Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Chương 4

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:39

“Về ăn cơm.”



Ta dùng sức lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe quay đầu lại.



Gió cát lớn vô cùng, nhưng ta vẫn nhìn rõ khuôn mặt vô cảm của Lục Vân Hạc và con nhạn lớn trong tay hắn.



Từ khi đến Tây Bắc, mất bà vú, ta không trồng được lương thực, mỗi bữa đều dùng chút gạo cũ còn sót lại từ vài năm trước để nấu cháo loãng.



Chỉ với nửa chum gạo mốc, dù ta tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, cũng chỉ cầm cự được hai tháng.



Lục Vân Hạc có tay nghề không tệ, nướng con nhạn chảy mỡ thơm phức, ta ăn một mình nửa con, lại nhìn nửa con còn lại mà nuốt nước bọt.



Không thể ăn thêm nữa, dù sao con nhạn này là do người ta săn được.



Nhưng Lục Vân Hạc lại xé một cái đùi nhạn, đưa cho ta.



Ta vừa gặm đùi nhạn vừa hít mũi, thịt thật sự quá ngon!



"Ngày mai chúng ta về kinh."



Đùi nhạn rơi xuống đất, ta vội vàng cúi xuống nhặt, vừa nhặt vừa rơi nước mắt.



"Ngươi cứ về trước đi! Ta… còn muốn lắng đọng thêm chút nữa."



Không phải ta không muốn về, mà là không thể về.



Giang Cảnh Ngọc đã trở lại kinh, nếu ta với khuôn mặt giống hệt nàng xuất hiện, hoặc là cả hai bị coi như yêu nghiệt mà bị thiêu sống, hoặc là Giang Tiêu sẽ g.i.ế.c ta trước.



Còn về Lục Vân Hạc…



Nếu hắn biết mình bị Giang gia bày mưu, lại không chấp nhặt việc ta suốt một năm trời dùng đủ cách sỉ nhục hắn, thì cùng lắm hắn cũng chỉ tốt bụng mà để lại cho ta một cái xác nguyên vẹn.



"Hôm đó gió lớn, ngươi đã nói gì, ta nghe không rõ."



Ta cúi thấp đầu, không còn dũng khí để lặp lại lần nữa.



Ngày hôm đó, ta nghĩ sau này sẽ không còn gặp lại, mới buột miệng nói ra những lời kia.



Hiện tại nếu phải nhắc lại, chỉ sợ hắn nghe đến chữ “song sinh” liền c.h.é.m ta – kẻ yêu nghiệt – thành hai khúc.



"Ta nói, gió lớn, ngươi cẩn thận bị cát thổi sặc."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Vân Hạc “ừ” một tiếng, đứng dậy phủi bụi.



"Lần này trở về, ta có thể nghỉ vài tháng, sẽ đến nhà ngươi bàn bạc chuyện thành thân." 



Vì không có ngựa.



Ta và Lục Vân Hạc chỉ có thể đi bộ mà rời khỏi đây.



Trước khi xuất phát, Lục Vân Hạc định tháo mái nhà nhỏ xuống, dùng làm tấm chắn gió trên đường.



Ta đau lòng không thôi, ngươi đi là không trở lại nữa sao? Nhỡ đâu ta lại phải quay về thì sao?



Nhìn ta đỏ hoe mắt, cố nén nước mắt, Lục Vân Hạc dường như không hiểu.



"Không ngờ, ngươi đối với những vật vô tri này cũng có tình cảm."



Ta nghẹn ngào: "Người tâm thiện, xưa nay vẫn vậy."



Lục Vân Hạc tung một quyền phá vỡ mái nhà, chọn một tấm gỗ dễ mang theo, mang ta cùng lên đường.



Hoang mạc quả thực quá lớn, không có ngựa, đi qua năm sáu ngọn đồi, ta đã không còn sức.



Ta ngã phịch xuống đất, tay cắm vào cát, làm mình làm mẩy: "Ta không đi nữa, ngươi tự đi đi! Ta nhận thua, ta không ra khỏi đây nổi."



Lục Vân Hạc bất đắc dĩ thở dài, cúi người xuống: "Lên đây."



"Lên đâu?"



"Lên đây."



Thể lực của Lục Vân Hạc rất tốt, hắn cõng ta suốt cả đêm mà vẫn tràn đầy sức lực.



"Ngươi không mệt sao?"



"Quen rồi."



Làm sao có người nào quen được những ngày khổ cực như vậy? Ta sống nơi hoang mạc bao nhiêu năm, cũng chưa từng quen.



Nhưng dù ta không quen, vẫn bị buộc phải ở lại nơi hoang mạc này hết năm này qua năm khác.



Ta nằm trên vai Lục Vân Hạc, vòng tay ôm cổ hắn, nước mắt thấm vào y phục của hắn.



Lục Vân Hạc lại im lặng, chỉ có tiếng gió lớn gào thét bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Số ký tự: 0