Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Chương 17

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:39

Thật ra Giang Tiêu và phu nhân không biết, đêm ta bị đưa lên giường hắn, hắn hoàn toàn không chạm vào ta.



Lời của Lục Vân Hạc khi đó là:



"Ném nàng ra ngoài đúng là có thể khiến ta thoát khỏi sự quấy nhiễu của Giang gia, nhưng danh dự của nàng sẽ mất sạch.



"Cha mẹ dùng cách này để đưa nàng tới đây, chắc chắn cũng không yêu thương gì nàng. Đã là hai kẻ không được yêu thương, chi bằng cứ tạm bợ mà sống cùng nhau."

 

 

Mà lúc này, Lục Vân Hạc kinh ngạc đến mức không nói được trọn câu:



"Nàng..."

 

Có lẽ Lục Vân Hạc cũng không thể ngờ được rằng, sau khi bị ném vào tòa lầu nhơ nhớp bẩn thỉu đó, ta vẫn có thể giữ được tấm thân trong trắng toàn bích.



Ta vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng chạm lên khóe môi hắn.



Ta không rõ quá khứ của hắn, mà hắn cũng chẳng bao giờ lấy quá khứ ra để cầu lấy sự thương hại.



Nhưng ta biết, hắn không phải người xấu, ít nhất hắn có một trái tim biết thấu hiểu nỗi khổ của người khác.



Hắn quý giá hơn cả những kẻ ngoài miệng nói lời thiện lương nhưng lòng dạ nham hiểm.



"Lục Vân Hạc, lời ngươi từng nói, 'tạm bợ mà sống cùng nhau', vẫn còn giá trị chứ? Ta không muốn làm nữ nhi của Giang gia nữa, chỉ muốn làm Lục phu nhân."



"Được."



Ngày về nhà cha mẹ, Lục Vân Hạc cùng ta trở về.



Vì diễn xuất khéo léo của ta, phu phụ Giang Tiêu quả nhiên không mảy may nghi ngờ.



Có thể là vì Giang Tiêu hiện đang bị đám mưu sĩ của Thái tử bới móc đến nỗi đầu óc rối bời, chẳng còn tâm trí để ý đến ta.



Ông ta chỉ một mực nắm tay Lục Vân Hạc, nhờ hắn thay mặt nói tốt vài lời trước Hoàng thượng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Vân Hạc mặt lạnh lùng đồng ý, nói rằng nể mặt ta, hắn nhất định sẽ hết sức.



Phu phụ Giang Tiêu rất hài lòng, tâm trạng cũng an ổn được phần nào.



Thái tử vẫn tìm tới ta, che miệng cười trộm, hỏi ta làm cách nào để tiếp cận được Lục Vân Hạc.



"Ta đều vì điện hạ cả! Điện hạ và ta là tri kỷ, vậy mà Giang Tiêu dám làm nhục phu nhân của ngài, ta làm sao không thấy bất bình?



"Hôm đó Lục đô úy vừa hay phụng mệnh dẹp Lâu Vân Tước, nhận nhầm ta, ta liền thuận nước đẩy thuyền. Nếu để Giang Cảnh Ngọc ở bên cạnh Lục đô úy, nàng ta nhất định sẽ giúp phụ thân mình chống lại ngài. Nhưng nếu ta ở lại bên cạnh Lục đô úy, điện hạ muốn làm gì cũng đều thuận lợi."



Thái tử bừng tỉnh, nắm tay ta nói:



"Không hổ danh là ngươi! Giang Tiêu cái đồ bọ rùa ấy dám thèm thuồng nữ nhân của ta! Thù này, lão tử nhất định phải trả!"



Ta đã nói rồi, Thái tử là người vô cùng thù dai. Bị hắn để ý, những việc dơ bẩn sau lưng của Giang Tiêu khó lòng giấu kín.



"Vậy Giang Cảnh Ngọc thì sao?"



Ta khẽ chạm vào cổ mình, cảm giác lạnh lẽo như một lưỡi dao: "Điện hạ yên tâm."



Thái tử vỗ tay cười:



"Quả nhiên cô thích sự quyết liệt của ngươi, đúng là một tiểu ớt cay!



"Cô nghe nói, tú bà ở Lâu Vân Tước bị Lục Vân Hạc xử lý không nhẹ, tay chân đều bị chặt, sống không bằng chết. Chuyện đó chẳng phải là ý của ngươi sao?"



"Thưa điện hạ, bà ta buôn bán phụ nữ, ép người làm kỹ nữ, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.



"Hơn nữa, bà ta tự cứu không được, ắt sẽ liên lụy tới điện hạ.



"Nếu chuyện Thái tử phi bị nhắc đến, điện hạ nghĩ xem, danh dự của nàng cao quý như vậy, làm sao chịu được sỉ nhục?"



"Phải, đúng, g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta! Không chỉ bà ta, cả lão già Giang Tiêu kia cũng phải chết.



"Và cả cô nương hồng y, cũng không thể giữ lại. Chỉ Vi là bảo vật của cô, không cho phép bất kỳ ai làm hoen ố nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Số ký tự: 0