Chương 6
Tiểu Sưu
2025-03-10 20:03:39
Ta cầm lấy ngọc bội, vẫn còn hơi ấm của Lục Vân Hạc.
Có lẽ hắn nghĩ, nói những lời này sẽ khiến ta cảm động.
Hừ, hắn không hiểu rằng, một kẻ điên bị giam cầm lâu năm trên hoang mạc, nhìn thấy cơ hội sống sót, thì mọi thứ đều có thể bỏ qua.
Không hề do dự, ta nhét ngọc bội vào ngực, đứng dậy đi về phía cây tát – khắc – tát.
Giống như năm đó, khi ta biết bà v.ú là nhũ mẫu của Giang phu nhân, phu nhân từng hứa sau khi bà v.ú c.h.ế.t sẽ cho người lo hậu sự cho bà.
Đêm hôm đó, ta đã nghiền nát cây lá ngón, trộn vào nước trà của bà vú.
Lục Vân Hạc, ngươi thấy không!
Người như ta, có đáng để ngươi cứu không?
Lục Vân Hạc nói không sai.
Lối ra có một hồ nước, chỉ cần đến được nơi đó, ta có thể giả làm người lạc vào hoang mạc, giả đáng thương nằm bên vệ đường.
[Nhìn thấy cây tát – khắc – tát kia chứ?]
Bà chủ quán trà là một người phụ nữ có giọng nói rất lớn, nhưng tấm lòng vô cùng thiện lương. Nhìn dáng vẻ đáng thương của ta, chắc chắn bà sẽ sẵn lòng cho ta một con ngựa để ta đến khách điếm trong trấn.
[Cây đó phía nam xanh tươi, vỏ cây nhẵn nhụi…]
Chỉ cần ra khỏi hoang mạc, dưỡng sức vài ngày, ta có thể lập kế hoạch chu toàn, nghĩ xem nên làm thế nào để diệt sạch nhà Giang Tiêu...
Một mình ta không đủ, nhất định phải lôi kéo thêm vài trợ thủ.
[Đến tiệm cầm đồ Như Ý, có thể đổi lấy tiền tài.]
Ta cố sức bịt tai, muốn quẳng giọng nói trầm lặng, vô cảm của Lục Vân Hạc ra khỏi đầu mình.
Tại sao hắn không cầu xin ta? Nếu là ta rơi vào cát lún, nhất định ta sẽ giả vờ yếu ớt, làm ra vẻ đáng thương, thậm chí giả bộ nghĩ cho hắn, dùng mọi cách để khiến hắn cứu ta trước rồi tính sau.
Lại còn cái đêm Giang Tiêu đưa ta lên giường hắn, rõ ràng hắn rất chán ghét ta, rõ ràng hắn vô cùng tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn hoàn toàn có thể ném ta – kẻ không mảnh vải che thân – ra ngoài, để Giang Cảnh Ngọc bị mất hết danh tiếng, rồi phản đòn tố cáo Giang Tiêu.
Việc gì phải chờ đến khi Giang Tiêu cố ý bày trò lớn bắt gian tại trận, cuối cùng ép buộc hắn phải kết thân?
Nếu đã muốn làm một La Sát đội lốt người, tại sao không bỏ hẳn lương tâm, làm một kẻ ác triệt để?
Ngay cả bà v.ú khi hộc m.á.u đầy miệng, không còn cơ hội sống sót, vẫn cố chờ lúc ta không đề phòng để dùng kéo đ.â.m c.h.ế.t ta.
Lục Vân Hạc rõ ràng võ công cao cường, vậy mà lại ngu xuẩn đến mức dùng mạng mình để đổi mạng ta.
Thật nực cười.
Quá nực cười.
Một kẻ bị cả kinh thành coi là đại ác nhân lại có thể ngu ngốc đến mức này!
Ta nghĩ lung tung trong đầu, đến khi định thần lại thì mới nhận ra, ta đã quay lại nơi cát lún kia từ lúc nào không biết.
Hết cách rồi. Dù sao cũng đã quay lại, ta cũng phải cố gắng lợi dụng tình thế một chút.
Ta nhẹ nhàng đặt cây gậy ngang trên mặt cát lún, để nó ổn định nổi trên bề mặt rồi chậm rãi nói:
"Dùng lưng dựa vào cây gậy, đừng dùng sức.
"Chờ cơ thể cân bằng rồi, đưa cây gậy vào dưới cánh tay.
"Sau đó thử rút một chân ra, nắm lấy tay ta."
Lục Vân Hạc vốn nhắm mắt, dáng vẻ như phó mặc cho số phận.
Ta không chịu nổi bộ dạng này của hắn, bèn lẩm bẩm.
"Thật không hiểu sao ngươi có thể leo đến vị trí này, chẳng lẽ là vì ngươi đẹp trai, nên hoàng thượng yêu quý ngươi sao?"
Lục Vân Hạc từ từ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng nhưng vô cùng nổi bật.
Có lẽ hắn nghĩ, nói những lời này sẽ khiến ta cảm động.
Hừ, hắn không hiểu rằng, một kẻ điên bị giam cầm lâu năm trên hoang mạc, nhìn thấy cơ hội sống sót, thì mọi thứ đều có thể bỏ qua.
Không hề do dự, ta nhét ngọc bội vào ngực, đứng dậy đi về phía cây tát – khắc – tát.
Giống như năm đó, khi ta biết bà v.ú là nhũ mẫu của Giang phu nhân, phu nhân từng hứa sau khi bà v.ú c.h.ế.t sẽ cho người lo hậu sự cho bà.
Đêm hôm đó, ta đã nghiền nát cây lá ngón, trộn vào nước trà của bà vú.
Lục Vân Hạc, ngươi thấy không!
Người như ta, có đáng để ngươi cứu không?
Lục Vân Hạc nói không sai.
Lối ra có một hồ nước, chỉ cần đến được nơi đó, ta có thể giả làm người lạc vào hoang mạc, giả đáng thương nằm bên vệ đường.
[Nhìn thấy cây tát – khắc – tát kia chứ?]
Bà chủ quán trà là một người phụ nữ có giọng nói rất lớn, nhưng tấm lòng vô cùng thiện lương. Nhìn dáng vẻ đáng thương của ta, chắc chắn bà sẽ sẵn lòng cho ta một con ngựa để ta đến khách điếm trong trấn.
[Cây đó phía nam xanh tươi, vỏ cây nhẵn nhụi…]
Chỉ cần ra khỏi hoang mạc, dưỡng sức vài ngày, ta có thể lập kế hoạch chu toàn, nghĩ xem nên làm thế nào để diệt sạch nhà Giang Tiêu...
Một mình ta không đủ, nhất định phải lôi kéo thêm vài trợ thủ.
[Đến tiệm cầm đồ Như Ý, có thể đổi lấy tiền tài.]
Ta cố sức bịt tai, muốn quẳng giọng nói trầm lặng, vô cảm của Lục Vân Hạc ra khỏi đầu mình.
Tại sao hắn không cầu xin ta? Nếu là ta rơi vào cát lún, nhất định ta sẽ giả vờ yếu ớt, làm ra vẻ đáng thương, thậm chí giả bộ nghĩ cho hắn, dùng mọi cách để khiến hắn cứu ta trước rồi tính sau.
Lại còn cái đêm Giang Tiêu đưa ta lên giường hắn, rõ ràng hắn rất chán ghét ta, rõ ràng hắn vô cùng tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn hoàn toàn có thể ném ta – kẻ không mảnh vải che thân – ra ngoài, để Giang Cảnh Ngọc bị mất hết danh tiếng, rồi phản đòn tố cáo Giang Tiêu.
Việc gì phải chờ đến khi Giang Tiêu cố ý bày trò lớn bắt gian tại trận, cuối cùng ép buộc hắn phải kết thân?
Nếu đã muốn làm một La Sát đội lốt người, tại sao không bỏ hẳn lương tâm, làm một kẻ ác triệt để?
Ngay cả bà v.ú khi hộc m.á.u đầy miệng, không còn cơ hội sống sót, vẫn cố chờ lúc ta không đề phòng để dùng kéo đ.â.m c.h.ế.t ta.
Lục Vân Hạc rõ ràng võ công cao cường, vậy mà lại ngu xuẩn đến mức dùng mạng mình để đổi mạng ta.
Thật nực cười.
Quá nực cười.
Một kẻ bị cả kinh thành coi là đại ác nhân lại có thể ngu ngốc đến mức này!
Ta nghĩ lung tung trong đầu, đến khi định thần lại thì mới nhận ra, ta đã quay lại nơi cát lún kia từ lúc nào không biết.
Hết cách rồi. Dù sao cũng đã quay lại, ta cũng phải cố gắng lợi dụng tình thế một chút.
Ta nhẹ nhàng đặt cây gậy ngang trên mặt cát lún, để nó ổn định nổi trên bề mặt rồi chậm rãi nói:
"Dùng lưng dựa vào cây gậy, đừng dùng sức.
"Chờ cơ thể cân bằng rồi, đưa cây gậy vào dưới cánh tay.
"Sau đó thử rút một chân ra, nắm lấy tay ta."
Lục Vân Hạc vốn nhắm mắt, dáng vẻ như phó mặc cho số phận.
Ta không chịu nổi bộ dạng này của hắn, bèn lẩm bẩm.
"Thật không hiểu sao ngươi có thể leo đến vị trí này, chẳng lẽ là vì ngươi đẹp trai, nên hoàng thượng yêu quý ngươi sao?"
Lục Vân Hạc từ từ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng nhưng vô cùng nổi bật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro