Chương 8
Đế Lạc
2025-03-31 09:49:57
"Ta tuyệt đối không có ý đó!"
Hắn hoảng hốt nắm lấy tay áo ta như đang cầu xin.
"Nếu nàng không muốn gặp người lạ thì tạm về Đông cung cũng được."
Thật là hoang đường.
Trong đầu ta không còn giận dữ, chỉ cảm thấy nực cười.
"Chàng đang thương lượng với ta? Đón ta đến rồi lại đẩy đi, giờ còn hỏi ý của ta sao?"
"Trước đây ở Đông cung, Tiêu Sở cưng chiều ta nhất, nhưng hắn chưa từng để tâm đến suy nghĩ của ta. Sau này đến bên chàng, chàng sẵn lòng nói chuyện tử tế với ta, ta rất vui, ta thích chàng."
"Nhưng chàng lừa ta, coi ta như một món đồ chơi rồi vứt bỏ."
Ta gỡ tay hắn ra, không tốn bao nhiêu sức.
Ta lau mặt, mu bàn tay toàn là vệt nước lạ lẫm.
Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, khóe môi khẽ run.
Ta lau khô tay trên tà váy.
"Ta không muốn phí thời gian ở chỗ chàng nữa. Ta muốn tự tìm một người tốt."
Tìm một người có thể giúp ta tĩnh tâm thấu hiểu chữ tình, tìm được cơ duyên phi thăng.
Cổ họng Vệ Tự nghẹn lại, ngón tay run rẩy.
Nhìn ta vén rèm trúc, hắn nghẹn ngào không nói được lời nào.
Hằng Xuyên đứng chờ ngoài cửa, vội vã chạy tới.
Nhưng khi nhìn rõ ta, hắn lại không dám bước tới.
Ta thu dọn hành lý một cách qua loa, đi lấy một con ngựa.
Đám thị vệ đứng xa xa câm như hến.
Cầm ngọc bài của thái tử, ta đi vào Thang Tuyền cung, đường đi thông suốt.
Nội giám phía sau nhắc nhở:
"Cô nương cưỡi chậm thôi! Hôm nay điện hạ giá lâm, cẩn thận kẻo va phải!"
Ta bỏ ngựa, đi đường nhỏ để tránh.
Nhưng không ngờ vẫn gặp phải.
Thị vệ quen biết chào hỏi ta.
Ta tránh nửa vòng, tự mình đi xa.
Sau lưng có tiếng thì thầm.
"Sao trông như đã khóc vậy?"
"Chín phần là ngươi nhìn nhầm rồi. Năm đó ở bãi săn lão tử tận mắt thấy nàng bị ngựa đá một cú vào bụng, vậy mà bò dậy chẳng hừ một tiếng."
"Ta lừa ngươi làm gì? Thật sự khóc rồi!"
"Nếu nàng mà khóc, ta l.i.ế.m từ đầu phố Chu Tước đến mộ cha ngươi."
Ta rẽ vào nơi ở của cung nữ, không tìm thấy nghĩa mẫu.
……
Phải rồi.
Theo lệ khi thái tử giá lâm, tất cả cung nhân đều phải chờ lệnh.
Ta lại vòng về chính cung.
Tiêu Sở hiếm khi khựng lại vài khắc.
"Vệ Tự bắt nạt ngươi?"
"Ừm." Ta đáp: "Ta không ở lại kinh thành nữa, đến để từ biệt nghĩa mẫu."
Hắn phất tay cho cung nhân lui ra, để ta kéo nương ngồi xuống.
Ra đi vội vã, ta không mang theo thứ gì đáng giá.
Không biết viết chữ, cũng chẳng biết thêu thùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ đành chia một tia linh lực hóa thành vật, lấy ra một viên đá đẹp làm quà.
Nương cầm viên đá, vội vã quay lưng cáo lui.
Ta trả lại ngọc bài của Tiêu Sở.
"Điện hạ, ta cần một chút tiền, tốt nhất là bạc vụn và ngân phiếu."
Hắn nhấp trà, ra lệnh chuẩn bị.
"Nghĩ kỹ thì, khi ở Đông cung ngươi hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Hôm bị tập kích ngươi ở bên cô, trông còn bình tĩnh hơn cả ảnh vệ."
"Ta chắc chắn có thể bảo vệ điện hạ, tất nhiên không cần hoảng sợ."
"Chỉ là ngươi chưa từng động lòng với cô mà thôi."
Hắn đặt chén trà xuống, đẩy ngọc bài và ngân phiếu về phía ta.
"Cầm lấy đi. Bỏ qua tư tình, giữa ta vẫn và ngươi còn ân nghĩa."
7
Rời khỏi Vệ phủ, ta nhất thời không biết đi đâu.
Ta ở vùng ngoại ô kinh thành một tháng, lác đác gặp vài đoàn thương nhân.
Có người muốn xuống phía Nam mua tơ, có người vào kinh buôn bán, có người lại chở lương thực đi về phía Tây.
Ta ngồi ăn trong góc, để ý một chút.
Đoàn chở lương thực có hơn mười người, dẫn đầu là một công tử trẻ tuổi.
Khoác cẩm bào xanh thẫm, viền tay áo thêu kim tuyến.
Đôi mắt đào hoa tràn đầy khó chịu, vén tay áo gập quạt lại gõ lên bàn than phiền trà quá chát.
"Chưởng quỹ, trà này của các ngươi chát đến mức lột được lông ngỗng rồi đấy… phiền đổi cho ta một vò lê hoa bạch đi!"
Tóc đen buộc cao thành đuôi ngựa, từng nhịp quét qua lưng ghế.
Xung quanh xì xào bàn tán.
"Đi Tây Bắc bán lương thực à? Chỗ đó không phải nơi tốt đâu, công tử này bị lừa rồi chăng?"
"Đám công tử bột không biết con đường làm ăn khó khăn thế nào, mất trắng vốn một lần rồi mới ngoan ngoãn lại được."
Nam tử bàn đối diện khoảng hơn bốn mươi, giọng điệu đầy chế giễu.
Ta đưa rượu cho hắn.
Hắn sững lại, nheo mắt nhìn.
Ta hỏi: "Vì sao không thể đi về phía Tây bán lương thực?"
Lúc này hắn mới nhận lấy rượu, cười khẩy.
"Những đội bảo tiêu dám hộ tống hàng hóa trên con đường Tây Bắc đếm trên đầu ngón tay. Chỉ dựa vào con công lông xanh da mịn thịt mềm kia, nếu không bị cướp cả người lẫn hàng, ta nguyện vặn đầu mình cho hắn đá như quả bóng."
"Có thổ phỉ sao?"
"Không chỉ thế." Hắn liếc ta một cái rồi không nói thêm nữa: "Cô nương ít nghe ngóng đến mấy chuyện này thôi."
Ta lấy ra một tờ ngân phiếu.
"Những đội bảo tiêu nào dám đi đến Cam Châu, phiền chỉ điểm."
Hắn nhấc tờ ngân phiếu lên, khóe miệng giật nhẹ.
Là năm trăm lượng.
Ta tranh thủ liếc nhìn, cũng có chút kinh ngạc.
Không ngờ Tiêu Sở lại cho ta nhiều như vậy.
Hắn cất tiền đi, mắt sắc như chim ưng quét nhìn bốn phía.
"Ra ngoài rồi nói."
Ta đứng dậy đi theo, cùng hắn vào một con hẻm tối.
Phía trước là đường cụt.
Hắn dừng chân quay đầu lại, nhìn ta với vẻ khó hiểu.
"Ngươi không có chút cảnh giác nào à? Ta bảo đi theo là theo luôn sao?"
Hắn hoảng hốt nắm lấy tay áo ta như đang cầu xin.
"Nếu nàng không muốn gặp người lạ thì tạm về Đông cung cũng được."
Thật là hoang đường.
Trong đầu ta không còn giận dữ, chỉ cảm thấy nực cười.
"Chàng đang thương lượng với ta? Đón ta đến rồi lại đẩy đi, giờ còn hỏi ý của ta sao?"
"Trước đây ở Đông cung, Tiêu Sở cưng chiều ta nhất, nhưng hắn chưa từng để tâm đến suy nghĩ của ta. Sau này đến bên chàng, chàng sẵn lòng nói chuyện tử tế với ta, ta rất vui, ta thích chàng."
"Nhưng chàng lừa ta, coi ta như một món đồ chơi rồi vứt bỏ."
Ta gỡ tay hắn ra, không tốn bao nhiêu sức.
Ta lau mặt, mu bàn tay toàn là vệt nước lạ lẫm.
Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, khóe môi khẽ run.
Ta lau khô tay trên tà váy.
"Ta không muốn phí thời gian ở chỗ chàng nữa. Ta muốn tự tìm một người tốt."
Tìm một người có thể giúp ta tĩnh tâm thấu hiểu chữ tình, tìm được cơ duyên phi thăng.
Cổ họng Vệ Tự nghẹn lại, ngón tay run rẩy.
Nhìn ta vén rèm trúc, hắn nghẹn ngào không nói được lời nào.
Hằng Xuyên đứng chờ ngoài cửa, vội vã chạy tới.
Nhưng khi nhìn rõ ta, hắn lại không dám bước tới.
Ta thu dọn hành lý một cách qua loa, đi lấy một con ngựa.
Đám thị vệ đứng xa xa câm như hến.
Cầm ngọc bài của thái tử, ta đi vào Thang Tuyền cung, đường đi thông suốt.
Nội giám phía sau nhắc nhở:
"Cô nương cưỡi chậm thôi! Hôm nay điện hạ giá lâm, cẩn thận kẻo va phải!"
Ta bỏ ngựa, đi đường nhỏ để tránh.
Nhưng không ngờ vẫn gặp phải.
Thị vệ quen biết chào hỏi ta.
Ta tránh nửa vòng, tự mình đi xa.
Sau lưng có tiếng thì thầm.
"Sao trông như đã khóc vậy?"
"Chín phần là ngươi nhìn nhầm rồi. Năm đó ở bãi săn lão tử tận mắt thấy nàng bị ngựa đá một cú vào bụng, vậy mà bò dậy chẳng hừ một tiếng."
"Ta lừa ngươi làm gì? Thật sự khóc rồi!"
"Nếu nàng mà khóc, ta l.i.ế.m từ đầu phố Chu Tước đến mộ cha ngươi."
Ta rẽ vào nơi ở của cung nữ, không tìm thấy nghĩa mẫu.
……
Phải rồi.
Theo lệ khi thái tử giá lâm, tất cả cung nhân đều phải chờ lệnh.
Ta lại vòng về chính cung.
Tiêu Sở hiếm khi khựng lại vài khắc.
"Vệ Tự bắt nạt ngươi?"
"Ừm." Ta đáp: "Ta không ở lại kinh thành nữa, đến để từ biệt nghĩa mẫu."
Hắn phất tay cho cung nhân lui ra, để ta kéo nương ngồi xuống.
Ra đi vội vã, ta không mang theo thứ gì đáng giá.
Không biết viết chữ, cũng chẳng biết thêu thùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ đành chia một tia linh lực hóa thành vật, lấy ra một viên đá đẹp làm quà.
Nương cầm viên đá, vội vã quay lưng cáo lui.
Ta trả lại ngọc bài của Tiêu Sở.
"Điện hạ, ta cần một chút tiền, tốt nhất là bạc vụn và ngân phiếu."
Hắn nhấp trà, ra lệnh chuẩn bị.
"Nghĩ kỹ thì, khi ở Đông cung ngươi hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Hôm bị tập kích ngươi ở bên cô, trông còn bình tĩnh hơn cả ảnh vệ."
"Ta chắc chắn có thể bảo vệ điện hạ, tất nhiên không cần hoảng sợ."
"Chỉ là ngươi chưa từng động lòng với cô mà thôi."
Hắn đặt chén trà xuống, đẩy ngọc bài và ngân phiếu về phía ta.
"Cầm lấy đi. Bỏ qua tư tình, giữa ta vẫn và ngươi còn ân nghĩa."
7
Rời khỏi Vệ phủ, ta nhất thời không biết đi đâu.
Ta ở vùng ngoại ô kinh thành một tháng, lác đác gặp vài đoàn thương nhân.
Có người muốn xuống phía Nam mua tơ, có người vào kinh buôn bán, có người lại chở lương thực đi về phía Tây.
Ta ngồi ăn trong góc, để ý một chút.
Đoàn chở lương thực có hơn mười người, dẫn đầu là một công tử trẻ tuổi.
Khoác cẩm bào xanh thẫm, viền tay áo thêu kim tuyến.
Đôi mắt đào hoa tràn đầy khó chịu, vén tay áo gập quạt lại gõ lên bàn than phiền trà quá chát.
"Chưởng quỹ, trà này của các ngươi chát đến mức lột được lông ngỗng rồi đấy… phiền đổi cho ta một vò lê hoa bạch đi!"
Tóc đen buộc cao thành đuôi ngựa, từng nhịp quét qua lưng ghế.
Xung quanh xì xào bàn tán.
"Đi Tây Bắc bán lương thực à? Chỗ đó không phải nơi tốt đâu, công tử này bị lừa rồi chăng?"
"Đám công tử bột không biết con đường làm ăn khó khăn thế nào, mất trắng vốn một lần rồi mới ngoan ngoãn lại được."
Nam tử bàn đối diện khoảng hơn bốn mươi, giọng điệu đầy chế giễu.
Ta đưa rượu cho hắn.
Hắn sững lại, nheo mắt nhìn.
Ta hỏi: "Vì sao không thể đi về phía Tây bán lương thực?"
Lúc này hắn mới nhận lấy rượu, cười khẩy.
"Những đội bảo tiêu dám hộ tống hàng hóa trên con đường Tây Bắc đếm trên đầu ngón tay. Chỉ dựa vào con công lông xanh da mịn thịt mềm kia, nếu không bị cướp cả người lẫn hàng, ta nguyện vặn đầu mình cho hắn đá như quả bóng."
"Có thổ phỉ sao?"
"Không chỉ thế." Hắn liếc ta một cái rồi không nói thêm nữa: "Cô nương ít nghe ngóng đến mấy chuyện này thôi."
Ta lấy ra một tờ ngân phiếu.
"Những đội bảo tiêu nào dám đi đến Cam Châu, phiền chỉ điểm."
Hắn nhấc tờ ngân phiếu lên, khóe miệng giật nhẹ.
Là năm trăm lượng.
Ta tranh thủ liếc nhìn, cũng có chút kinh ngạc.
Không ngờ Tiêu Sở lại cho ta nhiều như vậy.
Hắn cất tiền đi, mắt sắc như chim ưng quét nhìn bốn phía.
"Ra ngoài rồi nói."
Ta đứng dậy đi theo, cùng hắn vào một con hẻm tối.
Phía trước là đường cụt.
Hắn dừng chân quay đầu lại, nhìn ta với vẻ khó hiểu.
"Ngươi không có chút cảnh giác nào à? Ta bảo đi theo là theo luôn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro