Chương 12
TAM THỐN NGUYỆT QUANG
2025-03-13 08:45:55
Sống mũi tôi cay xè: "Tôi không có!"
"Không có?"
Ánh mắt Lục Tuyển Vinh sắc như dao: "Vậy sao con bé không gọi người khác là mẹ, mà cứ nhất định gọi cô?"
"Hứa Tri Ý, tôi lạ gì cái loại người như cô chứ? Lúc đầu để tranh thủ cơ hội phỏng vấn, cô còn quỳ xuống đường van xin tôi. Sau đó tôi đã cho người đến Tây Thành điều tra rồi, chồng cũ của cô là Thẩm Cẩm Thành bị một lá thư nặc danh tố cáo mà thân bại danh liệt, bây giờ phải về quê ăn đất rồi. Cô dám nói không phải thư do cô viết sao? Hôm cô về lại Hồng Kông, chính mắt tôi đã thấy cô viết thư!"
Chị Phương tiến lên khuyên can: "Anh Vinh, ân oán tình thù trong hôn nhân của Tri Ý, chỉ có mình cô ấy hiểu rõ, cô ấy làm gì cũng không liên quan đến bất kỳ ai, càng không liên quan đến chuyện hôm nay. Anh thật sự đã hiểu lầm rồi."
Lục Tuyển Vinh càng thêm giận dữ: "Tôi bảo cô im miệng, cô điếc hả?"
Anh ta quay sang nhìn tôi: "Hứa Tri Ý cô nghe cho rõ đây, cái loại đàn bà thủ đoạn như cô, tuyệt đối tôi sẽ không ký hợp đồng, mà bất kỳ công ty giải trí nào ở Hồng Kông cũng sẽ không ký với cô."
"Muốn nổi tiếng à? Được thôi, đi đóng phim cấp ba đi, tranh thủ lúc còn trẻ mà đóng nhiều vào, vài năm nữa thôi thì cái thân xác tàn tạ này của cô cũng chẳng ai thèm ngó đâu."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, móng tay vô thức cắm sâu vào lòng bàn tay: "Đạo diễn Lục, anh không thấy lời này của anh có hơi quá đáng không?"
Lục Tuyển Vinh chỉ tay ra cửa: "Cút!"
Tôi như bị ai đó tát mạnh một cái vào mặt, muốn nói thêm vài câu giải thích.
Ai ngờ Lục Tuyển Vinh trực tiếp bấm điện thoại bàn, giọng nói lạnh băng: "Bảo vệ, lên đây một lát."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi biết, anh ta đang nổi cơn thịnh nộ, hơn nữa đã định kiến về nhân phẩm của tôi, có thành kiến trong lòng rồi, sẽ không nghe tôi giải thích một lời nào.
Tôi lau nước mắt, cúi đầu thật sâu trước mặt anh ta: "Anh mãi mãi là ân nhân, là quý nhân của tôi."
Nói xong, tôi quay người bước đi.
Lúc ra đến cửa, tôi quay đầu lại nói với anh ta: "Rảnh rỗi thì dành thời gian cho con gái anh nhiều hơn đi, nhìn xem anh đã chiều hư con bé thành cái dạng gì rồi!"
22
Trời đổ mưa.
Gió táp mưa vào người, lạnh buốt.
Tôi ngồi trên bậc thềm trong vườn hoa, nhìn dòng xe và người qua lại không ngớt, trong lòng trống rỗng.
Đây là một thành phố phồn hoa vô tận, ẩn chứa những giấc mơ, nhưng hiện thực phũ phàng khi giấc mơ tan vỡ lại đau đớn vô cùng.
Nửa năm trước, tôi ôm ấp hy vọng, từ nơi đây giương buồm ra khơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đến giờ, con thuyền đã chìm rồi.
Bỗng nhiên, một chiếc ô được che lên đầu tôi.
Là chị Phương.
Chị ngồi xuống bên cạnh tôi, lo lắng nhìn tôi: "Tri Ý, em không sao chứ?"
Tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê, ôm chặt lấy chị khóc nức nở.
Chị Phương xoa lưng tôi: "Em đừng trách anh Vinh, có một dự án rất quan trọng mà anh ấy dồn tâm huyết, hôm nay bị đổ bể rồi, tâm trạng anh ấy rất tệ."
"Với lại, bất cứ chuyện gì liên quan đến Joey, anh ấy đều đặc biệt nhạy cảm, con gái chính là cục vàng của anh ấy mà."
Tôi nức nở: "Nhưng em thật sự không hề nghĩ đến việc lợi dụng Kiều Y."
"Chị hiểu, chị hiểu."
Chị Phương bĩu môi: "Chuyện này đúng là anh Vinh quá đáng thật, nhưng cái tính khí chó má của anh ấy, cho dù biết mình sai, cũng sẽ không bao giờ xin lỗi em đâu. Tri Ý, em định tính sao cho những ngày tới?"
Nghe chị Phương nói vậy, tôi đã hiểu rõ.
Lục Tuyển Vinh đã hoàn toàn trở mặt với tôi, tuyệt đối không thể cho tôi thêm một cơ hội nào nữa.
"Em không biết nữa."
Tôi cúi đầu, ôm chặt lấy mình: "Anh ta đã nói những lời đó , giới phim ảnh Hồng Kông chắc là không có cơ hội cho em nữa rồi."
Chị Phương không phản bác, thở dài một tiếng.
Tôi gắng gượng nở một nụ cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi: "Cảm ơn chị Phương, chị luôn đối xử tốt với em. Em vẫn luôn nghĩ rằng có một ngày sẽ thành danh, báo đáp chị, xem ra là không có cơ hội rồi."
Chị Phương khoác vai tôi: "Gặp gỡ nhau là duyên phận, nói gì đến chuyện cảm ơn hay không cảm ơn. Chị rất quý em, làm việc quyết đoán, yêu ghét rõ ràng. Chị tin rằng sau này cho dù em làm bất cứ ngành nghề nào, cũng sẽ thành công thôi."
Sau đó tôi và chị Phương trò chuyện thêm một lúc, chị ấy còn có việc ở công ty, nên cáo từ ra về.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ.
Tôi phải suy nghĩ lại, con đường tiếp theo của mình.
"Không có?"
Ánh mắt Lục Tuyển Vinh sắc như dao: "Vậy sao con bé không gọi người khác là mẹ, mà cứ nhất định gọi cô?"
"Hứa Tri Ý, tôi lạ gì cái loại người như cô chứ? Lúc đầu để tranh thủ cơ hội phỏng vấn, cô còn quỳ xuống đường van xin tôi. Sau đó tôi đã cho người đến Tây Thành điều tra rồi, chồng cũ của cô là Thẩm Cẩm Thành bị một lá thư nặc danh tố cáo mà thân bại danh liệt, bây giờ phải về quê ăn đất rồi. Cô dám nói không phải thư do cô viết sao? Hôm cô về lại Hồng Kông, chính mắt tôi đã thấy cô viết thư!"
Chị Phương tiến lên khuyên can: "Anh Vinh, ân oán tình thù trong hôn nhân của Tri Ý, chỉ có mình cô ấy hiểu rõ, cô ấy làm gì cũng không liên quan đến bất kỳ ai, càng không liên quan đến chuyện hôm nay. Anh thật sự đã hiểu lầm rồi."
Lục Tuyển Vinh càng thêm giận dữ: "Tôi bảo cô im miệng, cô điếc hả?"
Anh ta quay sang nhìn tôi: "Hứa Tri Ý cô nghe cho rõ đây, cái loại đàn bà thủ đoạn như cô, tuyệt đối tôi sẽ không ký hợp đồng, mà bất kỳ công ty giải trí nào ở Hồng Kông cũng sẽ không ký với cô."
"Muốn nổi tiếng à? Được thôi, đi đóng phim cấp ba đi, tranh thủ lúc còn trẻ mà đóng nhiều vào, vài năm nữa thôi thì cái thân xác tàn tạ này của cô cũng chẳng ai thèm ngó đâu."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, móng tay vô thức cắm sâu vào lòng bàn tay: "Đạo diễn Lục, anh không thấy lời này của anh có hơi quá đáng không?"
Lục Tuyển Vinh chỉ tay ra cửa: "Cút!"
Tôi như bị ai đó tát mạnh một cái vào mặt, muốn nói thêm vài câu giải thích.
Ai ngờ Lục Tuyển Vinh trực tiếp bấm điện thoại bàn, giọng nói lạnh băng: "Bảo vệ, lên đây một lát."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi biết, anh ta đang nổi cơn thịnh nộ, hơn nữa đã định kiến về nhân phẩm của tôi, có thành kiến trong lòng rồi, sẽ không nghe tôi giải thích một lời nào.
Tôi lau nước mắt, cúi đầu thật sâu trước mặt anh ta: "Anh mãi mãi là ân nhân, là quý nhân của tôi."
Nói xong, tôi quay người bước đi.
Lúc ra đến cửa, tôi quay đầu lại nói với anh ta: "Rảnh rỗi thì dành thời gian cho con gái anh nhiều hơn đi, nhìn xem anh đã chiều hư con bé thành cái dạng gì rồi!"
22
Trời đổ mưa.
Gió táp mưa vào người, lạnh buốt.
Tôi ngồi trên bậc thềm trong vườn hoa, nhìn dòng xe và người qua lại không ngớt, trong lòng trống rỗng.
Đây là một thành phố phồn hoa vô tận, ẩn chứa những giấc mơ, nhưng hiện thực phũ phàng khi giấc mơ tan vỡ lại đau đớn vô cùng.
Nửa năm trước, tôi ôm ấp hy vọng, từ nơi đây giương buồm ra khơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đến giờ, con thuyền đã chìm rồi.
Bỗng nhiên, một chiếc ô được che lên đầu tôi.
Là chị Phương.
Chị ngồi xuống bên cạnh tôi, lo lắng nhìn tôi: "Tri Ý, em không sao chứ?"
Tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê, ôm chặt lấy chị khóc nức nở.
Chị Phương xoa lưng tôi: "Em đừng trách anh Vinh, có một dự án rất quan trọng mà anh ấy dồn tâm huyết, hôm nay bị đổ bể rồi, tâm trạng anh ấy rất tệ."
"Với lại, bất cứ chuyện gì liên quan đến Joey, anh ấy đều đặc biệt nhạy cảm, con gái chính là cục vàng của anh ấy mà."
Tôi nức nở: "Nhưng em thật sự không hề nghĩ đến việc lợi dụng Kiều Y."
"Chị hiểu, chị hiểu."
Chị Phương bĩu môi: "Chuyện này đúng là anh Vinh quá đáng thật, nhưng cái tính khí chó má của anh ấy, cho dù biết mình sai, cũng sẽ không bao giờ xin lỗi em đâu. Tri Ý, em định tính sao cho những ngày tới?"
Nghe chị Phương nói vậy, tôi đã hiểu rõ.
Lục Tuyển Vinh đã hoàn toàn trở mặt với tôi, tuyệt đối không thể cho tôi thêm một cơ hội nào nữa.
"Em không biết nữa."
Tôi cúi đầu, ôm chặt lấy mình: "Anh ta đã nói những lời đó , giới phim ảnh Hồng Kông chắc là không có cơ hội cho em nữa rồi."
Chị Phương không phản bác, thở dài một tiếng.
Tôi gắng gượng nở một nụ cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi: "Cảm ơn chị Phương, chị luôn đối xử tốt với em. Em vẫn luôn nghĩ rằng có một ngày sẽ thành danh, báo đáp chị, xem ra là không có cơ hội rồi."
Chị Phương khoác vai tôi: "Gặp gỡ nhau là duyên phận, nói gì đến chuyện cảm ơn hay không cảm ơn. Chị rất quý em, làm việc quyết đoán, yêu ghét rõ ràng. Chị tin rằng sau này cho dù em làm bất cứ ngành nghề nào, cũng sẽ thành công thôi."
Sau đó tôi và chị Phương trò chuyện thêm một lúc, chị ấy còn có việc ở công ty, nên cáo từ ra về.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ.
Tôi phải suy nghĩ lại, con đường tiếp theo của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro