Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Chương 5

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:39

Đến ngày thứ năm, chúng ta gặp phải một trận bão cát.



Mái nhà của ta bị cuốn bay đi, ngay cả chính ta cũng sắp bị cuốn đi.



Khoảnh khắc ấy, ta đau lòng vô cùng, nước mắt nước mũi rơi lã chã.



Ta còn chưa báo được thù, còn chưa vào kinh thành! Ta thật không hiểu vì sao đời mình lại khổ đến vậy.



"Lục Vân Hạc, ngươi đừng lo cho ta nữa, tự mình chạy đi! Với bản lĩnh của ngươi, nhất định có thể thoát ra."



"Chờ khi ngươi về kinh, phiền chuyển lời đến Giang Tiêu rằng, ta nguyền rủa tổ tiên tám đời nhà hắn. Dẫu làm quỷ, ta cũng không tha cho hắn!"



Hoang mạc bụi cát cuồn cuộn, mọi nơi chỉ toàn một màu vàng u ám.



Xa xa, cát vàng cuốn thẳng lên trời, gào thét ập về phía chúng ta.



Lục Vân Hạc không đáp lời, ánh mắt quan sát xung quanh, như con kền kền đang tìm mồi.



Đột nhiên, hắn kẹp lấy ta dưới nách, nhanh chóng di chuyển về bên phải.



Đó là một cây tát – khắc – tát. (cây Saxaul)



Lục Vân Hạc đặt ta dựa vào thân cây, nhanh tay tháo thắt lưng, trói chặt hai tay ta lại.



Sau đó hắn mạnh tay ấn chân ta vào sâu trong cát, rồi đứng sau lưng ta, siết chặt vòng tay bảo vệ.



Trước khi bão cát ập đến, hắn còn không quên dặn dò:



"Nhắm mắt, cúi đầu, chịu đựng!"



Chờ bão cát qua đi, không biết đã bao lâu trôi qua.



Lục Vân Hạc tháo thắt lưng, đưa ống nước cho ta, rồi đi dò xét xung quanh.



Nửa khắc sau, hắn quay lại, nhận lấy ống nước, uống một ngụm.



"Nhiều cây tát – khắc – tát đã bị cuốn ngã, ký hiệu khi đến giờ không còn tìm thấy nữa."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù trầm ổn như Lục Vân Hạc, cũng không hề hoảng hốt, chỉ nhìn ta một cái, thản nhiên nói: "Đừng sợ."



Ta vốn không sợ, sống ở hoang mạc hơn mười năm, ngoài thể lực, ta không thiếu kỹ năng sinh tồn.



Tìm nguồn nước và xác định phương hướng, đó là điều ta am hiểu nhất.



"Trăng thượng huyền xuất hiện ở hướng nam lúc chạng vạng, đến nửa đêm thì lặn ở hướng tây. Cứ theo ánh trăng mà đi, nhất định sẽ ra được."



Lục Vân Hạc ngước nhìn trăng, liếc ta một cái thật sâu, không nói thêm lời nào.



Chúng ta lần theo ánh trăng, xác định đúng phương hướng.



Nhưng vì trời quá tối, không nhìn rõ vũng đất ướt, ta vô ý giẫm vào một đám cát lún.



Chưa kịp phản ứng, cả người đã bắt đầu chìm xuống.



Lục Vân Hạc võ công cao cường, phản ứng nhanh nhạy, nắm lấy tay ta, dựa vào sức mạnh mà kéo ta ra khỏi cát lún.



Có lẽ vì đây là lần đầu vào hoang mạc, Lục Vân Hạc không biết rõ sự lợi hại của cát lún.



Hắn vùng vẫy vài lần, nhận ra càng động càng chìm, đành giữ thẳng người, không dám cử động nữa.



Ta ác ý nghĩ thầm, nếu Lục Vân Hạc c.h.ế.t ở đây, Giang Cảnh Ngọc chắc sẽ rất đau lòng, dù sao con vịt luộc sắp vào miệng cũng bay mất.



Giang Tiêu cũng chẳng được yên, ta không tin ông ta gấp gáp ép kết thân với Lục Vân Hạc chỉ để làm vui lòng Giang Cảnh Ngọc.



Ta ngồi xổm, nhìn Lục Vân Hạc, đôi mắt ngây thơ chớp chớp:



"Lục Vân Hạc, ngươi c.h.ế.t đi, hình như cũng không tệ lắm."



Lục Vân Hạc ngẩng đầu nhìn ta, mái tóc đuôi ngựa của hắn đã chìm vào cát lún, nhưng trong mắt vẫn vô cùng bình tĩnh.



"Nhìn thấy cây tát – khắc – tát phía trước không?"



Ta quay đầu nhìn, không hiểu ý hắn.



"Cây đó phía nam xanh tươi, vỏ cây nhẵn nhụi, chứng tỏ phía nam có nguồn nước. Đi thẳng hai ngày, sẽ thấy hồ nước, vượt qua hồ là đến trấn."



Hắn lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho ta: "Mang đến tiệm cầm đồ Như Ý, có thể đổi lấy tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Số ký tự: 0