Chương 9
Đế Lạc
2025-03-31 09:49:57
Ta nói: "Ta đã theo dõi ngươi nửa tháng rồi. Trên người ngươi không có sát khí."
Huống hồ trong khách điếm lúc nào cũng có người theo dõi động thái của ta.
Là người của Vệ phủ hay thái tử, ta vẫn chưa rõ.
Dù sao cũng sẽ không làm hại ta.
Đầu hẻm đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, từ từ bao vây áp sát.
Hắn nhìn về phía trước, chậc một tiếng.
"Đã bảo ngươi đừng khoe của cải, giờ thì kẻ có sát ý đến thật rồi. Đừng cản đường, lăn về sau đi."
"Được.”
Ta đến góc phòng, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn rút đại đao sau lưng, chuôi đao thô ráp quấn một dải vải đỏ.
Lưỡi đao vương vài điểm hoen gỉ, chẳng mấy phần sắc bén.
Người chẳng anh tuấn, nhưng chiêu thức lại rất linh hoạt, sạch sẽ như vung đao như bổ dưa thái rau.
"Xúi quẩy."
Hắn lau sạch vết m.á.u dính trên đùi,
ngoảnh đầu nhìn ta.
"Nhìn đủ chưa? Hay để ta rót cho ngươi một chén trà?"
Ta phủi vạt áo, lại rút ra hai tờ ngân phiếu đưa qua.
"Cầm lấy."
Lưỡi đao của người trước mặt run lên.
Chỉ trong thoáng chốc, tựa như muốn bổ xuống ngồi 6 ta.
Nhưng có lẽ tiền vẫn thơm hơn, nên đao kia không thật sự hạ xuống.
Hắn cất ngân phiếu đi, xoay người lại.
"Đến Tẩu Sơn Đường hay Long Tich Tiêu Kỳ ở Đông Thành đều đáng tin cậy, chỉ cần chịu đưa bạc, ắt bảo toàn cả người lẫn hàng."
"Biết rồi, đa tạ."
Ta gật đầu, lướt qua hắn rời khỏi ngõ.
"Ngươi…" Người phía sau sải bước đuổi theo: "Ngươi thật là, nói thêm đôi ba câu thì c.h.ế.t người à?"
Ta nhìn hắn chốc lát.
Chẳng bao lâu, ta đã ngồi trên một chiếc xe ngựa nhỏ.
Đao khách họ Dịch, vô danh.
Thuở niên thiếu tung hoành giang hồ tự cho mình là bậc kiêu hùng, một lần say rượu tranh đấu với chó, cuối cùng thất bại.
Từ ấy đạo tâm sụp đổ, rửa tay gác kiếm.
Nhiều lời, dù đánh xe cũng chẳng ngừng nổi miệng lưỡi.
"Đúng là gặp quỷ rồi, lão tử vốn chẳng ưa giao thiệp với hạng câm như hến các ngươi. Này, thân nữ nhi ngươi tự mình chạy đến Tây Bắc làm gì?"
"Nghe nói đường xá gian truân. Ta chỉ muốn xem thử, rốt cuộc hiểm nguy đến độ nào."
Nguy nan đến mức nào mà đáng để hắn rũ bỏ ta chứ.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt khó hiểu.
"Ta nghe thấy cả rồi." Ta cất lời: "Ngươi bảo ta ngu dại."
"Hừ, đầu óc chẳng ra gì, nhưng tai lại thính lắm."
Dịch Đao dẫn ta đến Tẩu Sơn Đường.
Tiêu cục rộng rãi nhưng vắng tanh không một bóng người.
Hắn vỗ mạnh đao lên án, ba trầm ba vang.
"Chà."
Từ sau sảnh, tiếng bước chân vọng lại.
"Khách lạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Khách quý."
"Tên chó kia biết đường rồi về sao
Bóng người lác đác hiện ra, vậy mà cũng gom được hơn hai mươi người, ngồi kín ghế gỗ.
"Mang đến cho các ngươi một mối làm ăn lớn."
Dịch Đao nhường chỗ cho ta, rồi tự mình ngồi một bên.
"Có tiền, thành thực, không thông minh. Nàng muốn đi Cam Châu, không vận chuyển hàng, các người chỉ cần đưa người đến nơi là được."
Nữ tử ngồi đầu quét mắt nhìn ta: "Khách nhân muốn bao nhiêu người hộ tống?"
"Càng nhiều càng tốt."
"Giá của Tẩu Sơn Đường không rẻ, theo lệ, mỗi một ngàn lượng bạc hàng hóa đội bảo tiêu lấy một trăm lượng làm phí, không vận chuyển hàng thì khó định giá. Nay khách nhân muốn đến Cam Châu, đường xa ngàn dặm, sáu mươi nhân mã của tiêu cục sẽ đi cùng, đưa đón trọn vẹn, hai ngàn lượng bạc có thành giao không?"
"Thành giao."
Lúc ra khỏi thành đi ngang qua Vệ phủ.
Cửa phủ đóng chặt, chỉ dán một tờ cáo thị từ chối tiếp khách, chỉ còn vài ma ma quét dọn.
Kỵ mã nhẹ nhàng, băng băng trên đường.
Mấy viên đá nhỏ bên đường để lại tin tức vụn vặt, giúp ta ghép lại câu chuyện.
Nói rằng xe ngựa Vệ Tự cứ ba ngày lại dừng chân một lần để nghỉ ngơi.
Hai mươi ngày trước có qua nơi này, dừng lại nửa ngày.
Mười lăm ngày trước trời đổ mưa.
Mưa xuân liên miên, xe ngựa sa vào bùn, lại nghỉ thêm nửa.
Hành trình kéo dài đến tận Tịnh Châu.
Tin tức về Vệ Tự dần dần nhiều lên.
Nghe đâu hắn nhận được một phong thư mật, xem xong thì phát bệnh, không thể không dừng chân ở quan dịch để điều dưỡng.
Ta đứng ngoài dịch quán hồi lâu nhưng không vào.
Đội bảo tiêu tiếp tục lên đường, dừng lại ở Lương Châu.
Giữa hoang mạc cát bụi bắt gặp một đội buôn vận chuyển lương thực.
Lương thực vẫn còn nguyên, song người đã thương vong quá nửa.
Một công tử áo xanh gục trên lưng ngựa, suy nhược mà cầu cứu.
Vốn dĩ ta không định nhúng tay.
Nhưng hắn lật người xuống ngựa, loạng choạng níu lấy dây cương của ta.
"Ta là hậu nhân nhà họ Mạnh ở đất Cô Tô, cầu… cầu xin cô nương cứu giúp."
Khuôn mặt lấm lem bụi đất, khóe môi nứt nẻ.
Đôi mắt đào hoa chẳng còn nhìn ra nét công tử phong lưu tiêu sái, chỉ còn vẻ kinh hoàng hoảng hốt của một con ch.ó hoang.
Ta kéo Mạnh Sơ Nghiễn lên ngựa.
Đội bảo tiêu không muốn xen vào chuyện bao đồng, nhưng ta lấy bạc chặn miệng bọn họ.
Ta đổi sang xe ngựa lớn của nhà họ Mạnh, tiếp quản luôn đoàn lương thảo.
Mọi người đều cần nghỉ ngơi.
Tây Bắc chẳng được yên ổn, Dịch Đao dẫn người đi trước, dò xét xung quanh.
Quả nhiên có kẻ dòm ngó đội bảo tiêu nhiều xe ngựa, bám đuôi dọc đường.
Dừng chân mười ngày.
Giải quyết không ít kẻ bám đuôi.
Vừa định lên đường, cuối xuân đã nổi bão cát.
Cát vàng mù mịt, trận cuồng phong cuốn lên cả một vùng hoang địa mới, chẳng thể phân biệt phương hướng.
Đến cả sao trời cũng không thấy đâu.
Tiêu sư chia nhau tám ngả tìm đường ra, cuối cùng vẫn không thu được gì.
Huống hồ trong khách điếm lúc nào cũng có người theo dõi động thái của ta.
Là người của Vệ phủ hay thái tử, ta vẫn chưa rõ.
Dù sao cũng sẽ không làm hại ta.
Đầu hẻm đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, từ từ bao vây áp sát.
Hắn nhìn về phía trước, chậc một tiếng.
"Đã bảo ngươi đừng khoe của cải, giờ thì kẻ có sát ý đến thật rồi. Đừng cản đường, lăn về sau đi."
"Được.”
Ta đến góc phòng, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn rút đại đao sau lưng, chuôi đao thô ráp quấn một dải vải đỏ.
Lưỡi đao vương vài điểm hoen gỉ, chẳng mấy phần sắc bén.
Người chẳng anh tuấn, nhưng chiêu thức lại rất linh hoạt, sạch sẽ như vung đao như bổ dưa thái rau.
"Xúi quẩy."
Hắn lau sạch vết m.á.u dính trên đùi,
ngoảnh đầu nhìn ta.
"Nhìn đủ chưa? Hay để ta rót cho ngươi một chén trà?"
Ta phủi vạt áo, lại rút ra hai tờ ngân phiếu đưa qua.
"Cầm lấy."
Lưỡi đao của người trước mặt run lên.
Chỉ trong thoáng chốc, tựa như muốn bổ xuống ngồi 6 ta.
Nhưng có lẽ tiền vẫn thơm hơn, nên đao kia không thật sự hạ xuống.
Hắn cất ngân phiếu đi, xoay người lại.
"Đến Tẩu Sơn Đường hay Long Tich Tiêu Kỳ ở Đông Thành đều đáng tin cậy, chỉ cần chịu đưa bạc, ắt bảo toàn cả người lẫn hàng."
"Biết rồi, đa tạ."
Ta gật đầu, lướt qua hắn rời khỏi ngõ.
"Ngươi…" Người phía sau sải bước đuổi theo: "Ngươi thật là, nói thêm đôi ba câu thì c.h.ế.t người à?"
Ta nhìn hắn chốc lát.
Chẳng bao lâu, ta đã ngồi trên một chiếc xe ngựa nhỏ.
Đao khách họ Dịch, vô danh.
Thuở niên thiếu tung hoành giang hồ tự cho mình là bậc kiêu hùng, một lần say rượu tranh đấu với chó, cuối cùng thất bại.
Từ ấy đạo tâm sụp đổ, rửa tay gác kiếm.
Nhiều lời, dù đánh xe cũng chẳng ngừng nổi miệng lưỡi.
"Đúng là gặp quỷ rồi, lão tử vốn chẳng ưa giao thiệp với hạng câm như hến các ngươi. Này, thân nữ nhi ngươi tự mình chạy đến Tây Bắc làm gì?"
"Nghe nói đường xá gian truân. Ta chỉ muốn xem thử, rốt cuộc hiểm nguy đến độ nào."
Nguy nan đến mức nào mà đáng để hắn rũ bỏ ta chứ.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt khó hiểu.
"Ta nghe thấy cả rồi." Ta cất lời: "Ngươi bảo ta ngu dại."
"Hừ, đầu óc chẳng ra gì, nhưng tai lại thính lắm."
Dịch Đao dẫn ta đến Tẩu Sơn Đường.
Tiêu cục rộng rãi nhưng vắng tanh không một bóng người.
Hắn vỗ mạnh đao lên án, ba trầm ba vang.
"Chà."
Từ sau sảnh, tiếng bước chân vọng lại.
"Khách lạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Khách quý."
"Tên chó kia biết đường rồi về sao
Bóng người lác đác hiện ra, vậy mà cũng gom được hơn hai mươi người, ngồi kín ghế gỗ.
"Mang đến cho các ngươi một mối làm ăn lớn."
Dịch Đao nhường chỗ cho ta, rồi tự mình ngồi một bên.
"Có tiền, thành thực, không thông minh. Nàng muốn đi Cam Châu, không vận chuyển hàng, các người chỉ cần đưa người đến nơi là được."
Nữ tử ngồi đầu quét mắt nhìn ta: "Khách nhân muốn bao nhiêu người hộ tống?"
"Càng nhiều càng tốt."
"Giá của Tẩu Sơn Đường không rẻ, theo lệ, mỗi một ngàn lượng bạc hàng hóa đội bảo tiêu lấy một trăm lượng làm phí, không vận chuyển hàng thì khó định giá. Nay khách nhân muốn đến Cam Châu, đường xa ngàn dặm, sáu mươi nhân mã của tiêu cục sẽ đi cùng, đưa đón trọn vẹn, hai ngàn lượng bạc có thành giao không?"
"Thành giao."
Lúc ra khỏi thành đi ngang qua Vệ phủ.
Cửa phủ đóng chặt, chỉ dán một tờ cáo thị từ chối tiếp khách, chỉ còn vài ma ma quét dọn.
Kỵ mã nhẹ nhàng, băng băng trên đường.
Mấy viên đá nhỏ bên đường để lại tin tức vụn vặt, giúp ta ghép lại câu chuyện.
Nói rằng xe ngựa Vệ Tự cứ ba ngày lại dừng chân một lần để nghỉ ngơi.
Hai mươi ngày trước có qua nơi này, dừng lại nửa ngày.
Mười lăm ngày trước trời đổ mưa.
Mưa xuân liên miên, xe ngựa sa vào bùn, lại nghỉ thêm nửa.
Hành trình kéo dài đến tận Tịnh Châu.
Tin tức về Vệ Tự dần dần nhiều lên.
Nghe đâu hắn nhận được một phong thư mật, xem xong thì phát bệnh, không thể không dừng chân ở quan dịch để điều dưỡng.
Ta đứng ngoài dịch quán hồi lâu nhưng không vào.
Đội bảo tiêu tiếp tục lên đường, dừng lại ở Lương Châu.
Giữa hoang mạc cát bụi bắt gặp một đội buôn vận chuyển lương thực.
Lương thực vẫn còn nguyên, song người đã thương vong quá nửa.
Một công tử áo xanh gục trên lưng ngựa, suy nhược mà cầu cứu.
Vốn dĩ ta không định nhúng tay.
Nhưng hắn lật người xuống ngựa, loạng choạng níu lấy dây cương của ta.
"Ta là hậu nhân nhà họ Mạnh ở đất Cô Tô, cầu… cầu xin cô nương cứu giúp."
Khuôn mặt lấm lem bụi đất, khóe môi nứt nẻ.
Đôi mắt đào hoa chẳng còn nhìn ra nét công tử phong lưu tiêu sái, chỉ còn vẻ kinh hoàng hoảng hốt của một con ch.ó hoang.
Ta kéo Mạnh Sơ Nghiễn lên ngựa.
Đội bảo tiêu không muốn xen vào chuyện bao đồng, nhưng ta lấy bạc chặn miệng bọn họ.
Ta đổi sang xe ngựa lớn của nhà họ Mạnh, tiếp quản luôn đoàn lương thảo.
Mọi người đều cần nghỉ ngơi.
Tây Bắc chẳng được yên ổn, Dịch Đao dẫn người đi trước, dò xét xung quanh.
Quả nhiên có kẻ dòm ngó đội bảo tiêu nhiều xe ngựa, bám đuôi dọc đường.
Dừng chân mười ngày.
Giải quyết không ít kẻ bám đuôi.
Vừa định lên đường, cuối xuân đã nổi bão cát.
Cát vàng mù mịt, trận cuồng phong cuốn lên cả một vùng hoang địa mới, chẳng thể phân biệt phương hướng.
Đến cả sao trời cũng không thấy đâu.
Tiêu sư chia nhau tám ngả tìm đường ra, cuối cùng vẫn không thu được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro