không ngờ, lại có manh mối rồi.
Uông Tư Điềm chỉ vào Âu Vân Khai, "Chồng của tôi với Hồng Đào từng là bạn tù, sau khi Hồng Đào ra khỏi tù thì việc đầu tiên anh ta làm chính là đi mượn
tiền của chồng tôi, chồng tôi giấu tôi cho anh ta mượn một số tiền lớn, tôi phát hiện ra thì kêu chồng đi kiếm anh ta về, nhưng chồng tôi lại không liên lạc với
anh ta được, chúng tôi nghĩ đến việc về quê của anh ta tìm chút may mắn, ai lại ngờ." Uông Tư Điềm tỏ ra một bộ dạng mọi người cũng hiểu mà.
"Thì ra là như vậy." Người cảnh sát gật đầu, "Nhưng theo tôi được biết thì Hồng Đào ở trong tù không được gọi là Hồng Đào, vậy gọi là gì?"
"Gọi là Khổng Phồn Tĩnh." Uông Tư Điềm nói rồi ôm tay của Âu Vân Khai, "Đúng không? Anh yêu?"
"Ờ." Âu Vân Khai gật đầu.
"Anh ta tính tình quái gở, ở trong tù với người khác thì quen biết hời hợt, với chồng tôi thì lại là anh em thân thiết, anh gọi điện thoại hỏi nhà giam là biết." Uông
Tư Điềm nói.
"Được." Người cảnh sát lôi ra một cuốn sổ ghi chú viết một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi, "Chồng cô tên gì?"
"Chồng tôi tên là Âu Vân Khai."
"Anh ta không biết nói chuyện à?" Cảnh sát hỏi.
"Anh ấy ít nói." Uông Tư Điềm cười hi hi nói "Tôi biết nói là được rồi!"
"Ha ha ha..." Người cảnh sát cười phá lên, lời của Uông Tư Điềm một chữ ông ta cũng không tin, "Cô cậu có thể về cục với chúng tôi một chuyến không?
Chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình một chút."
Lục Thiên Phóng đối với loại "Thiện ý" cùng về cục một chuyến với cảnh sát tìm hiểu về các kiểu đều có bóng đen, trực tiếp lắc đầu, "Không thể."
"Ách" Người cảnh sát không ngờ đến là anh ta sẽ từ chối một cách dứt khoát như vậy, "Chỉ là tìm hiểu tình hình một chút."
"Chúng tôi bị bắt ư?" Âu Vân Khai hỏi.
"Dĩ nhiên là không rồi!" Bây giờ là xã hội hài hòa mà, làm sao có thể tùy tiện bắt người được chứ, "Chỉ là tìm hiểu tình hình một chút thôi, hy vọng cô cậu có thể
phối hợp với công việc của chúng tôi." Lời nói của ông ta rất dịu dàng, nhưng lại mang ý ép buộc.
"Không bị bắt thì không đi." Âu Vân Khai cự tuyệt so với Lục Thiên Phóng còn dứt khoát hơn, nhưng vẫn giữ lại một đường lui, bọn họ dù sao cũng là khách
ngoại lai, ở đây lại là thôn quê, luật pháp chưa chắc giống thành phố, "Muốn nói chuyện thì cứ ở đây nói đi, bọn tôi biết gì nói nấy."
Cảnh sát nhìn đi nhìn lại đám đông đang dần tụ lại, "Ở đây không thuận tiện."
"Chúng ta có thể tìm chỗ nói chuyện." Uông Tư Điềm chỉ vào nhà của Hồng Hải, "Nhà của bọn họ cũng được."
"...Cũng được."
Một vài cảnh sát ở trong thôn hiểu rõ tình tình tụ lại chỗ bọn họ, đem ba người bọn họ vây ở giữa rồi dẫn họ vào nhà của Hồng Hải.
Điều bọn họ không ngờ chính là Hồng Hải và Mã Mĩ Lệ đã biết cảnh sát ở trong thôn tìm thấy ba người đáng nghi có quen biết với Hồng Đào. Bọn họ vừa
bước vào cửa, Mã Mĩ Lệ liền xông ra, tóc bà ta rối bù, quần áo xốc xếch, đôi mắt khóc nhiều đến nỗi đỏ ngầu, giọng khàn đến khó nghe.
"Hồng Đào đâu? Hồng Đào ở đâu? Cái thằng vong ơn bội nghĩa dám bắt cóc con gái tao sẽ bị băm thành trăm mảnh! Tao muốn nó phải bị băm thành trăm
mảnh!"
Ha ha ha, thì ra bọn họ bỏ tiền mua con nhà người khác phi pháp từ bọn buôn người rồi giam cầm, ngược đãi đủ kiểu thì là có ân à? Con gái bị người ta bắt
cóc thì phải chịu trăm đao chặt chém à? Ha ha ha!
Uông Tư Điềm hoàn toàn bị cái loại logic thần kỳ này chọc giận rồi, cô gần như mang ý xấu đến để thưởng thức bộ dạng chật vật của Mã Mĩ Lệ ngày hôm
nay, Chu Dương đúng là am hiểu về cách thức báo thù, lấy đạo của người trả lại cho người, quả là đáng tiếc...So với Trương Cẩn, bộ dạng của Mã Mĩ Lệ vẫn
không đủ chật vật!
Mã Mĩ Lệ đơ người, bà ta không ngờ trên gương mặt của Uông Tư Điềm lại hiện lên một nụ cười ác ý, giống như tình cảnh của bà bây giờ là do tự mình tìm
lấy. "Mày cười cái gì? Cười cái gì! Đồng chí cảnh sát! Cô ta đang cười! Cô ta đang cười!"
"Ha ha ha, cười có tội ư?" Uông Tư Điềm vẫn tiếp tục cười, cười đến nụ cười càng thêm ngọt.
"Vị này..." Cảnh sát tuy trong lòng không quá đồng tình với cô gái này, nhưng đúng là cười thì không có tội, "Hồng đại ca có thể cho chúng tôi mượn một căn
phòng sạch sẽ một chút được không?" Ông ta biết rằng không thể nói chuyện rõ ràng với Mã Mỹ Lệ đã mất hết lý trí này, vẫn là Hồng Hải hiểu rõ lý lẽ.
"Có thể!" Hồng Hải giữ chặt Mã Mỹ Lệ đang muốn xông vào cắn xé Uông Tư Điềm, ba người này có quan hệ với Hồng Đào bọn họ không thể đắc tội được,
con gái vẫn còn trong tay bọn họ.
Hồng Hải một bên che miệng của Mã Mỹ Lệ, một bên chỉ bọn họ tiến vào phòng. Âu Vân Khai dò xét tòa nhà nhỏ này, nhà chính bố trí cũng được, một cái
bàn đặt ngay chính giữa, trên bàn nhìn qua có lẽ là một cái đồng hồ cổ, hai bên là ghế gỗ làm giả như thật, dưới sàn có lát gạch, bên trái chắc là phòng ngủ hai
người, có giường lớn, máy sưởi ấm, còn có một cái tivi khá lớn, gia cảnh của Hồng Gia cũng không tồi đâu, bọn họ có thể chu cấp cho Chu Dương một cuộc
sống tối thiểu, nhưng đối với bọn họ thì Chu Dương chỉ là một món đồ được mua về, dĩ nhiên là phải tận dụng hết sức có thể rồi.
Âu Vân Khai có thể nhìn ra những thứ này, bởi vì nhà của anh ta so với Hồng gia còn kém một chút, còn trong mắt Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm tòa
nhà nhỏ này thì bên ngoài tô vàng nạm ngọc, còn bên trong thì thối rữa, bên ngoài thì có thể che đậy bảy phần, bên trong ngay cả ba phần cũng che không nổi,
dơ dáy bẩn thỉu y như Hồng gia.
"Mọi người dùng căn phòng này đi, đây là phòng của hai vợ chồng tôi." Hồng Hải nói.
"Làm phiền anh rồi." Viên cảnh sát nói rồi đưa một hàng ba người vào phòng, khóa cửa lại.
Mã Mĩ Lệ hung hăng cắn Hồng Hải một cái, tiếp tục mắng chửi, bà ta vốn là phụ nữ nông thôn, vậy mà mắng người lại liên tục biến hóa, tám đời tổ tông của
Hồng Đào đều xui xẻo rồi, bị mắng lên chửi xuống liên tục.
Sự châm biếm trên mặt Uông Tư Điềm ngày càng đậm, cô đẩy cửa ra, "Mấy người chưa nghe qua trời cao chưa bao giờ nhắm mắt không? Mấy người biết
mắng chửi Hồng Đào, vậy cha mẹ của Hồng Đào biết mắng chửi ai? Mấy người có chứng cứ không mà nghi ngờ Hồng Đào? Đừng có mà khẩu nghiệp nữa,
mấy người còn không xứng với Hồng Đào! Mấy người có biết cái gì gọi là ngòi nổ không? Hồng Bảo Bảo chính là do Hồng Đào mang tới, mấy người không
đối xử tốt với Hồng Đào, thì ông trời tịch thu lại Hồng Bảo Bảo!" Đối phó với loại phụ nữ nông thôn này, không có gì đáng sợ hơn là thiên lý báo ứng cả.
Lời vừa dứt, những người dân đang vây xem xung quanh một giây yên tĩnh, rồi bắt đầu bàn tán sôi nổi, bọn họ dĩ nhiên biết cái gì gọi là ngòi nổ, cũng từng xì
xào về chuyện học hành của Hồng Bảo Bảo không thành công, hôn nhân thất bại, lại còn cùng với đám lưu manh trong thôn câu kết làm bậy, bây giờ thì mất
tích rồi, đều là báo ứng của hai người nhà Hồng gia.
Lúc này có người thay mặt Mã Mĩ Lệ ra nói chuyện, khiến cho mọi người đều có cảm giác chán ghét.
Mã Mĩ Lệ lặng người một lát, rồi tiếp tục mắng chửi, nói gần nói xa tiện thể chửi cả Uông Tư Điềm, Uông Tư Điềm vốn dĩ không để ý đến bà ta, đóng cửa rồi
cười hi hi nhìn vài viên cảnh sát đang khiếp sợ, bọn họ không ngờ Uông Tư Điềm lại có thể tỏ rõ ý đồ thay Hồng Đào bàn về công đạo.
"Mấy người đến đây là để đòi nợ, hay là..." Thay Hồng Đào đòi nợ vậy? "Mấy người hiểu rõ bao nhiêu về việc Hồng Bảo Bảo mất tích?"
"Bọn tôi không biết nhiều về việc Hồng Bảo Bảo bị mất tích, cũng rất có hứng thú với thân phận của Hồng Đào, bây giờ Hồng Bảo Bảo mất tích mọi người
dùng nhiều cảnh lực như vậy đi điều tra, khu vực của mấy người có bọn buôn người bán phụ nữ trẻ em ngược đãi trẻ em, sao các người lại không quản lý?"
Ba người này là bạn của Hồng Đào, đến để đòi lại công đạo cho Hồng Đào......
"Hồng Đào đang ở đâu?" Người cảnh sát già có quân hàm cảnh sát cao nhất hỏi.
"Anh ta ở nhà." Uông Tư Điềm dứt khoát trả lời sự thật, Lương cảnh sát nói đúng phải dựa vào cảnh sát thì bọn buôn người mới có thể làm ăn lâu năm như
vậy, nếu không đã bị bắt, chính là nhờ có cảnh sát bao che, không bằng đi thẳng vào vấn đề.
"Ở nhà?"
"Hồng Đào tên thật là Chu Dương, 26 năm trước ở thành phố A bị bắt đem bán đến Hồng gia trang." Uông Tư Điềm thẳng thắn nói ra, "Bọn tôi là bạn của
Chu Dương, anh ấy bây giờ không thể đi, nên nhờ bọn tôi đến "cảm ơn" bố mẹ nuôi của anh ấy, ai ngờ đâu bố mẹ nuôi của anh ấy lại gặp phải báo ứng, xem ra
chúng tôi tay không đi về rồi."
Viên cảnh sát nghe ra ý bóng gió của Uông Tư Điềm, "Ý của cô là Hồng Bảo Bảo mất tích không phải do Hồng... Chu Dương làm à?"
"Không phải." Uông Tư Điềm lắc đầu một cách kiên định, trước mắt cấp bách nhất không phải là tìm ra bọn buôn người, mà là đem tất cả manh mối liên quan
giữa Chu Dương và việc Hồng Bảo Bảo bị mất tích tẩu tán hết, dĩ nhiên rồi, Hồng Bảo Bảo sống sót trở về là tốt nhất, dù gì thì đối với toàn bộ sự việc, cô ta
vô tội. "Một việc không phiền hai chủ, anh ta đã tìm bọn tôi thì nhất định sẽ không tìm người khác, càng sẽ không để bọn tôi tự chui đầu vào lưới." Đây là
thường tình, nhưng đối với người Chu Dương này thì không thể theo lẽ thường tình mà đoán anh ta được.
"Anh ta tìm các người đến báo thù Hồng gia à?"
Uông Tư Điềm lắc lắc đầu, "Anh ta đến tìm bọn tôi là muốn bọn tôi giúp tìm ra ai là người bắt cóc anh ta năm đó."
Mấy vị cảnh sát này đã nhìn ra rồi, trong ba người này thì khó chơi nhất là Uông Tư Điềm, lời của cô ta bán tín bán nghi, nhưng về mặt logic thì lời của cô ta
không hề có một lỗ hổng nào, Hồng... Chu Dương theo như điều tra của bọn họ là tội phạm có IQ cực kỳ cao,
anh ta đã có thể bắt cóc Hồng Bảo Bảo mà
thần không biết quỷ không hay, mỗi ngày sai khiến bọn bắt cóc không phải là để Hồng Bảo Bảo gọi điện thoại về, ở trong điện thoại mắng chửi ngược đãi
Hồng Bảo Bảo, mà là gửi video làm nhục Hồng Bảo Bảo để dày vò hai vợ chồng nhà họ Hồng, mấy người bọn họ chẳng có manh mối gì mà giương mắt ra
nhìn, Chu Dương hoàn toàn chiếm ưu thế, thật sự thì Chu Dương cũng không cần phải làm việc vô bổ mà phái người tới đây, biết được ba người này là biết
được hành tung của Chu Dương. Nhưng lỡ đâu đây lại là kế hoạch của Chu Dương?
Uông Tư Điềm ngược lại thì nhớ đến lúc bọn họ nói muốn đến nhà bố mẹ nuôi của Chu Dương, nụ cười thần bí của Chu Dương, Chu Dương cái người này là
điển hình của nhân cách chống đối xã hội IQ cao, dựa theo logic của anh ta thì bọn họ là ba người "rảnh rỗi lo chuyện bao đồng" mà tra rõ thân thế của anh ta,
cho anh ta biết được bản thân thuộc dòng dõi thư hương gia cảnh khá giả, lẽ ra cuộc sống phải thuận lợi, vậy mà bị bọn buôn người phá hủy phải sống kham
khổ, người tự dưng kích thích anh ta hận ý thấu trời như thế, là cực kỳ đáng ghét, chịu một chút hành hạ cũng là lẽ đương nhiên.
Dĩ nhiên rồi, anh ta cũng biết là ba người này có thể thoát thân, chỉ là có chút phiền toái... Uông Tư Điềm nghĩ rằng bọn họ sẽ thay anh ta tẩy trắng, làm không
tốt đều nằm trong tính toán của Chu Dương.
Loại người này... Giải quyết chuyện này xong thì đời đời kiếp kiếp cũng không gặp lại nhau, tránh khỏi sau này đắc tội anh ta thì cả đời xem như tiêu.
Cô cùng với cảnh sát đấu trí đấu dũng, hai mắt Âu Vân Khai mơ màng không biết đang nghĩ về cái gì, Lục Thiên Phóng chán chường nhìn căn phòng, ấn tượng
của hắn về căn phòng này là loạn, ấn tượng thứ hai là cực kỳ loạn, ấn tượng thứ ba là có phải hắn ăn mặc xuyên không rồi không? Ấn tượng thứ tư là... ở phía
sau lưng của hắn là các thể loại ảnh được lồng vào một khung ảnh lớn, đều là những thứ quỷ quái gì vậy?
Hắn nhàm chán nhìn qua nhìn lại, nhờ những lời nói che giấu đó của Uông Tư Điềm, cùng với việc Uông Tư Điềm không ngừng bàn luận với cảnh sát về các
loại tình tiết, Lục Thiên Phóng có rất nhiều thời gian xem những bức ảnh này, hai tiếng sau, anh cẩn thận xem lại các bức ảnh lần thứ 180, một bức tính ra cũng
rất lớn, cũng phải cỡ 8 tấc, nhưng bức hình trắng đen có rất nhiều người, nhìn như người vừa nhỏ vừa chen chúc nhau... Hắn chán chường đếm xem trong bức
hình có tổng cộng bao nhiêu người, đếm đến người thứ mười ba, anh nhìn thấy một bé gái... Anh sững người lại... chọt chọt Âu Vân Khai chỉ vào bức ảnh cho
anh ta xem.
Âu Vân Khai nghiêng đầu sang nhìn, trên bức ảnh này có viết thời gian là vào tháng 6 năm 1972, có lẽ là một bức ảnh gia đình, trong ảnh có gần 20 người, ở
giữa là một cặp vợ chồng đang ôm một bé trai một bé gái, Lục Thiên Phóng chỉ vào cô bé đứng ở bên góc của bức ảnh, bé gái xem ra tầm bảy tám tuổi, ánh
mắt âm trầm nhìn vào ống kính, trên mặt có một cái nốt ruồi.
Lục Thiên Phóng xòe bàn tay ra đếm nhẩm, năm 1972 cứ tính là 9 tuổi đi, năm 1990 thì 18+9=27... Người mà chủ hàng bán hoa quả nói là một phụ nữ trung
niên, nếu như không chăm sóc tốt mà ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lại ăn mặc không đẹp, 27 tuổi bị người bán hoa quả trong thành phố nhìn
nhầm là phụ nữ trung niên cũng là chuyện thường tình.
Bây giờ thì vấn đề xuất hiện rồi, bé gái này là ai? Có quan hệ gì với Hồng gia?
==================================================
Beta: Mều
Người cảnh sát hơi nghi ngờ nhóm ba người này, vị cảnh sát 30 tuổi khi hỏi chuyện thì nhẹ nhàng hơn bình thường, lại còn cười tít mắt, "Cô cậu có phải đến
đây du lịch không?"
Cho nên dân địa phương ở đây khi hỏi muốn khách ngoại lai tới đây để làm chuyện xấu gì, đều sẽ hỏi là đi du lịch sao? Thôn núi nhỏ tuy cảnh sắc không tươi
đẹp, không khí cũng tàm tạm, nhưng ở đây cái thứ nhất là không gần với ngọn núi nổi tiếng, thứ hai là không gần sông lớn, lại cũng chẳng có gì đặc sắc... Rốt
cuộc là loại người như thế nào mới tới nơi này du lịch chứ? Lục Thiên Phóng nhìn thấy cảnh sát thì cũng để ý thấy Âu Vân Khai trầm mặc hơn mọi khi, Uông
Tư Điềm giả lả cười nhưng không hề muốn nói chuyện, quyết định tự mình mở miệng, "Chúng tôi đến là vì..." chữ khảo sát môi trường còn chưa nói ra, Uông
Tư Điềm đã cướp mất lời.
"Chúng tôi đến để tìm người." Uông Tư Điềm nói ra nghĩa là cái cớ khảo sát môi trường chỉ có thể là nhất thời, nghe ngóng tình hình rõ ràng liền giải tán, đối
phương cho dù có nghi ngờ cũng không làm được gì, nhưng đối với cảnh sát thì không thể nào cuốn gói một cách sơ sài như vậy được.
Vị cảnh sát nhướn chân mày, "Tìm ai? Có cần bọn tôi giúp không?"
"Chúng tôi đến tìm Hồng Đào", Uông Tư Điềm nói. Mọi lời nói dối thành công đều dựa trên tám phần là sự thật và hai phần là nói dối.
Vị cảnh sát cảm thấy hứng thú, "Hồng Đào?" Dân trong thôn nghĩ đến tội phạm tình nghi, cảnh sát tự nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ là khi Hồng Đào ra khỏi tù
thì biến mất rồi. Dựa vào tư liệu mà Bộ Giao thông gửi sang, Hồng Đào ngay cả ranh giới tỉnh cũng chưa từng đi qua, cũng không một ai thấy nó. Dĩ nhiên rồi,
dựa vào thủ đoạn của anh ta, cách hàng dặm xa như vậy bắt cóc Hồng Bảo Bảo dễ như ăn bánh. Nhưng bọn họ lại không có chứng cứ, chuyên gia của cục
thành phố đã tìm kiếm trên máy tính của Hồng Bảo Bảo và những quán internet nơi Hồng Bảo Bảo lên mạng cả một buổi sáng, vẫn như cũ không tìm thấy
manh mối gì. Không ngờ, lại có manh mối rồi.
Uông Tư Điềm chỉ vào Âu Vân Khai, "Chồng của tôi với Hồng Đào từng là bạn tù, sau khi Hồng Đào ra khỏi tù thì việc đầu tiên anh ta làm chính là đi mượn
tiền của chồng tôi, chồng tôi giấu tôi cho anh ta mượn một số tiền lớn, tôi phát hiện ra thì kêu chồng đi kiếm anh ta về, nhưng chồng tôi lại không liên lạc với
anh ta được, chúng tôi nghĩ đến việc về quê của anh ta tìm chút may mắn, ai lại ngờ." Uông Tư Điềm tỏ ra một bộ dạng mọi người cũng hiểu mà.
"Thì ra là như vậy." Người cảnh sát gật đầu, "Nhưng theo tôi được biết thì Hồng Đào ở trong tù không được gọi là Hồng Đào, vậy gọi là gì?"
"Gọi là Khổng Phồn Tĩnh." Uông Tư Điềm nói rồi ôm tay của Âu Vân Khai, "Đúng không? Anh yêu?"
"Ờ." Âu Vân Khai gật đầu.
"Anh ta tính tình quái gở, ở trong tù với người khác thì quen biết hời hợt, với chồng tôi thì lại là anh em thân thiết, anh gọi điện thoại hỏi nhà giam là biết." Uông
Tư Điềm nói.
"Được." Người cảnh sát lôi ra một cuốn sổ ghi chú viết một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi, "Chồng cô tên gì?"
"Chồng tôi tên là Âu Vân Khai."
"Anh ta không biết nói chuyện à?" Cảnh sát hỏi.
"Anh ấy ít nói." Uông Tư Điềm cười hi hi nói "Tôi biết nói là được rồi!"
"Ha ha ha..." Người cảnh sát cười phá lên, lời của Uông Tư Điềm một chữ ông ta cũng không tin, "Cô cậu có thể về cục với chúng tôi một chuyến không?
Chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình một chút."
Lục Thiên Phóng đối với loại "Thiện ý" cùng về cục một chuyến với cảnh sát tìm hiểu về các kiểu đều có bóng đen, trực tiếp lắc đầu, "Không thể."
"Ách" Người cảnh sát không ngờ đến là anh ta sẽ từ chối một cách dứt khoát như vậy, "Chỉ là tìm hiểu tình hình một chút."
"Chúng tôi bị bắt ư?" Âu Vân Khai hỏi.
"Dĩ nhiên là không rồi!" Bây giờ là xã hội hài hòa mà, làm sao có thể tùy tiện bắt người được chứ, "Chỉ là tìm hiểu tình hình một chút thôi, hy vọng cô cậu có thể
phối hợp với công việc của chúng tôi." Lời nói của ông ta rất dịu dàng, nhưng lại mang ý ép buộc.
"Không bị bắt thì không đi." Âu Vân Khai cự tuyệt so với Lục Thiên Phóng còn dứt khoát hơn, nhưng vẫn giữ lại một đường lui, bọn họ dù sao cũng là khách
ngoại lai, ở đây lại là thôn quê, luật pháp chưa chắc giống thành phố, "Muốn nói chuyện thì cứ ở đây nói đi, bọn tôi biết gì nói nấy."
Cảnh sát nhìn đi nhìn lại đám đông đang dần tụ lại, "Ở đây không thuận tiện."
"Chúng ta có thể tìm chỗ nói chuyện." Uông Tư Điềm chỉ vào nhà của Hồng Hải, "Nhà của bọn họ cũng được."
"...Cũng được."
Một vài cảnh sát ở trong thôn hiểu rõ tình tình tụ lại chỗ bọn họ, đem ba người bọn họ vây ở giữa rồi dẫn họ vào nhà của Hồng Hải.
Điều bọn họ không ngờ chính là Hồng Hải và Mã Mĩ Lệ đã biết cảnh sát ở trong thôn tìm thấy ba người đáng nghi có quen biết với Hồng Đào. Bọn họ vừa
bước vào cửa, Mã Mĩ Lệ liền xông ra, tóc bà ta rối bù, quần áo xốc xếch, đôi mắt khóc nhiều đến nỗi đỏ ngầu, giọng khàn đến khó nghe.
"Hồng Đào đâu? Hồng Đào ở đâu? Cái thằng vong ơn bội nghĩa dám bắt cóc con gái tao sẽ bị băm thành trăm mảnh! Tao muốn nó phải bị băm thành trăm
mảnh!"
Ha ha ha, thì ra bọn họ bỏ tiền mua con nhà người khác phi pháp từ bọn buôn người rồi giam cầm, ngược đãi đủ kiểu thì là có ân à? Con gái bị người ta bắt
cóc thì phải chịu trăm đao chặt chém à? Ha ha ha!
Uông Tư Điềm hoàn toàn bị cái loại logic thần kỳ này chọc giận rồi, cô gần như mang ý xấu đến để thưởng thức bộ dạng chật vật của Mã Mĩ Lệ ngày hôm
nay, Chu Dương đúng là am hiểu về cách thức báo thù, lấy đạo của người trả lại cho người, quả là đáng tiếc...So với Trương Cẩn, bộ dạng của Mã Mĩ Lệ vẫn
không đủ chật vật!
Mã Mĩ Lệ đơ người, bà ta không ngờ trên gương mặt của Uông Tư Điềm lại hiện lên một nụ cười ác ý, giống như tình cảnh của bà bây giờ là do tự mình tìm
lấy. "Mày cười cái gì? Cười cái gì! Đồng chí cảnh sát! Cô ta đang cười! Cô ta đang cười!"
"Ha ha ha, cười có tội ư?" Uông Tư Điềm vẫn tiếp tục cười, cười đến nụ cười càng thêm ngọt.
"Vị này..." Cảnh sát tuy trong lòng không quá đồng tình với cô gái này, nhưng đúng là cười thì không có tội, "Hồng đại ca có thể cho chúng tôi mượn một căn
phòng sạch sẽ một chút được không?" Ông ta biết rằng không thể nói chuyện rõ ràng với Mã Mỹ Lệ đã mất hết lý trí này, vẫn là Hồng Hải hiểu rõ lý lẽ.
"Có thể!" Hồng Hải giữ chặt Mã Mỹ Lệ đang muốn xông vào cắn xé Uông Tư Điềm, ba người này có quan hệ với Hồng Đào bọn họ không thể đắc tội được,
con gái vẫn còn trong tay bọn họ.
Hồng Hải một bên che miệng của Mã Mỹ Lệ, một bên chỉ bọn họ tiến vào phòng. Âu Vân Khai dò xét tòa nhà nhỏ này, nhà chính bố trí cũng được, một cái
bàn đặt ngay chính giữa, trên bàn nhìn qua có lẽ là một cái đồng hồ cổ, hai bên là ghế gỗ làm giả như thật, dưới sàn có lát gạch, bên trái chắc là phòng ngủ hai
người, có giường lớn, máy sưởi ấm, còn có một cái tivi khá lớn, gia cảnh của Hồng Gia cũng không tồi đâu, bọn họ có thể chu cấp cho Chu Dương một cuộc
sống tối thiểu, nhưng đối với bọn họ thì Chu Dương chỉ là một món đồ được mua về, dĩ nhiên là phải tận dụng hết sức có thể rồi.
Âu Vân Khai có thể nhìn ra những thứ này, bởi vì nhà của anh ta so với Hồng gia còn kém một chút, còn trong mắt Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm tòa
nhà nhỏ này thì bên ngoài tô vàng nạm ngọc, còn bên trong thì thối rữa, bên ngoài thì có thể che đậy bảy phần, bên trong ngay cả ba phần cũng che không nổi,
dơ dáy bẩn thỉu y như Hồng gia.
"Mọi người dùng căn phòng này đi, đây là phòng của hai vợ chồng tôi." Hồng Hải nói.
"Làm phiền anh rồi." Viên cảnh sát nói rồi đưa một hàng ba người vào phòng, khóa cửa lại.
Mã Mĩ Lệ hung hăng cắn Hồng Hải một cái, tiếp tục mắng chửi, bà ta vốn là phụ nữ nông thôn, vậy mà mắng người lại liên tục biến hóa, tám đời tổ tông của
Hồng Đào đều xui xẻo rồi, bị mắng lên chửi xuống liên tục.
Sự châm biếm trên mặt Uông Tư Điềm ngày càng đậm, cô đẩy cửa ra, "Mấy người chưa nghe qua trời cao chưa bao giờ nhắm mắt không? Mấy người biết
mắng chửi Hồng Đào, vậy cha mẹ của Hồng Đào biết mắng chửi ai? Mấy người có chứng cứ không mà nghi ngờ Hồng Đào? Đừng có mà khẩu nghiệp nữa,
mấy người còn không xứng với Hồng Đào! Mấy người có biết cái gì gọi là ngòi nổ không? Hồng Bảo Bảo chính là do Hồng Đào mang tới, mấy người không
đối xử tốt với Hồng Đào, thì ông trời tịch thu lại Hồng Bảo Bảo!" Đối phó với loại phụ nữ nông thôn này, không có gì đáng sợ hơn là thiên lý báo ứng cả.
Lời vừa dứt, những người dân đang vây xem xung quanh một giây yên tĩnh, rồi bắt đầu bàn tán sôi nổi, bọn họ dĩ nhiên biết cái gì gọi là ngòi nổ, cũng từng xì
xào về chuyện học hành của Hồng Bảo Bảo không thành công, hôn nhân thất bại, lại còn cùng với đám lưu manh trong thôn câu kết làm bậy, bây giờ thì mất
tích rồi, đều là báo ứng của hai người nhà Hồng gia.
Lúc này có người thay mặt Mã Mĩ Lệ ra nói chuyện, khiến cho mọi người đều có cảm giác chán ghét.
Mã Mĩ Lệ lặng người một lát, rồi tiếp tục mắng chửi, nói gần nói xa tiện thể chửi cả Uông Tư Điềm, Uông Tư Điềm vốn dĩ không để ý đến bà ta, đóng cửa rồi
cười hi hi nhìn vài viên cảnh sát đang khiếp sợ, bọn họ không ngờ Uông Tư Điềm lại có thể tỏ rõ ý đồ thay Hồng Đào bàn về công đạo.
"Mấy người đến đây là để đòi nợ, hay là..." Thay Hồng Đào đòi nợ vậy? "Mấy người hiểu rõ bao nhiêu về việc Hồng Bảo Bảo mất tích?"
"Bọn tôi không biết nhiều về việc Hồng Bảo Bảo bị mất tích, cũng rất có hứng thú với thân phận của Hồng Đào, bây giờ Hồng Bảo Bảo mất tích mọi người
dùng nhiều cảnh lực như vậy đi điều tra, khu vực của mấy người có bọn buôn người bán phụ nữ trẻ em ngược đãi trẻ em, sao các người lại không quản lý?"
Ba người này là bạn của Hồng Đào, đến để đòi lại công đạo cho Hồng Đào......
"Hồng Đào đang ở đâu?" Người cảnh sát già có quân hàm cảnh sát cao nhất hỏi.
"Anh ta ở nhà." Uông Tư Điềm dứt khoát trả lời sự thật, Lương cảnh sát nói đúng phải dựa vào cảnh sát thì bọn buôn người mới có thể làm ăn lâu năm như
vậy, nếu không đã bị bắt, chính là nhờ có cảnh sát bao che, không bằng đi thẳng vào vấn đề.
"Ở nhà?"
"Hồng Đào tên thật là Chu Dương, 26 năm trước ở thành phố A bị bắt đem bán đến Hồng gia trang." Uông Tư Điềm thẳng thắn nói ra, "Bọn tôi là bạn của
Chu Dương, anh ấy bây giờ không thể đi, nên nhờ bọn tôi đến "cảm ơn" bố mẹ nuôi của anh ấy, ai ngờ đâu bố mẹ nuôi của anh ấy lại gặp phải báo ứng, xem ra
chúng tôi tay không đi về rồi."
Viên cảnh sát nghe ra ý bóng gió của Uông Tư Điềm, "Ý của cô là Hồng Bảo Bảo mất tích không phải do Hồng... Chu Dương làm à?"
"Không phải." Uông Tư Điềm lắc đầu một cách kiên định, trước mắt cấp bách nhất không phải là tìm ra bọn buôn người, mà là đem tất cả manh mối liên quan
giữa Chu Dương và việc Hồng Bảo Bảo bị mất tích tẩu tán hết, dĩ nhiên rồi, Hồng Bảo Bảo sống sót trở về là tốt nhất, dù gì thì đối với toàn bộ sự việc, cô ta
vô tội. "Một việc không phiền hai chủ, anh ta đã tìm bọn tôi thì nhất định sẽ không tìm người khác, càng sẽ không để bọn tôi tự chui đầu vào lưới." Đây là
thường tình, nhưng đối với người Chu Dương này thì không thể theo lẽ thường tình mà đoán anh ta được.
"Anh ta tìm các người đến báo thù Hồng gia à?"
Uông Tư Điềm lắc lắc đầu, "Anh ta đến tìm bọn tôi là muốn bọn tôi giúp tìm ra ai là người bắt cóc anh ta năm đó."
Mấy vị cảnh sát này đã nhìn ra rồi, trong ba người này thì khó chơi nhất là Uông Tư Điềm, lời của cô ta bán tín bán nghi, nhưng về mặt logic thì lời của cô ta
không hề có một lỗ hổng nào, Hồng... Chu Dương theo như điều tra của bọn họ là tội phạm có IQ cực kỳ cao,
anh ta đã có thể bắt cóc Hồng Bảo Bảo mà
thần không biết quỷ không hay, mỗi ngày sai khiến bọn bắt cóc không phải là để Hồng Bảo Bảo gọi điện thoại về, ở trong điện thoại mắng chửi ngược đãi
Hồng Bảo Bảo, mà là gửi video làm nhục Hồng Bảo Bảo để dày vò hai vợ chồng nhà họ Hồng, mấy người bọn họ chẳng có manh mối gì mà giương mắt ra
nhìn, Chu Dương hoàn toàn chiếm ưu thế, thật sự thì Chu Dương cũng không cần phải làm việc vô bổ mà phái người tới đây, biết được ba người này là biết
được hành tung của Chu Dương. Nhưng lỡ đâu đây lại là kế hoạch của Chu Dương?
Uông Tư Điềm ngược lại thì nhớ đến lúc bọn họ nói muốn đến nhà bố mẹ nuôi của Chu Dương, nụ cười thần bí của Chu Dương, Chu Dương cái người này là
điển hình của nhân cách chống đối xã hội IQ cao, dựa theo logic của anh ta thì bọn họ là ba người "rảnh rỗi lo chuyện bao đồng" mà tra rõ thân thế của anh ta,
cho anh ta biết được bản thân thuộc dòng dõi thư hương gia cảnh khá giả, lẽ ra cuộc sống phải thuận lợi, vậy mà bị bọn buôn người phá hủy phải sống kham
khổ, người tự dưng kích thích anh ta hận ý thấu trời như thế, là cực kỳ đáng ghét, chịu một chút hành hạ cũng là lẽ đương nhiên.
Dĩ nhiên rồi, anh ta cũng biết là ba người này có thể thoát thân, chỉ là có chút phiền toái... Uông Tư Điềm nghĩ rằng bọn họ sẽ thay anh ta tẩy trắng, làm không
tốt đều nằm trong tính toán của Chu Dương.
Loại người này... Giải quyết chuyện này xong thì đời đời kiếp kiếp cũng không gặp lại nhau, tránh khỏi sau này đắc tội anh ta thì cả đời xem như tiêu.
Cô cùng với cảnh sát đấu trí đấu dũng, hai mắt Âu Vân Khai mơ màng không biết đang nghĩ về cái gì, Lục Thiên Phóng chán chường nhìn căn phòng, ấn tượng
của hắn về căn phòng này là loạn, ấn tượng thứ hai là cực kỳ loạn, ấn tượng thứ ba là có phải hắn ăn mặc xuyên không rồi không? Ấn tượng thứ tư là... ở phía
sau lưng của hắn là các thể loại ảnh được lồng vào một khung ảnh lớn, đều là những thứ quỷ quái gì vậy?
Hắn nhàm chán nhìn qua nhìn lại, nhờ những lời nói che giấu đó của Uông Tư Điềm, cùng với việc Uông Tư Điềm không ngừng bàn luận với cảnh sát về các
loại tình tiết, Lục Thiên Phóng có rất nhiều thời gian xem những bức ảnh này, hai tiếng sau, anh cẩn thận xem lại các bức ảnh lần thứ 180, một bức tính ra cũng
rất lớn, cũng phải cỡ 8 tấc, nhưng bức hình trắng đen có rất nhiều người, nhìn như người vừa nhỏ vừa chen chúc nhau... Hắn chán chường đếm xem trong bức
hình có tổng cộng bao nhiêu người, đếm đến người thứ mười ba, anh nhìn thấy một bé gái... Anh sững người lại... chọt chọt Âu Vân Khai chỉ vào bức ảnh cho
anh ta xem.
Âu Vân Khai nghiêng đầu sang nhìn, trên bức ảnh này có viết thời gian là vào tháng 6 năm 1972, có lẽ là một bức ảnh gia đình, trong ảnh có gần 20 người, ở
giữa là một cặp vợ chồng đang ôm một bé trai một bé gái, Lục Thiên Phóng chỉ vào cô bé đứng ở bên góc của bức ảnh, bé gái xem ra tầm bảy tám tuổi, ánh
mắt âm trầm nhìn vào ống kính, trên mặt có một cái nốt ruồi.
Lục Thiên Phóng xòe bàn tay ra đếm nhẩm, năm 1972 cứ tính là 9 tuổi đi, năm 1990 thì 18+9=27... Người mà chủ hàng bán hoa quả nói là một phụ nữ trung
niên, nếu như không chăm sóc tốt mà ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lại ăn mặc không đẹp, 27 tuổi bị người bán hoa quả trong thành phố nhìn
nhầm là phụ nữ trung niên cũng là chuyện thường tình.
Bây giờ thì vấn đề xuất hiện rồi, bé gái này là ai? Có quan hệ gì với Hồng gia?
==================================================
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro