Chương 17
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
29
Buổi chiều tôi chỉ có một cảnh quay, quay xong định ra về, ai ngờ Tôn Mạn Ninh lại bắt đầu giở trò.
"Nhẫn kim cương của tôi đâu rồi!"
Tôn Mạn Ninh tức giận đùng đùng, nói chiếc nhẫn kim cương hồng ngọc bồ câu của cô ta vừa mới mua, giá trị liên thành, chắc chắn là bị ai đó trộm mất rồi.
Cô ta ra lệnh cho đạo diễn phong tỏa đoàn phim, không ai được phép rời đi, để trợ lý của cô ta lục soát túi xách từng người.
Đạo diễn tuy cạn lời, nhưng Tôn Mạn Ninh lại là người nhà đầu tư chống lưng, không dám đắc tội, đành phải chiều theo tính khí tiểu thư của người ta.
Lục soát nửa ngày trời vẫn không thấy, cuối cùng chỉ còn lại nam nữ chính, và tôi là chưa bị lục soát.
Tôi hiểu rồi, lại là nhắm vào tôi đây mà.
"Chị Tri Ý, chị không phiền nếu tôi kiểm tra túi xách của chị chứ?" Tôn Mạn Ninh khoanh tay trước ngực, khóe môi đỏ tươi nở nụ cười chế giễu.
Trong lòng tôi biết chắc chắn túi xách của mình đã bị động tay động chân, lạnh lùng nói: "Tôi phiền."
Tôi không nhẫn nhịn nữa: "Cô không có quyền lục soát đồ của tôi, tôi chỉ để cảnh sát lục soát thôi."
Tôn Mạn Ninh cười khẩy, trợn mắt: "Chị Tri Ý, chị không cho lục soát, chẳng lẽ là chột dạ?"
Cô ta vừa dứt lời, liền ra lệnh cho mấy trợ lý xông lên giật túi xách của tôi và chị Phương.
Tôi đương nhiên không thể để cô ta động vào, vội vàng cầu cứu đạo diễn: "Đạo diễn Lý, anh cứ đứng nhìn vậy sao?"
Đạo diễn Lý giả vờ xem máy quay, quay lưng đi.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, túi xách của tôi bị giật rách toạc, mỹ phẩm, sổ tay bên trong rơi vung vãi xuống đất.
Trong đó, có một chiếc hộp trang sức bằng nhung lạ hoắc.
Tôn Mạn Ninh hét lên một tiếng: "Nhẫn kim cương của tôi!"
Cô ta giận dữ lao tới, không nói không rằng tát tôi một cái: "Tang chứng vật chứng rành rành, cô còn gì để nói!"
Chị Phương che chắn cho tôi: "Cô đừng có vu oan giá họa, cái thứ này không phải Tri Ý nhà tôi lấy."
Tôn Mạn Ninh cười khẩy: "Con nhà quê từ quê lên tỉnh, chưa từng thấy đồ trang sức quý giá, thấy của lạ thì thèm thuồng, làm chuyện gì mà không dám."
Chị Phương nổi giận, túm lấy cổ áo Tôn Mạn Ninh: "Cái mồm cô ăn nói cho cẩn thận vào!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đám bảo vệ của Tôn Mạn Ninh xông lên, định đánh chị Phương.
"Mẹ kiếp, tất cả đứng im!"
Tôi kéo chị Phương ra sau lưng, nhìn thẳng vào Tôn Mạn Ninh: "Hay là báo cảnh sát đi, để cảnh sát kiểm tra dấu vân tay trên chiếc nhẫn kim cương là rõ ràng mọi chuyện ngay."
Trong mắt Tôn Mạn Ninh thoáng hiện vẻ hoảng hốt, hừ lạnh một tiếng: "Chuyện nhỏ nhặt thế này mà lãng phí tài nguyên cảnh sát, không cần đâu. Hứa Tri Ý, cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi."
"Không đời nào." Thái độ của tôi rất cứng rắn: "Liên quan đến thanh bạch của tôi, vụ này tôi nhất định phải báo cảnh sát!"
Nói xong, tôi nhìn sang đạo diễn: "Đạo diễn Lý, có thể giúp tôi báo cảnh sát được không?"
Đạo diễn Lý lại giở giọng hòa giải: "Có chuyện gì to tát đâu chứ. Tri Ý, em nói xin lỗi Mạn Ninh một tiếng, coi như chuyện này bỏ qua."
"Tôi không làm sai, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi!"
Đạo diễn Lý mặt lạnh tanh: "Vậy thì cô cứ để mọi người ở đây phí thời gian với cô à? Mau xin lỗi đi!"
Tôi tức đến phát run, đang định phản bác vài câu.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một giọng nam dễ nghe.
"Tôi thấy rồi. Một tiếng trước, trợ lý của cô Tôn thừa lúc Hứa Tri Ý đang quay phim, đã lén lút lẻn vào phòng hóa trang của cô ấy."
Tôi lần theo tiếng nói nhìn lại.
Người đàn ông vừa lên tiếng dáng vẻ tuấn tú cao ráo, là nam chính của bộ phim này - Lâm Nghiễn Tây.
30
Lâm Nghiễn Tây gật đầu mỉm cười với tôi, hai tay đút túi quần: "Tôi ủng hộ báo cảnh sát, để cảnh sát kiểm tra dấu vân tay."
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, mùi thuốc s.ú.n.g lan tỏa khắp phim trường.
Tôn Mạn Ninh múa may quay cuồng mắng Lâm Nghiễn Tây: "Chuyện này liên quan gì đến anh, cút sang một bên đi."
Lâm Nghiễn Tây lười biếng tựa lưng vào tường: "Tôi thấy chướng mắt thôi, muốn xen vào chuyện người khác đấy."
Lúc này, phó đạo diễn bước nhanh tới, nói nhỏ vài câu vào tai đạo diễn Lý.
Đạo diễn Lý nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, đứng dậy nói: "Thôi được rồi, làm ầm ĩ cái gì, phim trường có camera giám sát, ai làm gì, quay rõ mồn một hết cả đấy."
Nói xong, đạo diễn Lý nhìn sang Tôn Mạn Ninh: "Cô Tôn, sau này xin cô tự quản đồ đạc và người của mình cho cẩn thận, đừng có để lung tung chạy loạn."
Buổi chiều tôi chỉ có một cảnh quay, quay xong định ra về, ai ngờ Tôn Mạn Ninh lại bắt đầu giở trò.
"Nhẫn kim cương của tôi đâu rồi!"
Tôn Mạn Ninh tức giận đùng đùng, nói chiếc nhẫn kim cương hồng ngọc bồ câu của cô ta vừa mới mua, giá trị liên thành, chắc chắn là bị ai đó trộm mất rồi.
Cô ta ra lệnh cho đạo diễn phong tỏa đoàn phim, không ai được phép rời đi, để trợ lý của cô ta lục soát túi xách từng người.
Đạo diễn tuy cạn lời, nhưng Tôn Mạn Ninh lại là người nhà đầu tư chống lưng, không dám đắc tội, đành phải chiều theo tính khí tiểu thư của người ta.
Lục soát nửa ngày trời vẫn không thấy, cuối cùng chỉ còn lại nam nữ chính, và tôi là chưa bị lục soát.
Tôi hiểu rồi, lại là nhắm vào tôi đây mà.
"Chị Tri Ý, chị không phiền nếu tôi kiểm tra túi xách của chị chứ?" Tôn Mạn Ninh khoanh tay trước ngực, khóe môi đỏ tươi nở nụ cười chế giễu.
Trong lòng tôi biết chắc chắn túi xách của mình đã bị động tay động chân, lạnh lùng nói: "Tôi phiền."
Tôi không nhẫn nhịn nữa: "Cô không có quyền lục soát đồ của tôi, tôi chỉ để cảnh sát lục soát thôi."
Tôn Mạn Ninh cười khẩy, trợn mắt: "Chị Tri Ý, chị không cho lục soát, chẳng lẽ là chột dạ?"
Cô ta vừa dứt lời, liền ra lệnh cho mấy trợ lý xông lên giật túi xách của tôi và chị Phương.
Tôi đương nhiên không thể để cô ta động vào, vội vàng cầu cứu đạo diễn: "Đạo diễn Lý, anh cứ đứng nhìn vậy sao?"
Đạo diễn Lý giả vờ xem máy quay, quay lưng đi.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, túi xách của tôi bị giật rách toạc, mỹ phẩm, sổ tay bên trong rơi vung vãi xuống đất.
Trong đó, có một chiếc hộp trang sức bằng nhung lạ hoắc.
Tôn Mạn Ninh hét lên một tiếng: "Nhẫn kim cương của tôi!"
Cô ta giận dữ lao tới, không nói không rằng tát tôi một cái: "Tang chứng vật chứng rành rành, cô còn gì để nói!"
Chị Phương che chắn cho tôi: "Cô đừng có vu oan giá họa, cái thứ này không phải Tri Ý nhà tôi lấy."
Tôn Mạn Ninh cười khẩy: "Con nhà quê từ quê lên tỉnh, chưa từng thấy đồ trang sức quý giá, thấy của lạ thì thèm thuồng, làm chuyện gì mà không dám."
Chị Phương nổi giận, túm lấy cổ áo Tôn Mạn Ninh: "Cái mồm cô ăn nói cho cẩn thận vào!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đám bảo vệ của Tôn Mạn Ninh xông lên, định đánh chị Phương.
"Mẹ kiếp, tất cả đứng im!"
Tôi kéo chị Phương ra sau lưng, nhìn thẳng vào Tôn Mạn Ninh: "Hay là báo cảnh sát đi, để cảnh sát kiểm tra dấu vân tay trên chiếc nhẫn kim cương là rõ ràng mọi chuyện ngay."
Trong mắt Tôn Mạn Ninh thoáng hiện vẻ hoảng hốt, hừ lạnh một tiếng: "Chuyện nhỏ nhặt thế này mà lãng phí tài nguyên cảnh sát, không cần đâu. Hứa Tri Ý, cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi."
"Không đời nào." Thái độ của tôi rất cứng rắn: "Liên quan đến thanh bạch của tôi, vụ này tôi nhất định phải báo cảnh sát!"
Nói xong, tôi nhìn sang đạo diễn: "Đạo diễn Lý, có thể giúp tôi báo cảnh sát được không?"
Đạo diễn Lý lại giở giọng hòa giải: "Có chuyện gì to tát đâu chứ. Tri Ý, em nói xin lỗi Mạn Ninh một tiếng, coi như chuyện này bỏ qua."
"Tôi không làm sai, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi!"
Đạo diễn Lý mặt lạnh tanh: "Vậy thì cô cứ để mọi người ở đây phí thời gian với cô à? Mau xin lỗi đi!"
Tôi tức đến phát run, đang định phản bác vài câu.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một giọng nam dễ nghe.
"Tôi thấy rồi. Một tiếng trước, trợ lý của cô Tôn thừa lúc Hứa Tri Ý đang quay phim, đã lén lút lẻn vào phòng hóa trang của cô ấy."
Tôi lần theo tiếng nói nhìn lại.
Người đàn ông vừa lên tiếng dáng vẻ tuấn tú cao ráo, là nam chính của bộ phim này - Lâm Nghiễn Tây.
30
Lâm Nghiễn Tây gật đầu mỉm cười với tôi, hai tay đút túi quần: "Tôi ủng hộ báo cảnh sát, để cảnh sát kiểm tra dấu vân tay."
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, mùi thuốc s.ú.n.g lan tỏa khắp phim trường.
Tôn Mạn Ninh múa may quay cuồng mắng Lâm Nghiễn Tây: "Chuyện này liên quan gì đến anh, cút sang một bên đi."
Lâm Nghiễn Tây lười biếng tựa lưng vào tường: "Tôi thấy chướng mắt thôi, muốn xen vào chuyện người khác đấy."
Lúc này, phó đạo diễn bước nhanh tới, nói nhỏ vài câu vào tai đạo diễn Lý.
Đạo diễn Lý nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, đứng dậy nói: "Thôi được rồi, làm ầm ĩ cái gì, phim trường có camera giám sát, ai làm gì, quay rõ mồn một hết cả đấy."
Nói xong, đạo diễn Lý nhìn sang Tôn Mạn Ninh: "Cô Tôn, sau này xin cô tự quản đồ đạc và người của mình cho cẩn thận, đừng có để lung tung chạy loạn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro