Chương 16
Tiểu Sưu
2025-03-10 20:03:39
Lúc này, Giang Cảnh Ngọc mặc một bộ hồng y, nhưng không phải bộ mà Lục Vân Hạc từng vẽ.
Thấy ta, nàng kinh hãi trợn lớn mắt: "Ngươi làm thế nào tìm được ả ta?"
Lục Vân Hạc cầm miếng ngọc trong tay, quay tròn một cách thong thả. Quả nhiên, ngọc bội đã quay lại tay hắn.
"Dạ Tiêu Ty muốn tra hành tung của một người, không phải việc khó."
Đúng vậy, bằng không ta cũng không nhờ cô nương hồng y đưa ngọc bội cho hắn.
Những ngày qua, Lục Vân Hạc chắc hẳn cũng nhận ra sự khác biệt giữa ta và Giang Cảnh Ngọc. Nhưng chuyện song sinh vốn huyền bí, hắn không thể khẳng định mà chỉ hoài nghi.
Cho đến đêm đại hôn, hắn phát hiện Giang Cảnh Ngọc không hề nhắc đến miếng ngọc bội. Tại tiệc rượu, hắn còn thấy Giang Tiêu đeo ngọc bội, vừa đi vừa mời rượu khắp nơi.
Ta từng mắng Giang Tiêu rất nhiều khi còn ở hoang mạc, Lục Vân Hạc tất nhiên biết ta không hòa hợp với ông ta, càng không tin ta sẽ đưa ngọc bội cho ông ta.
Có ngọc bội làm đầu mối, Lục Vân Hạc liền lần theo dấu vết đến Lâu Vân Tước.
"Ngươi muốn làm gì? Ta mới là đại tiểu thư của Giang gia, người thành thân với ngươi cũng là ta!"
Ta cố ý cầm một chiếc gương đến trước mặt nàng ta, khóe miệng ta cong lên, tạo thành một đường cong giống hệt nàng ta.
"Đa tạ tỷ tỷ đã đưa ta đến nơi tốt như vậy, nếu không, ta giả làm tỷ chắc chắn không thể tự nhiên như bây giờ.
"Tỷ tỷ nói thử xem, nếu ta với bộ dạng này xuất hiện trước mặt Giang phu nhân, bà ấy liệu có phân biệt được đâu là tỷ, đâu là muội không?"
"Ngươi không thể!"
Sắc mặt của Giang Cảnh Ngọc đã tái nhợt, nhưng khóe miệng vẫn co giật không ngừng, trông vô cùng kỳ quái.
Với tâm niệm muốn đánh thẳng vào lòng người, Giang Cảnh Ngọc thậm chí muốn cùng ta đồng quy vu tận. Nàng chỉ vào ta, cười gằn, rồi hướng về phía Lục Vân Hạc, gào lên tố cáo:
"Lục đô úy đã tìm được Lâu Vân Tước, hẳn phải biết đó là nơi nào. Nàng ta đã ở đó suốt ba tháng, sớm đã cùng những nam nhân khác hoan lạc. Lục đô úy chẳng lẽ không thấy ghê tởm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lời này quả thực là một đòn hiểm, nếu ta là Lục Vân Hạc, e rằng cũng không chịu nổi.
Nhưng Lục Vân Hạc không hổ danh là người đứng đầu Dạ Tiêu Ty, tâm trạng của hắn vẫn vô cùng vững vàng.
Hắn điểm mạnh vào huyệt á khẩu của Giang Cảnh Ngọc, giọng điệu lạnh lùng:
"Lời này chỉ cần ta nghe thì không sao, nhưng nếu để nàng ta phao tin làm hỏng danh dự của nàng, thì tốt hơn nên để nàng câm lặng mãi mãi!"
Ta và Giang Cảnh Ngọc đều sững sờ, nhất là ta.
Lục Vân Hạc, ta thật sự… chỉ cần hắn nghi ngờ một hai câu, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để giải thích với hắn rồi.
Lục Vân Hạc đưa ta đến một viện khác.
Trời vẫn chưa sáng, vẫn còn trong đêm đại hôn.
Hắn lấy từ tủ ra một bộ hỷ phục, khoác lên người ta, rồi cởi bỏ bộ phi ngư bào, thay một bộ y phục đồng dạng với ta.
Dưới ánh trăng, chúng ta hành lễ bái đường, cùng uống rượu giao bôi.
"Khi xưa nàng không bỏ mặc ta, đời này ta cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng."
Mắt ta đỏ hoe, nói với hắn rằng, khi cứu hắn ngày đó, ta đã ôm một phần tư lợi cá nhân.
Nhưng Lục Vân Hạc không hề bận tâm, hắn nói, những người rơi vào cảnh khốn khó, nếu gặp được dây leo, tất nhiên phải tìm cách tự cứu mình. Hắn cảm kích vì ta đã cứu bản thân mình.
Lục Vân Hạc đặt nụ hôn lên khóe mắt ta, ánh nến lay động, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
"Ta không khinh thường nàng, đó không phải lỗi của nàng. Những kẻ phạm lỗi, ta sẽ thay nàng trừng phạt."
Hắn đẩy ta xuống giường, từng lớp y phục bị cởi bỏ, không cho ta cơ hội giải thích, chỉ dùng môi để ngăn lại mọi lời nói.
Cho đến khi ta khóc vì đau, Lục Vân Hạc mới sững sờ nhìn ta.
Thấy ta, nàng kinh hãi trợn lớn mắt: "Ngươi làm thế nào tìm được ả ta?"
Lục Vân Hạc cầm miếng ngọc trong tay, quay tròn một cách thong thả. Quả nhiên, ngọc bội đã quay lại tay hắn.
"Dạ Tiêu Ty muốn tra hành tung của một người, không phải việc khó."
Đúng vậy, bằng không ta cũng không nhờ cô nương hồng y đưa ngọc bội cho hắn.
Những ngày qua, Lục Vân Hạc chắc hẳn cũng nhận ra sự khác biệt giữa ta và Giang Cảnh Ngọc. Nhưng chuyện song sinh vốn huyền bí, hắn không thể khẳng định mà chỉ hoài nghi.
Cho đến đêm đại hôn, hắn phát hiện Giang Cảnh Ngọc không hề nhắc đến miếng ngọc bội. Tại tiệc rượu, hắn còn thấy Giang Tiêu đeo ngọc bội, vừa đi vừa mời rượu khắp nơi.
Ta từng mắng Giang Tiêu rất nhiều khi còn ở hoang mạc, Lục Vân Hạc tất nhiên biết ta không hòa hợp với ông ta, càng không tin ta sẽ đưa ngọc bội cho ông ta.
Có ngọc bội làm đầu mối, Lục Vân Hạc liền lần theo dấu vết đến Lâu Vân Tước.
"Ngươi muốn làm gì? Ta mới là đại tiểu thư của Giang gia, người thành thân với ngươi cũng là ta!"
Ta cố ý cầm một chiếc gương đến trước mặt nàng ta, khóe miệng ta cong lên, tạo thành một đường cong giống hệt nàng ta.
"Đa tạ tỷ tỷ đã đưa ta đến nơi tốt như vậy, nếu không, ta giả làm tỷ chắc chắn không thể tự nhiên như bây giờ.
"Tỷ tỷ nói thử xem, nếu ta với bộ dạng này xuất hiện trước mặt Giang phu nhân, bà ấy liệu có phân biệt được đâu là tỷ, đâu là muội không?"
"Ngươi không thể!"
Sắc mặt của Giang Cảnh Ngọc đã tái nhợt, nhưng khóe miệng vẫn co giật không ngừng, trông vô cùng kỳ quái.
Với tâm niệm muốn đánh thẳng vào lòng người, Giang Cảnh Ngọc thậm chí muốn cùng ta đồng quy vu tận. Nàng chỉ vào ta, cười gằn, rồi hướng về phía Lục Vân Hạc, gào lên tố cáo:
"Lục đô úy đã tìm được Lâu Vân Tước, hẳn phải biết đó là nơi nào. Nàng ta đã ở đó suốt ba tháng, sớm đã cùng những nam nhân khác hoan lạc. Lục đô úy chẳng lẽ không thấy ghê tởm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lời này quả thực là một đòn hiểm, nếu ta là Lục Vân Hạc, e rằng cũng không chịu nổi.
Nhưng Lục Vân Hạc không hổ danh là người đứng đầu Dạ Tiêu Ty, tâm trạng của hắn vẫn vô cùng vững vàng.
Hắn điểm mạnh vào huyệt á khẩu của Giang Cảnh Ngọc, giọng điệu lạnh lùng:
"Lời này chỉ cần ta nghe thì không sao, nhưng nếu để nàng ta phao tin làm hỏng danh dự của nàng, thì tốt hơn nên để nàng câm lặng mãi mãi!"
Ta và Giang Cảnh Ngọc đều sững sờ, nhất là ta.
Lục Vân Hạc, ta thật sự… chỉ cần hắn nghi ngờ một hai câu, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để giải thích với hắn rồi.
Lục Vân Hạc đưa ta đến một viện khác.
Trời vẫn chưa sáng, vẫn còn trong đêm đại hôn.
Hắn lấy từ tủ ra một bộ hỷ phục, khoác lên người ta, rồi cởi bỏ bộ phi ngư bào, thay một bộ y phục đồng dạng với ta.
Dưới ánh trăng, chúng ta hành lễ bái đường, cùng uống rượu giao bôi.
"Khi xưa nàng không bỏ mặc ta, đời này ta cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng."
Mắt ta đỏ hoe, nói với hắn rằng, khi cứu hắn ngày đó, ta đã ôm một phần tư lợi cá nhân.
Nhưng Lục Vân Hạc không hề bận tâm, hắn nói, những người rơi vào cảnh khốn khó, nếu gặp được dây leo, tất nhiên phải tìm cách tự cứu mình. Hắn cảm kích vì ta đã cứu bản thân mình.
Lục Vân Hạc đặt nụ hôn lên khóe mắt ta, ánh nến lay động, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
"Ta không khinh thường nàng, đó không phải lỗi của nàng. Những kẻ phạm lỗi, ta sẽ thay nàng trừng phạt."
Hắn đẩy ta xuống giường, từng lớp y phục bị cởi bỏ, không cho ta cơ hội giải thích, chỉ dùng môi để ngăn lại mọi lời nói.
Cho đến khi ta khóc vì đau, Lục Vân Hạc mới sững sờ nhìn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro