Chương 14
Tiểu Sưu
2025-03-10 20:03:39
Ta cảm động đến rưng rưng nước mắt, lấy khăn lau khóe mắt khô khốc.
"Điện hạ đối đãi với ta như vậy, thật sự ta không biết lấy gì báo đáp. Gần đây ta vừa học được một điệu múa, không bằng múa tặng điện hạ, chúc điện hạ đạt được mọi điều mong muốn!"
"Được, được, múa đi!"
Thái tử vui mừng vỗ tay, ta nháy mắt với hắn, dẫn hắn đến gần chiếc lồng vàng.
Điệu múa này là ta học từ cô nương hồng y, tuy không hoàn toàn giống, nhưng cũng có vài phần thần thái.
Thái tử hào hứng giục ta múa nhanh hơn, nhưng chỉ xem được một nửa, hắn đã lạnh mặt.
"Học từ đâu vậy?"
Ta tưởng hắn không thích, liền ấm ức rưng rưng nước mắt.
"Là học từ một cô nương trong lâu, có khách khen điệu múa này rất đẹp, rất được lòng nam nhân, nên đã đưa nàng ta bản nhạc.
"Khi nàng ấy luyện múa, tiện thể chỉ dạy cho ta. Ta nghĩ điện hạ sẽ thích…"
Thấy ta rơi lệ, Thái tử cuối cùng không trách mắng, chỉ lạnh nhạt nói:
"Gọi nàng ta tới đây!"
Cô nương trong Lâu Vân Tước đều thuộc quyền quản lý của riêng từng khách, không được gặp mặt người khác.
Tất nhiên, đó cũng là để bảo vệ sự riêng tư của khách.
Nhưng Thái tử là ngoại lệ, ai dám từ chối người như hắn?
Tú bà không dám chậm trễ, vội vàng gọi cô nương hồng y tới.
Vừa nhìn thấy mặt nàng, Thái tử giận dữ, đạp mạnh vào chiếc lồng vàng.
"Người điểm danh ngươi là ai?"
Cô nương hồng y sợ đến tái mặt, tú bà định khuyên giải, nhưng lại bị một cước của Thái tử đá văng ra.
Đừng nhìn thường ngày hắn cợt nhả, chẳng có dáng vẻ gì, nhưng khi nổi giận, cũng mang nửa phần uy quyền của Thiên tử.
"Nô… nô tỳ không biết…"
Thái tử mắt đỏ ngầu nhìn tú bà: "Ngươi nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tú bà ôm ngực, liên tục kêu ai oán, lúc thì nói gãy xương sườn, lúc thì nói tim đau nhói.
Nhìn dáng vẻ rõ ràng muốn giả vờ ngớ ngẩn để lấp l.i.ế.m mọi chuyện.
Vì đã nhận bà ta làm "mẹ", ta tự nhiên phải đứng về phía bà, bèn chạy tới, nhỏ giọng thì thầm vào tai:
"Mẹ còn muốn mở chi nhánh không? Chúng ta phải dựa vào vị thiên tử tương lai này để phát triển đấy!"
Tú bà đảo mắt một vòng, lập tức quỳ sụp xuống.
"Điện hạ, trong lâu có quy tắc, thông tin của khách hàng tuyệt đối bảo mật.
"Hôm nay nếu lão nương bán đứng người khác, điện hạ chẳng lẽ không lo sau này lão nương cũng bán đứng ngài?
"Triều đình nghiêm cấm quan viên lui tới nơi phong trần, nếu chuyện của điện hạ lộ ra ngoài, Hoàng thượng liệu có để yên?"
Bà già này quả thật tinh ranh.
Ta bước đến bên Thái tử, nhỏ nhẹ bày kế:
"Mẹ nói không sai, bà quả thật không thể nói.
"Nhưng quý nhân ở kinh thành, điện hạ đều quen biết. Dẫu cô nương này không biết tên người đó, nàng có thể mô tả dáng vẻ.
"Nghe xong, chẳng lẽ điện hạ không đoán được là ai sao?"
Tú bà cảm kích nháy mắt với ta, ôm n.g.ự.c lặng lẽ rời đi.
Cô nương hồng y vừa khóc vừa kể lại tỉ mỉ về dung mạo, hình dáng của kẻ đó, thậm chí còn kể cả cách hắn hành hạ nàng trên giường, và cách hắn luôn gọi nàng là "Chỉ Vi".
Nói xong, nàng kéo tay áo lên, để lộ những vết bầm tím đỏ khắp cánh tay, và một dấu răng đẫm m.á.u trên n.g.ự.c – vết tích của hắn để lại.
Thái tử tức giận đến run tay, không đợi nàng khóc xong, liền phất tay áo rời đi.
"Ngươi thấy ta diễn thế nào?"
Ta giơ ngón cái về phía cô nương hồng y: "Chỉ riêng câu 'Chỉ Vi' của ngươi đã khiến Thái tử không nghi ngờ, huống hồ ngươi khóc đến mức ta còn thấy thương."
Thái tử phi là ai chứ? Tên húy của nàng sao những cô nương nghèo khó bị bán đến đây lại có thể biết được?
Nếu không phải năm xưa ta từng gặp nàng một lần, ta cũng không thể biết.
"Đã đưa đồ cho hắn chưa?"
"Điện hạ đối đãi với ta như vậy, thật sự ta không biết lấy gì báo đáp. Gần đây ta vừa học được một điệu múa, không bằng múa tặng điện hạ, chúc điện hạ đạt được mọi điều mong muốn!"
"Được, được, múa đi!"
Thái tử vui mừng vỗ tay, ta nháy mắt với hắn, dẫn hắn đến gần chiếc lồng vàng.
Điệu múa này là ta học từ cô nương hồng y, tuy không hoàn toàn giống, nhưng cũng có vài phần thần thái.
Thái tử hào hứng giục ta múa nhanh hơn, nhưng chỉ xem được một nửa, hắn đã lạnh mặt.
"Học từ đâu vậy?"
Ta tưởng hắn không thích, liền ấm ức rưng rưng nước mắt.
"Là học từ một cô nương trong lâu, có khách khen điệu múa này rất đẹp, rất được lòng nam nhân, nên đã đưa nàng ta bản nhạc.
"Khi nàng ấy luyện múa, tiện thể chỉ dạy cho ta. Ta nghĩ điện hạ sẽ thích…"
Thấy ta rơi lệ, Thái tử cuối cùng không trách mắng, chỉ lạnh nhạt nói:
"Gọi nàng ta tới đây!"
Cô nương trong Lâu Vân Tước đều thuộc quyền quản lý của riêng từng khách, không được gặp mặt người khác.
Tất nhiên, đó cũng là để bảo vệ sự riêng tư của khách.
Nhưng Thái tử là ngoại lệ, ai dám từ chối người như hắn?
Tú bà không dám chậm trễ, vội vàng gọi cô nương hồng y tới.
Vừa nhìn thấy mặt nàng, Thái tử giận dữ, đạp mạnh vào chiếc lồng vàng.
"Người điểm danh ngươi là ai?"
Cô nương hồng y sợ đến tái mặt, tú bà định khuyên giải, nhưng lại bị một cước của Thái tử đá văng ra.
Đừng nhìn thường ngày hắn cợt nhả, chẳng có dáng vẻ gì, nhưng khi nổi giận, cũng mang nửa phần uy quyền của Thiên tử.
"Nô… nô tỳ không biết…"
Thái tử mắt đỏ ngầu nhìn tú bà: "Ngươi nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tú bà ôm ngực, liên tục kêu ai oán, lúc thì nói gãy xương sườn, lúc thì nói tim đau nhói.
Nhìn dáng vẻ rõ ràng muốn giả vờ ngớ ngẩn để lấp l.i.ế.m mọi chuyện.
Vì đã nhận bà ta làm "mẹ", ta tự nhiên phải đứng về phía bà, bèn chạy tới, nhỏ giọng thì thầm vào tai:
"Mẹ còn muốn mở chi nhánh không? Chúng ta phải dựa vào vị thiên tử tương lai này để phát triển đấy!"
Tú bà đảo mắt một vòng, lập tức quỳ sụp xuống.
"Điện hạ, trong lâu có quy tắc, thông tin của khách hàng tuyệt đối bảo mật.
"Hôm nay nếu lão nương bán đứng người khác, điện hạ chẳng lẽ không lo sau này lão nương cũng bán đứng ngài?
"Triều đình nghiêm cấm quan viên lui tới nơi phong trần, nếu chuyện của điện hạ lộ ra ngoài, Hoàng thượng liệu có để yên?"
Bà già này quả thật tinh ranh.
Ta bước đến bên Thái tử, nhỏ nhẹ bày kế:
"Mẹ nói không sai, bà quả thật không thể nói.
"Nhưng quý nhân ở kinh thành, điện hạ đều quen biết. Dẫu cô nương này không biết tên người đó, nàng có thể mô tả dáng vẻ.
"Nghe xong, chẳng lẽ điện hạ không đoán được là ai sao?"
Tú bà cảm kích nháy mắt với ta, ôm n.g.ự.c lặng lẽ rời đi.
Cô nương hồng y vừa khóc vừa kể lại tỉ mỉ về dung mạo, hình dáng của kẻ đó, thậm chí còn kể cả cách hắn hành hạ nàng trên giường, và cách hắn luôn gọi nàng là "Chỉ Vi".
Nói xong, nàng kéo tay áo lên, để lộ những vết bầm tím đỏ khắp cánh tay, và một dấu răng đẫm m.á.u trên n.g.ự.c – vết tích của hắn để lại.
Thái tử tức giận đến run tay, không đợi nàng khóc xong, liền phất tay áo rời đi.
"Ngươi thấy ta diễn thế nào?"
Ta giơ ngón cái về phía cô nương hồng y: "Chỉ riêng câu 'Chỉ Vi' của ngươi đã khiến Thái tử không nghi ngờ, huống hồ ngươi khóc đến mức ta còn thấy thương."
Thái tử phi là ai chứ? Tên húy của nàng sao những cô nương nghèo khó bị bán đến đây lại có thể biết được?
Nếu không phải năm xưa ta từng gặp nàng một lần, ta cũng không thể biết.
"Đã đưa đồ cho hắn chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro