Hoài Âm

Chương 16

Zhihu

2025-03-23 15:03:03

Hình như từ khi ta gặp Khương Ánh Thu, nàng ta chưa bao giờ cúi thấp đầu.

"Muội muội kiêu ngạo như vậy, không sợ Hoàng thượng trách tội sao?" Ánh mắt ta chậm rãi dừng trên người nàng ta.

"Trách tội? Ha ha ha..." Khương Ánh Thu như nghe thấy một câu chuyện cười không thể tin được, "Ngươi cứ việc nhìn xem, hôm nay ta làm như vậy, Hoàng thượng có trách tội ta không."

Ta nghe vậy gật đầu, "Muội muội nói rất đúng, ta cũng đang muốn xem."

"Ngọc Thư, đi gọi Lan Nhi lại, rồi mang sáu bộ gấm tơ đó đến."

Khương Ánh Thu đối với phản ứng của ta có chút ngẩn ngơ, nhưng sau đó vẫn để người mang Lan Nhi đang hùng hổ cùng gấm tơ đi.

Ta nghe tiếng bước chân của họ bọn rời đi, lặng lẽ đếm.

Khi ta đếm đến mười, bên ngoài đúng hẹn vang lên tiếng thét chói tai, sau đó là những tiếng kêu la khác nhau.

"Trời ơi! Nương nương chảy máu, nhanh đi gọi thái y!"

Mỗi bước mỗi xa

"Đi tìm Hoàng thượng, nhanh đi bẩm báo với Hoàng thượng!!"

"Nương nương, ngài tỉnh lại đi!"

Ta đã bảo Ngọc Thư lắp một cơ quan nhỏ ở bậc thang mà Khương Ánh Thu phải đi qua, khi Khương Ánh Thu bước lên, Ngọc Họa ở trong bóng tối đã kích hoạt cơ quan, sau khi Khương Ánh Thu bị vấp ngã, cơ quan lại tự động phục hồi, bên ngoài nhìn vào sẽ thấy Khương Ánh Thu tự mình bước hụt.

Bên ngoài ồn ào một hồi mới yên tĩnh lại, khiến ta có chút đau đầu.

"Nương nương, trời mưa rồi."

Ngọc Thư tiến lên đóng cửa sổ, ta vẫy tay ngăn nàng ta lại.

Ta nhìn ra ngoài cơn mưa như trút nước, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng thoải mái.

"Nương nương, nghe nói vị ở diện Quỳnh Hoa kia khó sanh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nương nương, Hoàng thượng đã trên đường đến Điện Quỳnh Hoa."

Ta phái người đi thăm dò tin tức, từng người một trở về.

"Đi đi, chặn Hoàng thượng lại, bảo hắn là ta muốn gặp hắn, nếu hắn không đến, sau này không cần đến nữa."

Nghe tiếng mưa, giọng ta có chút mơ hồ.

Ngọc Thư lập tức nhận lệnh, cầm ô đi vào màn mưa.

---

Khi Phó Diễn nổi giận đùng đùng chạy đến, ta đang chân trần múa kiếm trong phòng.

Hắn vốn đang vừa vội vừa giận, nhưng khi thấy ta múa kiếm lại ngẩn ra tại chỗ.

Cho đến khi ta múa xong, hắn mới hồi phục tinh thần.

"Đất lạnh, sao không đi giày." Âm thanh của hắn có chút khàn.

"Hoàng thượng còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta cũng đang múa kiếm trong vườn, a nương ta thường nói cô nương không nên luôn múa d.a.o múa kiếm, nếu không thì mấy tiểu lang quân sẽ bị ta dọa chạy mất."

"Nhưng ngươi không như vậy, ngươi nói ngươi thích ta như thế."

Ta cầm khăn nhẹ nhàng lau kiếm.

"A Âm, ta..." Phó Diễn định nói rồi lại dừng lại.

"A Diễn." Ta cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, mà khi hắn nghe thấy hai chữ này thì thân thể chấn động, ánh mắt vừa vui mừng ngạc nhiên vừa không dám tin.

"Ngươi còn nhớ thị nữ Tam Thất của ta không?" Ta cười hỏi hắn, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, "Nàng ấy có một người thương, là tham tướng dưới trướng của đại ca ta, tên là Cận Tiêu, hai người bọn họ tình cảm rất sâu đậm, còn thường xuyên thư từ qua lại, nhưng Tam Thất số phận hẩm hiu, chưa kịp chờ đợi người thương trở về thì đã mất mạng."

Phó Diễn nghe xong lời ta, sắc mặt liền hiện lên vài phần hoảng loạn.

Ha ha, quả nhiên, hắn đã sớm nhìn thấu trò vặt của Khương Ánh Thu, chỉ là lúc đó ván đã đóng thuyền, hắn lại tuyệt đối không chịu thừa nhận sai lầm của mình, khó trách Khương Ánh Thu trong địa lao đã mạnh dạn nói cho ta bí mật này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoài Âm

Số ký tự: 0