Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Chương 3

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:39

Cũng lúc ấy ta mới biết, chuyện “vừa sinh ra đã biết cười” chỉ là lời bịa đặt.



Thực chất Giang Cảnh Ngọc bị co giật bẩm sinh trên khuôn mặt, khóe môi nàng hoàn toàn không thể kiểm soát được.



Khi quốc tang, người người gào khóc đau thương, chỉ có nàng suốt buổi môi cong cười, may mà Giang phu nhân che mặt nàng thật chặt, không ai phát hiện sơ hở, mới tránh được tai họa.



Đến tuổi nghị thân, Giang Cảnh Ngọc vừa gặp đã si mê Lục Vân Hạc, đô úy của Dạ Tiêu Ty, cận thần thiên tử.



Nhưng Lục Vân Hạc là người lạnh lùng tàn nhẫn, có lẽ g.i.ế.c người quá nhiều, nhìn ai cũng như đã chết, những hành vi khuê các bình thường hoàn toàn không làm hắn động lòng.



Khiến Giang Cảnh Ngọc dù theo đuổi nửa năm trời vẫn không tiến triển gì.



Vì thế nàng đặc biệt để tâm đến danh tiếng của mình, lo sợ nếu để lộ bệnh bẩm sinh, Lục Vân Hạc càng không cần nàng, bèn đề nghị với Giang Tiêu để ta tạm thời thay thế nàng.



Giang Tiêu để thỏa lòng Giang Cảnh Ngọc, nhân tiện làm quà tặng nàng sau khi khỏi bệnh, liền nhân lúc nàng rời kinh, cho người đánh ngất ta, đưa lên giường Lục Vân Hạc, bày ra một màn kịch bắt gian náo động kinh thành, ép buộc Lục Vân Hạc phải đến cầu thân.



Như ý nguyện kết thân, Giang Tiêu sau đó liền “giết lừa cất cối”, đe dọa ta rằng:



“Đô úy Lục là của A Ngọc, về sau ngươi không được thân cận với hắn.



Hãy nhớ lấy thân phận của mình, chờ A Ngọc trở về, lập tức cút về nơi ngươi nên ở.”



Từ đó trở đi, ta liền ngoan ngoãn làm theo ý Giang Tiêu.



Mỗi lần gặp Lục Vân Hạc đều không cho hắn sắc mặt tốt.



Đương nhiên, Lục Vân Hạc bị ép kết thân cũng không cho ta sắc mặt dễ nhìn.



Với tính chất công việc, Lục Vân Hạc rất ít ở lại kinh thành, gần như suốt ngày rong ruổi trên đường ám sát.



Nhưng mỗi lần hồi kinh, hắn đều như lệ thường tặng ta vài món đồ chơi nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta không chê xấu thì cũng mắng rẻ tiền.



Thậm chí khi hắn không đáp lời, ta còn nói với hắn rằng người trong kinh chửi hắn là chó săn của hoàng thượng, chuyên làm những việc thất đức không thể lộ ra ánh sáng.



Lại nói, nếu không phải vì hắn được sủng ái, phụ thân ta, đường đường là một trong tam công, chẳng đời nào gả con gái cho một tên mật thám như hắn.



Lục Vân Hạc mặt không biểu cảm nghe ta mắng, rồi lặng lẽ đặt đồ xuống rời đi.



Ta nghĩ xấu trong bụng, chỉ cần ta càng đối xử tệ với hắn, với thế lực của Dạ Tiêu Ty, biết đâu hắn sẽ giận mà từ hôn.



Nếu nghĩ theo chiều xấu hơn, hắn có thể tìm ra nhược điểm của Giang gia, dâng tấu lên thánh thượng, tịch thu cả nhà Giang gia cũng không phải không thể.



Ta chẳng bận tâm chuyện tiết hạnh hay cái chết, chỉ không muốn để Giang Cảnh Ngọc và nhà nàng được lợi.



Cớ sao khổ cực đều phải mình ta chịu, còn phúc lộc thì để nhà nàng hưởng?



Trên đời này nào có chuyện tốt như thế?



Giang Tiêu rất nhanh phát hiện ý đồ của ta, liền nhân lúc ta không hề đề phòng, đón Giang Cảnh Ngọc về kinh.



Sau đó chờ lúc Lục Vân Hạc ra ngoài làm nhiệm vụ, ông ta cho người đánh ngất ta, nhét vào bao tải, rồi trong đêm đem ta trả về Tây Bắc.



Để ta không thể thoát khỏi núi đồi trùng điệp, gia đinh đi cùng đã g.i.ế.c c.h.ế.t con ngựa của ta.



“Lão gia nói rồi, ngươi là thứ đàn bà tâm địa độc ác, chỉ hợp ở nơi hoang vu này mà tu thân dưỡng tính.



Ngươi cứ an tâm ở đây mà sống, chờ ngươi chết, kền kền trên trời sẽ đến nhặt xác cho ngươi.”



Nhưng người tính chẳng bằng trời tính, ta còn chưa chết, thì Lục Vân Hạc đã tới.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Số ký tự: 0