Hồng Vũ Nguyên Nguyên

Chương 10

Đế Lạc

2025-03-31 09:49:57

Lương thực và nước trong xe nhiều nhất cũng chỉ chống chọi được năm ngày.  

  

Nhưng cơn bão cát cứ kéo dài mãi, chẳng ai biết bao giờ mới dừng.  

 

Dịch Đao khắc hai tấm gỗ.  

 

Một cái cho ta, một cái cho hắn.  

 

"Bốn mươi hai năm qua, đây là lần đầu ta nuốt lời. Tiểu nha đầu, phen này ta khoác lác quá đà, kéo cả ngươi c.h.ế.t chung ở đây rồi. Đáng tiếc, còn chưa để ngươi gặp lại tình lang của mình."  

 

Nhìn nét chữ xiêu vẹo trên tấm gỗ, ta không biết nói gì.  

 

"Không phải tình lang."  

  

Hắn hừ mũi: "Không phải? Không phải thì ta nhai luôn cái bảng này."  

 

Ta đáp: "Là kẻ thù."  

 

Dịch Đao nâng bầu rượu, chạm lên trán ta một cái.  

 

"Lão tử gặp nhiều rồi. Bọn người hễ miệng kín như bưng như các ngươi đều là thế cả, mặt trái viết nghĩ một đằng nói một nẻo, mặt phải đề lá mặt lá trái. Thấy Hoắc Nhan không, đừng nhìn lúc làm tiêu đầu nàng chẳng giống nữ nhân, hồi trẻ cũng xinh đẹp như ngươi. Trước kia nàng cãi nhau với người ta, nói một câu đến c.h.ế.t không qua lại, sau đó thật sự không thể gặp lại được nữa.” 

 

Ta không quan tâm đến hắn, đứng dậy bỏ đi.  

 

Đêm ấy ta tìm vài hòn đá ngoan cốc đánh cho một trận.  

 

Biết được là do cồn cát dịch chuyển, lại thêm ảo ảnh sa mạc che mắt nên lạc phương hướng.  

 

Hỏi rõ đường đi, ta vẽ sơ vài nét, đưa cho Dịch Đao.  

 

Mất ba ngày xe ngựa mới thoát khỏi sa mạc.  

 

Ánh mắt Dịch Đao nhìn ta từ tùy ý thờ ơ, chuyển thành kính phục cúi đầu.  

 

Còn Mạnh Sơ Nghiễn đêm nào cũng sợ hãi giật mình.  

 

Thương thế vừa lành, việc đầu tiên hắn ta làm là trèo lên giường ta.  

 

Mò ra được người từ trong chăn, ta theo bản năng đá hắn ta bay xuống đất.  

 

Nghe tiếng rên đau đớn, ta mới không bẻ gãy cổ hắn ta.  

 

Đốt một cây hỏa chiết tử, ta trầm ngâm hồi lâu.  

 

"Ngươi không mặc y phục đến chỗ ta làm gì?"  

 

"Người trong đội buôn ai ai cũng võ nghệ phi phàm, tuyệt đối không phải đội bảo tiêu tầm thường, mọi người chỉ nghe lệnh của cô nương… Cô nương nhất định là đại hiệp xuất chúng, từ nhỏ ta đã muốn hành tẩu giang hồ, nguyện… theo hầu bên cạnh."  

 

Hắn ta để trần quỳ ở đó, mặt đỏ tía tai.

 

Ta xoa mạnh mi tâm.  

 

"Không cần nịnh bợ cầu xin, ta đã cứu ngươi thì sẽ không bỏ rơi giữa đường. Nói đi, vì sao đoàn lương thực của ngươi không bị cướp?"  

 

Mạnh Sơ Nghiễn xấu hổ khoác áo ngoài, nói năng lộn xộn.  

  

"Chúng không cướp lương thực. Chỉ cướp nữ nhân, cướp tiền."  

 

"Giá lương thực ở đây quá thấp, đến cả vốn liếng ta chở đến cũng không thu lại đủ. Người trong tộc bảo ta chở lương thực đến Cam Châu, bán rẻ đổi lấy phiếu muối của triều đình, rồi mang muối về bán... Lợi nhuận kiếm được chỉ là chút tiền lãi từ muối."  

 

"Nhưng có người nói... hiện nay phiếu muối chỉ có danh mà không đổi được muối, chỉ có thể bán rẻ lại phiếu muối cho kẻ khác, lỗ vốn thảm hại."  

 

Phiếu muối.  

 

Dịch Đao từng nhắc đến, nói đó là văn thư cho phép tư nhân buôn bán muối do triều đình ban hành.  

 

Thương nhân bán lương thực giá thấp đến Tây Bắc, đổi lấy phiếu muối, đến kho muối triều đình nhận muối rồi bán lại.  

 

Một là giảm nhẹ nhân lực vận chuyển lương thực của triều đình, hai là kết nối con đường giao thương, quy tắc này đã có từ lâu.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng phiếu muối đã thành một tờ giấy vô dụng.  

 

Không thể đổi được muối, chỉ có thể bán rẻ văn thư đi.  

 

Vậy bán cho ai?  

 

Cuối cùng, văn thư chắc chắn rơi vào tay kẻ buôn lậu muối.  

 

Chúng cầm văn thư triều đình làm lá chắn, dùng muối lậu giả làm muối quan, bán phá giá thị trường.  

  

Ta đã hiểu Vệ Tự đến Tây Bắc điều tra chuyện gì rồi.  

 

Thuế muối sắt.  

 

8

 

Cam Châu ở ngay phía trước.  

 

Xe ngựa xếp thành hàng dài.  

 

Tiêu sư buông dây cương, tựa vào càng xe.  

 

"Hôm nay quan lại trong thành mở tiệc, người đến tặng quà rất đông, cô nương hãy kiên nhẫn chờ."  

  

"Có biết yến tiệc của vị đại nhân nào không?"  

 

"Không cần hỏi, tân khâm sai đến đây đã hơn nửa tháng, hết nhà này mời lại đến nhà khác mời, sau chúng ta còn có cả xe lễ của thứ sử Tịnh Châu nữa."  

 

Hình bóng của Vệ Tự lại dần hiện lên trước mắt ta.  

 

Gương mặt ngày một rõ nét hơn, tỉ mỉ đến cả nốt ruồi nhàn nhạt trên hàng mi.  

 

Mà ta chỉ có thể bình thản nhìn, để mặc hắn sống động trong trí óc ta.  

 

Ta điềm tĩnh nói.  

 

"Muốn vào yến tiệc, phải làm thế nào?"  

 

Dịch Đao nói với ta là rất dễ.  

 

Nhưng cách đó quá thô bạo, dễ mất mạng.  

 

Ta trả trước toàn bộ tiền thuê đội bảo tiêu, Dịch Đao giúp ta đánh ngất một hồ cơ.  

 

Hắn nói theo lẽ thường, người này chỉ phụ trách rót rượu góp vui.  

 

Ta hỏi nếu không theo lẽ thường thì sao?  

 

Dịch Đao trầm ngâm một lát.  

 

"Nếu xui xẻo, nàng ta sẽ phải múa hồ tuyền vũ hoặc diễn phi thiên."  

 

"Không sao." Ta nói: “Ta không biết bay, nhưng làm cho người trên tiệc bay lên thì vẫn làm được."  

 

Tiền bạc đã thanh toán xong, muốn đi hay ở tùy các ngươi.  

 

"Nói bậy, Dịch Đao ta là loại người đó sao, đội bảo tiêu sẽ đợi ngươi, bao đi bao về.”

 

Ta thay y phụcl trà trộn vào đội ngũ cô nương hiến nghệ.  

 

Lớp lụa mỏng che mặt, đủ để giấu đi ba phần dung nhan. 

 

Bước qua ba tầng cổng tròn, tiếng đàn sáo càng lúc càng gần.  

 

Các cô nương phía trước xếp thành hàng, ma ma gấp gáp thúc giục tiến vào tiệc.  

 

Quay đầu nhìn thấy ta thì nhíu mày.  

 

“Ngây ra làm gì? Mau theo đi, lát nữa phải dâng vũ rồi!”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Vũ Nguyên Nguyên

Số ký tự: 0