Hứa Tri Ý

Chương 11

TAM THỐN NGUYỆT QUANG

2025-03-13 08:45:55

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Kiều Y tràn ngập vẻ nghi hoặc lớn lao.



Lúc này, Dì Lan đi tới, bà ấy hiển nhiên không muốn Lục Kiều Y phải xin lỗi một nhân vật nhỏ bé như tôi, vội vàng dắt bé gái đi: "Đến giờ ăn cơm rồi, hôm nay con còn chưa ăn rau củ đàng hoàng, nếu ba con biết được thì sẽ tức giận đó."



Ai ngờ Lục Kiều Y hất tay Dì Lan ra, nhõng nhẽo dính lấy tôi: "Ừm... Nếu dì không phải bạn gái của ba, vậy thì cháu không được đánh dì. Xin lỗi."



Cô bé sờ sờ chiếc móc khóa chuột Mickey: "Dì có thể cho cháu không ạ?"



Tôi cười nói: "Nếu con ăn rau ngoan, dì có thể thưởng cho con một chiếc móc khóa vịt Donald."



Lục Kiều Y vừa nghe, liền thúc giục Dì Lan: "Cháu muốn ăn cơm, bây giờ cháu muốn ăn ngay."



Dì Lan lấy hộp cơm giữ nhiệt từ trong túi xách ra, quỳ một chân xuống, muốn đút cơm cho Lục Kiều Y.



Ai ngờ Lục Kiều Y chỉ tay về phía tôi: "Cháu muốn dì xinh đẹp này đút cho cháu ăn."



Tôi đặt hộp cơm lên chiếc ghế trống bên cạnh, nói với cô bé: "Con đã bốn tuổi rồi, tự mình ăn cơm thôi nào."



Lục Kiều Y nghĩ nghĩ, tự mình cầm dĩa ăn của trẻ con lên, xiên một miếng rau, vừa ăn, vừa nhìn tôi.



Tôi nhẹ nhàng gật đầu, khích lệ cô bé: "Ăn miếng lớn vào."



Dì Lan kinh ngạc không thôi: "Ôi trời, tôi chưa từng thấy Kiều Y nghe lời như vậy bao giờ. Vị tiểu thư này, cô thật là lợi hại."



Tôi cười cười.



Lợi hại gì chứ, chẳng qua trước đây từng nuôi con nít, có kinh nghiệm thôi mà.



20



Lục Kiều Y ăn cơm xong, tôi liền đem móc khóa chuột Mickey thưởng cho cô bé.



Hẹn ước xong, sau này ăn rau ngoan, tôi sẽ tặng một móc khóa vịt Donald cho cô bé.



Lục Kiều Y vui mừng nhảy nhót, kéo tôi, muốn tôi chơi trò chơi cùng cô bé.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Chơi được một lúc, cô bé liền buồn ngủ.



Dì Lan muốn đưa cô bé về.



Lục Kiều Y khóc lóc không chịu đi, lại bắt đầu nổi cáu rồi, nhất định đòi đi tìm daddy.



Tôi biết, bé gái thực ra là nhớ ba rồi.



Chị Phương cũng nhìn ra, do dự nói: "Nhưng mà, Ron đang họp, lát nữa còn có buổi đọc kịch bản chung nữa, ai mà biết đến khi nào mới xong chứ. Nếu Joey lúc này cứ quấn lấy anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ tức giận."



Tôi suy nghĩ một lát, vẫy tay với Lục Kiều Y: "Dì kể chuyện cho con nghe nhé, được không?"



Đôi mắt nhỏ của Lục Kiều Y đỏ hoe: "Dì sẽ kể chuyện gì ạ?"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi dịu giọng nói: "Dì biết kể nhiều chuyện lắm, "Cô bé Lọ Lem", "Nàng tiên cá", "Tôn Ngộ Không"..."



Lục Kiều Y nhõng nhẽo dính vào người tôi, dang rộng hai cánh tay, muốn tôi ôm cô bé.



Tôi ôm lấy cô bé, giống như nhiều năm trước ôm Thẩm Vũ Tình vậy, ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cô bé, kể chuyện cho cô bé nghe.



Bàn tay nhỏ bé của Lục Kiều Y tự nhiên đặt lên n.g.ự.c tôi, miệng mút ngón tay cái, chăm chú nhìn tôi không chớp mắt.



Dần dần, dần dần ngủ thiếp đi.



Lát sau Dì Lan bế cô bé, cô bé khóc lóc ôm chặt lấy tôi không buông.



"Không sao đâu, để tôi ôm cho."



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng hai mươi phút sau, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.



Lục Tuyển Vinh đi vào.



Nửa năm không gặp, anh ta gầy đi một chút, tóc cắt ngắn hơn, càng thêm gọn gàng tuấn tú.



Bốn mắt nhìn nhau, anh ta ngẩn người mất hai giây, sau đó sải bước đi tới, trực tiếp từ trong lòng tôi bế con bé lên.



Lục Kiều Y còn đang mơ màng ngủ, hừ hừ ôm lấy cổ tôi không buông tay, gọi một tiếng: "Mami, ôm ôm..."



Tôi ngây người, nhìn sang Lục Tuyển Vinh.



Ánh mắt Lục Tuyển Vinh lạnh băng, thô bạo bế con bé đi, giao cho Dì Lan, giọng điệu không thiện cảm: "Ai cho phép cô đưa con bé đến công ty!"



Dì Lan vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi tiên sinh, sau này sẽ không có chuyện đó nữa."



Đợi Dì Lan ôm Lục Kiều Y rời đi.



Lục Tuyển Vinh chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn tôi: "Hứa Tri Ý, cô có ý gì đây."



21



Tôi thấy sắc mặt Lục Tuyển Vinh chợt biến đổi, nổi giận đùng đùng, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn là tiếng "mẹ" vừa rồi của Lục Kiều Y đã chọc giận anh ta, có lẽ anh ta hiểu lầm rằng tôi đã xúi giục con bé điều gì đó.



Tôi vội vàng giải thích: "Vừa nãy tôi..."



Lục Tuyển Vinh cắt ngang lời tôi: "Cô dám giở trò với con gái tôi?"



Chị Phương thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng giải thích giúp tôi: "Anh Vinh, em ở đây từ đầu đến cuối, Tri Ý thật sự không hề nói bậy bạ với Joey."



"Im miệng!"



Lục Tuyển Vinh quát lớn, chỉ tay vào mặt tôi: "Đừng tưởng tôi không biết cô giở trò gì, hợp đồng tạm thời sắp hết hạn rồi, cô muốn gia hạn, muốn ở lại Hồng Kông, muốn làm ngôi sao, muốn nổi tiếng! Cô liền giở thủ đoạn với con gái tôi đấy à."





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tri Ý

Số ký tự: 0