Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn
Thư con gái gửi...
Cá Voi
2025-03-03 11:15:02
Thời gian êm đềm trôi qua nhanh đến đỗi Di cũng không ngờ được, thấp thoáng đã là giữa tháng 10 và vài ngày nữa thôi là đến ngày phụ nữ Việt Nam rồi. Phương Di đạp xe ra đường lộ, thong thả đi đến bến xe của thị xã, hôm nay ba của nó lại trở về thăm nhà. Vì tính chất công việc, ba của Di thường phải xa nhà, có khi số ngày mà ông được ở cạnh nó và mẹ chỉ tính tiền trên đầu ngón tay. Nó hăm hở đứng nhìn từng chiếc xe buýt đi vào bến, ngóng chờ người ba yêu quý của mình đi xuống từ một trong những chiếc xe đó.
Mặt Trời đã lên cao, tiếng loa thông báo, tiếng í ới gọi nhau cùng tiếng động cơ xe hoà vào nhau tạo nên khung cảnh đầy tấp nập. Di đứng lẫn với các bác xe ôm và người nhà đang chờ. Chẳng mấy chốc, nó thấy người đàn ông chất phác mặc áo sơ mi mà nó tặng tay xách nách mang đồ đạc xuống chiếc xe khách cũ kỹ.
“Ba ơi!” Nó vẫy tay, băng qua dòng người xô đẩy để chạy đến ba nó.
Ba của Di nhìn thấy con gái mình chạy đến, vẻ mặt đầy bất ngờ sốt sắng hỏi: “Gì đây gì đây? Sao con lặn lội lên đây dữ vậy?”
Di cười hề hề không đáp, giành lấy túi đồ từ ba mình. Tất nhiên là một người đàn ông yêu thương con gái, ba của Di hoàn toàn không đồng ý. Sau một hồi nài nỉ và cầu xin, người ba yêu quý của nó quyết định nhờ một bác xe ôm mà ông quen chở hết đống hành lý về nhà, còn bản thân mình sẽ đèo Di trên chiếc xe đạp của nó.
Di và ba của mình ngồi trên chiếc xe đạp cũ, thong dong trên đường quốc lộ. Hai bên đường là đồng cỏ xanh mướt cùng những con bò vàng được người dân thả ở đó. Nó nheo nheo mắt, bao kỉ niệm hồi bé như ùa về trong khoảnh khắc này. Bầu trời hôm nay rất đẹp.
“... Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hươngCon ơi tuy thô sơ da thịtLên đườngKhông bao giờ nhỏ bé đượcNghe con.”*
*Trích "Nói với con" của tác giả Y Phương.
Ba của Di thuận miệng đọc bài thơ mà ông thích nhất, bài thơ mà tác giả gửi cho con gái mình và đó cũng là điều ông muốn gửi đến cho Phương Di.
“Con nhớ hồi nhỏ ba cũng đọc bài này, đến tận lớp 9 con mới học và hiểu về nó hơn.” Nó chăm chú lắng nghe, song lại cảm thán.
“Ba sợ mai mốt con lên thành phố học lại quên mất gốc gác quê nhà mình nên phải nhắc đi nhắn lại mãi. Đừng như ba đến thời gian chăm nom mộ phần của ông bà cũng không thường xuyên được.”
“... Dạ ba.” Di gật đầu như gà con mổ thóc, mắt nhìn ra xa xăm khung cảnh vùng quê không mấy phát triển của nó. Trong lòng bỗng có thêm một động lực để cố gắng.
Buổi chiều hôm ấy khi Di đang cặm cụi cắm cơm, ba của nó đến xoa đầu con nhỏ rồi bảo: “Ba ra nghĩa trang thắp nén nhang cho ông bà. Con ở nhà ngoan nhé.”
Người ta thường nói trước giông bão, bầu trời thường rất bình yên. Phương Di chưa bao giờ tin vào điều đó, cho đến khi ba nó rời khỏi nhà đâu đó mười, mười lăm phút, nó nghe tiếng thông báo tin nhắn của điện thoại ba mình vang lên. Di vô thức nhấn mật khẩu mở khoá, nó vào ứng dụng Tin nhắn. Và như có ai đó dẫn lối Di nhấp vào mục tin nhắn lưu trữ. Hàng loạt tin nhắn giữa ba nó và một số điện thoại lạ không lưu tên hiện ra, những lời nũng nịu từ chủ nhân số điện thoại đó cùng những câu từ yêu thương an ủi của người ba thân thương của mình lọt thẳng vào mắt Di. Những câu, những từ, những cảm xúc chất chứa trong tin nhắn luôn dành cho mẹ và Di hôm nay lại dành cho người khác. Nó không thể nào tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra, Di khụy xuống, lưng phải dựa vào tường mới không ngã.
Nó lướt lên, lướt lên mãi như muốn thấy được gốc rễ của sự việc. Thời gian trôi qua, Di cuối cùng cũng chỉ biết đối phương là một người phụ nữ, có vẻ sống gần căn nhà ba nó thuê ở nơi làm việc. Nhìn Mặt Trời chỉ còn hiện một vệt vàng phía cuối chân trời, Di dụi mắt, cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnh lại. Nó cất chiếc điện thoại về chỗ cũ, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tối hôm đó vẫn xem như một buổi tối bình thường của gia đình nó, Phương Di nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, lời muốn nói như nghẹn lại ở cổ.
Đến cuối cùng Phương Di cũng chấp nhận một điều rằng người ba nó luôn tự hào và ngưỡng mộ, người luôn yêu thương mẹ và nó thật sự đã ngoại tình.
Ngày hôm sau đi học, Di luôn trong trạng thái đờ đẫn, chán nản. Buổi chiều lớp 12A5 của Phương Di sẽ được nghỉ vì giáo viên đi công tác, đáng lẽ nó sẽ về nhà nghỉ ngơi theo thường lệ ấy vậy mà Di lại nói dối phụ huynh rằng buổi chiều có học. Nó cầm chìa khoá lớp dự phòng mượn được từ bí thư, quyết định ngồi im thin thít trong lớp. Không bật đèn, không kéo rèm, không ai cả, chỉ có Võ Phương Di và hàng tá suy nghĩ của mình.
Di không biết từ khi nào mà người đầu tiên nó trút bầu tâm sự lại là Minh Duy.
“Anh Duy này, nếu bây giờ một người mà anh luôn lấy làm gương lại làm một điều khiến anh thất vọng thì anh có tha thứ cho người đó không?”
“Thất vọng cỡ nào?” Duy hỏi lại.
“Vô cùng thất vọng ấy.” Nó chán nản đáp.
“Anh đoán là khi hỏi anh câu này thì nhóc đã có câu trả lời rồi nhỉ?”
Tấm rèm cửa bay bay trong cơn gió tháng mười, Di nhìn chằm chằm ánh sáng ngoài khe cửa. Trong lòng có trăm suy nghĩ ngổn ngang.
“Ừm… Em đang có một ý định…” Nó lí nhí thừa nhận.
Duy ồ một tiếng, giọng điệu như đã đoán được từ trước.
“Vậy thì làm đi, anh tin nhóc Di mà.”
Anh tin mà.
Tối đó, Phương Di ngồi vào bàn học, cẩn thận lựa chọn tờ giấy viết thư đẹp nhất. Nó bắt đầu từ nét bút nói lên cảm xúc của mình.
-
Bến xe khách vào cuối tuần đầy ắp những âm thanh ồn ã. Người đàn ông ngồi trên chuyến xe ra miền Bắc, tay ôm chiếc hộp được con gái mình tặng. Ông mở chiếc hộp, bên trong ngoài một số đồ vật hằng ngày còn có một phong thư.
Xoẹt một tiếng, lá thư đã được mở. Những lời bên trong như một chiếc kim khâu, vừa đâm vừa vá khiến lòng người đàn ông đau âm ỉ.
[Gửi ba của con,
Con viết lá thư này với tâm trạng nặng nề, bởi điều con sắp nói khiến con thấy đau lòng và khó xử. Nhưng con nghĩ, con cần nói ra để lòng con thanh thản và để ba hiểu cảm xúc của những người trong gia đình mình.
Ba à, con đã vô tình biết những dòng tin nhắn của ba và “người phụ nữ kia”. Lúc đầu, con không tin, thế nhưng sự thật không thể chối bỏ, và điều này khiến con rất đau đớn.
Con không trách ba, cũng không ghét bỏ ba, nhưng con mong ba hãy thử đặt mình vào vị trí của mẹ. Mẹ là người đã cùng ba trải qua biết bao khó khăn, xây dựng gia đình, yêu thương và hy sinh hết lòng vì ba và con. Vậy mà, mẹ lại phải chịu tổn thương lớn như thế này. Con biết, nếu mẹ biết chuyện, mẹ sẽ không chỉ buồn, mà còn cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
Con biết ba là người hiểu lý lẽ và luôn yêu thương gia đình. Vì vậy, con mong ba hãy suy nghĩ lại. Hãy nhớ đến những kỷ niệm ba và mẹ đã cùng nhau tạo nên, những nụ cười khi cả gia đình hạnh phúc bên nhau. Ba à, gia đình này cần ba. Mẹ cần ba. Và con cũng cần ba.
Con yêu ba rất nhiều, và vì yêu ba nên con mới viết lá thư này. Mong ba hãy suy nghĩ thật kỹ và trở về.
Thương ba,Võ Phương Di, con gái của ba.]
Trên chuyến xe khách ngày hôm ấy có một người đàn ông ôm một tờ giấy mà khóc. Hành khách xung quanh đều nhìn thấy cũng chỉ nghĩ thầm ông đang nhớ nhà nên khóc. Lỗi lầm, hối hận, xúc động,... hàng tá cảm xúc đã giúp người đàn ông đó đưa ra quyết định.
Di trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi của học sinh cuối cấp. Bước vào nhà, nó bất ngờ khi thấy mẹ mình đang tất bật trong bếp. Đến hỏi sao hôm nay mẹ lại về sớm, mẹ của Di tươi cười đáp.
“Ba con vừa gọi mẹ báo tin chuyển hẳn về đây rồi. Sau này không đi công tác xa nữa. Nhân dịp này hai mẹ con mình phải ăn mừng chứ.”
Di ngẩn người, gật đầu với mẹ.
“À dạ… Vậy để con tắm rửa rồi xuống phụ mẹ ngay.”
“Được được.”
Lên đến phòng mình, cuối cùng nó cũng thở hắt ra. Mình làm được rồi, mình thật sự đã làm được, Di nghĩ.
Mặt Trời đã lên cao, tiếng loa thông báo, tiếng í ới gọi nhau cùng tiếng động cơ xe hoà vào nhau tạo nên khung cảnh đầy tấp nập. Di đứng lẫn với các bác xe ôm và người nhà đang chờ. Chẳng mấy chốc, nó thấy người đàn ông chất phác mặc áo sơ mi mà nó tặng tay xách nách mang đồ đạc xuống chiếc xe khách cũ kỹ.
“Ba ơi!” Nó vẫy tay, băng qua dòng người xô đẩy để chạy đến ba nó.
Ba của Di nhìn thấy con gái mình chạy đến, vẻ mặt đầy bất ngờ sốt sắng hỏi: “Gì đây gì đây? Sao con lặn lội lên đây dữ vậy?”
Di cười hề hề không đáp, giành lấy túi đồ từ ba mình. Tất nhiên là một người đàn ông yêu thương con gái, ba của Di hoàn toàn không đồng ý. Sau một hồi nài nỉ và cầu xin, người ba yêu quý của nó quyết định nhờ một bác xe ôm mà ông quen chở hết đống hành lý về nhà, còn bản thân mình sẽ đèo Di trên chiếc xe đạp của nó.
Di và ba của mình ngồi trên chiếc xe đạp cũ, thong dong trên đường quốc lộ. Hai bên đường là đồng cỏ xanh mướt cùng những con bò vàng được người dân thả ở đó. Nó nheo nheo mắt, bao kỉ niệm hồi bé như ùa về trong khoảnh khắc này. Bầu trời hôm nay rất đẹp.
“... Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hươngCon ơi tuy thô sơ da thịtLên đườngKhông bao giờ nhỏ bé đượcNghe con.”*
*Trích "Nói với con" của tác giả Y Phương.
Ba của Di thuận miệng đọc bài thơ mà ông thích nhất, bài thơ mà tác giả gửi cho con gái mình và đó cũng là điều ông muốn gửi đến cho Phương Di.
“Con nhớ hồi nhỏ ba cũng đọc bài này, đến tận lớp 9 con mới học và hiểu về nó hơn.” Nó chăm chú lắng nghe, song lại cảm thán.
“Ba sợ mai mốt con lên thành phố học lại quên mất gốc gác quê nhà mình nên phải nhắc đi nhắn lại mãi. Đừng như ba đến thời gian chăm nom mộ phần của ông bà cũng không thường xuyên được.”
“... Dạ ba.” Di gật đầu như gà con mổ thóc, mắt nhìn ra xa xăm khung cảnh vùng quê không mấy phát triển của nó. Trong lòng bỗng có thêm một động lực để cố gắng.
Buổi chiều hôm ấy khi Di đang cặm cụi cắm cơm, ba của nó đến xoa đầu con nhỏ rồi bảo: “Ba ra nghĩa trang thắp nén nhang cho ông bà. Con ở nhà ngoan nhé.”
Người ta thường nói trước giông bão, bầu trời thường rất bình yên. Phương Di chưa bao giờ tin vào điều đó, cho đến khi ba nó rời khỏi nhà đâu đó mười, mười lăm phút, nó nghe tiếng thông báo tin nhắn của điện thoại ba mình vang lên. Di vô thức nhấn mật khẩu mở khoá, nó vào ứng dụng Tin nhắn. Và như có ai đó dẫn lối Di nhấp vào mục tin nhắn lưu trữ. Hàng loạt tin nhắn giữa ba nó và một số điện thoại lạ không lưu tên hiện ra, những lời nũng nịu từ chủ nhân số điện thoại đó cùng những câu từ yêu thương an ủi của người ba thân thương của mình lọt thẳng vào mắt Di. Những câu, những từ, những cảm xúc chất chứa trong tin nhắn luôn dành cho mẹ và Di hôm nay lại dành cho người khác. Nó không thể nào tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra, Di khụy xuống, lưng phải dựa vào tường mới không ngã.
Nó lướt lên, lướt lên mãi như muốn thấy được gốc rễ của sự việc. Thời gian trôi qua, Di cuối cùng cũng chỉ biết đối phương là một người phụ nữ, có vẻ sống gần căn nhà ba nó thuê ở nơi làm việc. Nhìn Mặt Trời chỉ còn hiện một vệt vàng phía cuối chân trời, Di dụi mắt, cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnh lại. Nó cất chiếc điện thoại về chỗ cũ, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tối hôm đó vẫn xem như một buổi tối bình thường của gia đình nó, Phương Di nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, lời muốn nói như nghẹn lại ở cổ.
Đến cuối cùng Phương Di cũng chấp nhận một điều rằng người ba nó luôn tự hào và ngưỡng mộ, người luôn yêu thương mẹ và nó thật sự đã ngoại tình.
Ngày hôm sau đi học, Di luôn trong trạng thái đờ đẫn, chán nản. Buổi chiều lớp 12A5 của Phương Di sẽ được nghỉ vì giáo viên đi công tác, đáng lẽ nó sẽ về nhà nghỉ ngơi theo thường lệ ấy vậy mà Di lại nói dối phụ huynh rằng buổi chiều có học. Nó cầm chìa khoá lớp dự phòng mượn được từ bí thư, quyết định ngồi im thin thít trong lớp. Không bật đèn, không kéo rèm, không ai cả, chỉ có Võ Phương Di và hàng tá suy nghĩ của mình.
Di không biết từ khi nào mà người đầu tiên nó trút bầu tâm sự lại là Minh Duy.
“Anh Duy này, nếu bây giờ một người mà anh luôn lấy làm gương lại làm một điều khiến anh thất vọng thì anh có tha thứ cho người đó không?”
“Thất vọng cỡ nào?” Duy hỏi lại.
“Vô cùng thất vọng ấy.” Nó chán nản đáp.
“Anh đoán là khi hỏi anh câu này thì nhóc đã có câu trả lời rồi nhỉ?”
Tấm rèm cửa bay bay trong cơn gió tháng mười, Di nhìn chằm chằm ánh sáng ngoài khe cửa. Trong lòng có trăm suy nghĩ ngổn ngang.
“Ừm… Em đang có một ý định…” Nó lí nhí thừa nhận.
Duy ồ một tiếng, giọng điệu như đã đoán được từ trước.
“Vậy thì làm đi, anh tin nhóc Di mà.”
Anh tin mà.
Tối đó, Phương Di ngồi vào bàn học, cẩn thận lựa chọn tờ giấy viết thư đẹp nhất. Nó bắt đầu từ nét bút nói lên cảm xúc của mình.
-
Bến xe khách vào cuối tuần đầy ắp những âm thanh ồn ã. Người đàn ông ngồi trên chuyến xe ra miền Bắc, tay ôm chiếc hộp được con gái mình tặng. Ông mở chiếc hộp, bên trong ngoài một số đồ vật hằng ngày còn có một phong thư.
Xoẹt một tiếng, lá thư đã được mở. Những lời bên trong như một chiếc kim khâu, vừa đâm vừa vá khiến lòng người đàn ông đau âm ỉ.
[Gửi ba của con,
Con viết lá thư này với tâm trạng nặng nề, bởi điều con sắp nói khiến con thấy đau lòng và khó xử. Nhưng con nghĩ, con cần nói ra để lòng con thanh thản và để ba hiểu cảm xúc của những người trong gia đình mình.
Ba à, con đã vô tình biết những dòng tin nhắn của ba và “người phụ nữ kia”. Lúc đầu, con không tin, thế nhưng sự thật không thể chối bỏ, và điều này khiến con rất đau đớn.
Con không trách ba, cũng không ghét bỏ ba, nhưng con mong ba hãy thử đặt mình vào vị trí của mẹ. Mẹ là người đã cùng ba trải qua biết bao khó khăn, xây dựng gia đình, yêu thương và hy sinh hết lòng vì ba và con. Vậy mà, mẹ lại phải chịu tổn thương lớn như thế này. Con biết, nếu mẹ biết chuyện, mẹ sẽ không chỉ buồn, mà còn cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
Con biết ba là người hiểu lý lẽ và luôn yêu thương gia đình. Vì vậy, con mong ba hãy suy nghĩ lại. Hãy nhớ đến những kỷ niệm ba và mẹ đã cùng nhau tạo nên, những nụ cười khi cả gia đình hạnh phúc bên nhau. Ba à, gia đình này cần ba. Mẹ cần ba. Và con cũng cần ba.
Con yêu ba rất nhiều, và vì yêu ba nên con mới viết lá thư này. Mong ba hãy suy nghĩ thật kỹ và trở về.
Thương ba,Võ Phương Di, con gái của ba.]
Trên chuyến xe khách ngày hôm ấy có một người đàn ông ôm một tờ giấy mà khóc. Hành khách xung quanh đều nhìn thấy cũng chỉ nghĩ thầm ông đang nhớ nhà nên khóc. Lỗi lầm, hối hận, xúc động,... hàng tá cảm xúc đã giúp người đàn ông đó đưa ra quyết định.
Di trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi của học sinh cuối cấp. Bước vào nhà, nó bất ngờ khi thấy mẹ mình đang tất bật trong bếp. Đến hỏi sao hôm nay mẹ lại về sớm, mẹ của Di tươi cười đáp.
“Ba con vừa gọi mẹ báo tin chuyển hẳn về đây rồi. Sau này không đi công tác xa nữa. Nhân dịp này hai mẹ con mình phải ăn mừng chứ.”
Di ngẩn người, gật đầu với mẹ.
“À dạ… Vậy để con tắm rửa rồi xuống phụ mẹ ngay.”
“Được được.”
Lên đến phòng mình, cuối cùng nó cũng thở hắt ra. Mình làm được rồi, mình thật sự đã làm được, Di nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro