Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Chương 7

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:39

Lục Vân Hạc nhanh nhẹn làm theo cách của ta, lập tức thoát khỏi cát lún, không chút chậm trễ.



Phủi hết lớp cát mịn bám trên người, hắn thản nhiên như thể chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan đến mình, nhàn nhạt mở lời.



"Đi thôi."



Ta theo sau Lục Vân Hạc, vừa cắn móng tay vừa suy nghĩ.



Thật ra, cứu hắn là do đầu óc ta nhất thời không tỉnh táo, nhưng nếu đã cứu, ta phải nhận được gì đó xứng đáng.



Ta xách chiếc váy vải thô chạy theo, giọng ngọt ngào như mật.



"Lục Vân Hạc, vừa rồi ta cứu ngươi, ngươi phải thừa nhận chứ?"



Hắn không trả lời.



"Ngươi được sủng ái như vậy, mạng ngươi cũng rất quý giá. Sống, ngươi có thể kiếm thêm nhiều bạc, làm được nhiều chuyện ngươi muốn làm."



Hắn vẫn không đáp.



"Ta chẳng đòi hỏi nhiều, chỉ mong rằng khi ta gặp nguy nan, ngươi có thể cứu ta một mạng, không khó lắm phải không?"



Lục Vân Hạc bước đi không ngừng: "Ừm."



Nghe được lời khẳng định, ta hơi hài lòng.



Một khi về kinh, sẽ là chốn hổ báo vây quanh, ta không thể để bản thân bị cả hai phía vây hãm.



Có ân tình này, ít nhất Lục Vân Hạc không thể g.i.ế.c ta.



Nghĩ vậy, ta cảm thấy mình cứu hắn không lỗ vốn.



Xuống núi, có tiền bạc, chúng ta nhanh chóng vào được kinh thành.



Ta vốn nghĩ Lục Vân Hạc chí ít sẽ hồi phủ thay y phục, còn ta có thể mượn cớ quay về dọa Giang Tiêu một phen.



Nhưng Lục Vân Hạc quả không hổ danh mật thám, hành sự luôn nhanh gọn, bất ngờ.



Vừa vào thành, hắn thúc ngựa chạy thẳng đến phủ Ngự Sử. Tiểu đồng nhìn thấy hắn, chỉ liếc ta một cái liền vội vã chạy vào nội viện.



Tốc độ ấy, còn nhanh hơn thỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Giang Tiêu không phải kẻ ngốc, trước khi hoàn toàn lôi kéo được Lục Vân Hạc, ông ta tuyệt đối không dám để lộ chuyện song sinh.



Nghe nói ta cùng Lục Vân Hạc trở về, ông ta căn bản không dám để Giang Cảnh Ngọc lộ diện.



"Đô úy Lục…"



Phu phụ Giang Tiêu ra ngoài nghênh đón, diễn như thể nhập vai, kéo lấy tay ta khóc không ngừng.



"Cảnh Ngọc nhà ta nghe nói đô úy rời kinh, cứ nghĩ rằng ngài không cần nó nữa, buồn bã liền bỏ đi, khiến chúng ta hai lão già tóc bạc lo lắng không yên. May mắn thay, đứa trẻ này mệnh lớn, có thể gặp được đô úy…"



Có lẽ sự việc xảy ra quá đột ngột, lời nói dối của Giang Tiêu vụng về đến mức nực cười.



Phu nhân Giang ôm lấy tay ta, nhân lúc Lục Vân Hạc không chú ý, hung hăng véo ta một cái, ánh mắt ra hiệu bảo ta phối hợp.



Ta lập tức giả vờ kêu lên một tiếng, ôm lấy cánh tay vừa bị véo, dựa vào người Lục Vân Hạc, nước mắt lưng tròng nói:



"Nương, sao nương lại véo con? Không phải phụ thân bảo con đi đến nơi hoang vu mà lắng đọng sao? Sao bây giờ lại trách con?"



Giang Tiêu và phu nhân nghiến răng ken két, nhưng ngại vì có mặt Lục Vân Hạc nên đành cắn răng mà diễn tiếp.



"Ngươi… ngươi nói năng bậy bạ…"



"Ngự sử Giang."



Lục Vân Hạc dù tuổi trẻ nhưng khí thế lại không hề kém cạnh, áp đảo một văn thần như Giang Tiêu.



Hắn đứng khoanh tay sau lưng, chắn ta phía sau, dáng vẻ như đang bảo vệ.



"Nàng tuy tính tình có chút bướng bỉnh, nhưng dù sao cũng là vị hôn thê của Lục mỗ.



"Lục mỗ tính khí không tốt, lại rất bao che, mong rằng hai vị sau này đối đãi với nàng hòa nhã hơn.



"Nếu hai vị cảm thấy nàng bướng bỉnh, Lục mỗ nguyện sớm ngày thành thân, để tự mình dạy bảo."



Sắc mặt phu phụ Giang Tiêu tái nhợt.



Trong ấn tượng của họ, Lục Vân Hạc trước giờ luôn hờ hững với ta, vì vậy khi đuổi ta đi, không hề cảm thấy gánh nặng.



Trong lòng họ, Giang Cảnh Ngọc xuất sắc hơn ta cả vạn lần, dùng nàng thay ta, Lục Vân Hạc chỉ có thể biết ơn.



Nhưng giờ đây, việc Lục Vân Hạc không quản ngàn dặm đưa ta về kinh khiến họ cảm thấy bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Số ký tự: 0