Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Chương 15

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:39

Cô nương gật đầu, mặt không cảm xúc kéo áo chỉnh tề, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn khác xa dáng vẻ khóc lóc vừa rồi.



"Ta bảo hắn rằng đó là tín vật định tình của chúng ta, hắn vui mừng đến nỗi treo ở thắt lưng, để ở vị trí nổi bật nhất."



Rồi nàng liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài:



"Khi nào ngươi đưa ta rời khỏi đây?"



Ta vòng tay qua cổ nàng, ghé tai thì thầm:



"Không phải ta đưa ngươi đi, mà là ngươi phải tự dựa vào bản lĩnh của mình mà đi.



"Hiện tại trò hay chỉ mới bắt đầu, làm sao ngươi biết phần sau không có bất ngờ nào?"



Sau đó, Thái tử không xuất hiện nữa, ta cũng nhàn nhã vui vẻ.



Cả ngày chỉ cùng tú bà tán gẫu khoác lác hoặc chơi đùa với các cô nương trong lâu.



Chớp mắt đã đến đêm đại hôn của Giang Cảnh Ngọc.



Đêm đó, tiếng trống vang dội đến tận trời, dù cách mấy cánh cửa sắt dày cũng không ngăn được âm thanh vang vọng.



Tiếng ồn khiến ta chỉ còn biết nhai hạt dưa cho qua.



Đến nửa đêm, Lâu Vân Tước bị dẹp.



Những mật thám của Dạ Tiêu Ty bay lượn khắp nơi trong lâu, bắt được mấy vị đại thần triều đình đang vui đùa cùng các cô nương.



Lục Vân Hạc cũng tìm thấy ta trong hỗn loạn.



"Mũi của Lục đô úy quả thật tinh nhạy, lại ngửi được mà tìm tới rồi."



Mấy tháng không gặp, Lục Vân Hạc gầy đi trông thấy. Hắn đưa tay xoa đầu ta, giọng khàn khàn:



"Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi."



Ta "ừm" một tiếng, chỉ vào tú bà, cười nói.



"Ta bị Giang phủ bán làm kĩ nữ ngầm, Lâu Vân Tước nhờ chút quan hệ mà trở nên kín đáo như vậy."



Lục Vân Hạc vẫy tay về phía tú bà mà ta chỉ, lập tức vài mật thám bắt lấy bà ta khi bà đang tìm cách chạy trốn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tú bà hoảng sợ, kêu gào đến khản giọng gọi ta:



"Con gái, con gái, cứu mẹ! Chúng ta chẳng phải đã hứa cùng nhau mở chi nhánh sao?"



Ta tiếc nuối từ chối, đỏ mắt nhìn Lục Vân Hạc nói:



"Ngươi là một kẻ ép người lương thiện làm gái lầu xanh, đúng là đồ súc sinh! Nếu ta không nghe lời ngươi, ngươi chắc chắn sẽ bán ta đi.



"Loại người như ngươi sống, sẽ còn bao nhiêu cô nương chịu khổ. Gây hại cho nhiều người như vậy, ngươi c.h.ế.t đi là tốt nhất!"



"Ngươi!"



Tú bà bị đánh bất tỉnh rồi bị mang đi. Các cô nương trong lâu đồng loạt ra ngoài quỳ gối, cảm tạ Lục Vân Hạc.



Lục Vân Hạc không quen đối diện với cảnh tượng này, chỉ lạnh mặt kéo ta lên lầu, giao việc dọn dẹp lớn nhỏ lại cho phó đô úy. 

 

Sau đó, Lục Vân Hạc nhìn ta chằm chằm, giọng lạnh lùng, nghiêm nghị:



"Ngươi là ai?"



Biết không thể giấu Lục Vân Hạc được nữa, ta thẳng thắn kể rõ chuyện song sinh.



Nghe xong, Lục Vân Hạc thì thầm: "Chả trách ta luôn cảm thấy không giống nhau."



Nhân lúc hắn ngẩn người, ta òa khóc, lao vào lòng hắn.



"Trước đây ta mắng ngươi, thật sự không phải ý ta. Hoàn cảnh của ta chẳng qua là thân bất do kỷ.



"Nếu ngươi không chịu được nữa, cứ vạch trần thân phận song sinh của ta, ta cũng chẳng trách ngươi."



Lục Vân Hạc ôm lấy ta, kéo ta vào lòng, đôi mày hiếm khi mang nét dịu dàng.



"Không phải nàng đã nói, đã kết thân thì việc bảo vệ nàng, cứu nàng đều là lẽ đương nhiên.



"Nàng yên tâm, hôm nay vì danh nghĩa công vụ, ta chưa từng cùng nàng ta hành lễ phu thê.



"Người sẽ thành thân với ta là nàng, bái đường với ta là nàng, và Lục phu nhân cũng chỉ có thể là nàng."



Ta được Lục Vân Hạc mang về Đô úy phủ.



Trong tân phòng, ta nhìn thấy Giang Cảnh Ngọc bị trói chặt.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Số ký tự: 0