Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Chương 13

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:39

Nhận được lời khen ngợi cao như vậy, tú bà vô cùng hài lòng với ta. Đêm đó, bà lại tâm sự với ta thêm một hồi.



Tiện thể kể thêm vài chuyện bát quái.



"Con tiện nhân Giang Cảnh Ngọc ấy, suốt ngày tự xưng danh môn thục nữ, nhưng ai chẳng biết nàng ta nhờ trèo giường mới lấy được Lục đô úy!



"Bề ngoài mọi người đều ghen tị, nhưng thực chất chẳng ai trong giới quý nữ kinh thành coi trọng hành vi tự hạ thấp mình ấy của nàng.



"Chính thê dựa vào đức hạnh, tiện thiếp mới dùng sắc đẹp. Nếu Lục đô úy không cưới nàng, Thái tử dù có ý, cũng chỉ thu nàng làm thiếp mà thôi."



Ta nhổ vỏ hạt dưa, thờ ơ nói: "Lục Vân Hạc thích là được."



Tú bà lắc đầu, tay khua như mấy bà già đầu ngõ:



"Mẹ nhìn không giống! Mấy ngày trước mẹ đi may áo, vừa hay gặp con tiện nhân đó tự đi may hỷ phục, mà Lục đô úy không đi cùng. Nếu thật sự thích, làm sao lại không đi cùng nàng may hỷ phục?"



Ta ừ một tiếng, không thấy ngạc nhiên. Hắn vốn thích kiểu lạnh lùng đó.



"Mẹ còn nghe nói, Lục đô úy vốn được nghỉ nửa năm, nhưng mới nghỉ được mấy ngày đã chủ động nhận việc, chẳng hề bận tâm gì đến hôn lễ.



"Quý nữ kinh thành đều đang cười nhạo nàng đấy!"



Ta bốc thêm một nắm hạt dưa.



Bình thường thôi, có chuyện gì vui hơn g.i.ế.c người với hắn đâu?



Một kẻ cô độc đúng nghĩa.



Tú bà nay đã cùng ta buộc chặt lợi ích, liền nắm tay ta, đồng lòng nói:



"Con gái ngoan, đừng ngưỡng mộ nàng ta, nàng ta nhiều lắm cũng chỉ là một con chim trong lồng mà thôi.



"Con thì khác, đi theo mẹ làm ăn đàng hoàng, hầu hạ tốt Thái tử, ngày sau mẹ con ta mở chi nhánh khắp thiên hạ!"



Ta xúc động nắm lấy tay tú bà, nịnh nọt rằng sau này nhất định sẽ giúp bà phát triển cơ nghiệp ngày càng lớn mạnh.



Tất cả đều tỏ ra có lời hứa hẹn, nhưng thực chất chẳng có gì cụ thể.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dưới yêu cầu của một vị khách giàu có, Lâu Vân Tước chế tạo một chiếc lồng vàng.



Ta cứ tưởng đó là để nuôi loài chim quý hiếm, nhưng nửa tháng sau, cô nương hồng y lại được đưa vào.



Thì ra, vị quý nhân mua nàng ta đêm nay sẽ tới phá thân.



"Quý nhân này đưa một khoản tiền rất lớn, mẹ cũng gói cho con một bao lì xì, lấy hên chút đầu năm."



Ta nhận lấy bao lì xì, cười nhạt.



Lấy hên gì chứ, muốn làm được việc gì thì tự mình cố gắng, trông chờ vào những điều này chỉ tổ tốn thời gian.



Đêm đó, vị quý nhân đội mũ trùm đầu, lén lút đến trong đêm.



Ta nhìn qua lớp rèm mỏng, quan sát bóng dáng ấy.



Ừm, trông rất quen mắt.



Đến ngày nghỉ, Thái tử quả thật tới tìm ta.



Vừa ngồi xuống, hắn đã bắt đầu chửi rủa, tiện thể còn mắng cả phụ hoàng của mình vài câu.



Mắng xong, hắn nhét cho ta một nắm hạt vàng, che mặt hỏi:



"Ngươi sẽ không nói ra ngoài chứ?"



Ta chớp mắt, tỏ vẻ ấm ức: "Tòa lâu này kín như vậy, ta làm sao ra ngoài được?"



Thái tử vui mừng vỗ vỗ mặt ta: "Phải, vào Lâu Vân Tước rồi, không con chim nào bay ra được.



"Nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi an phận làm tri kỷ của cô, sẽ chẳng ai dám làm gì ngươi đâu."



Nói xong, hắn đưa tay vuốt mặt ta:



"Phải nói, ngươi tuy là một nữ tử xuất thân thôn dã, nhưng gương mặt lại rất giống Giang Cảnh Ngọc.



"Điểm khác biệt duy nhất là tính cách, nàng ta dịu dàng hiền thục, còn ngươi lại có chút tinh quái, nhìn kỹ thì thú vị hơn nàng.



"Vì vậy, đừng ngưỡng mộ nàng. Nàng nhiều lắm cũng chỉ gả cho một đô úy. Người đàn ông của nàng, cô sớm muộn gì cũng xử lý, còn ngươi là người của cô, ngươi hơn nàng một bậc."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Nơi Hoang Mạc

Số ký tự: 0