Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn

Ác mộng giữa ba...

Cá Voi

2025-03-03 11:15:02

Những ngày cuối năm trường THPT N tạm dừng các lớp học thêm buổi chiều để học sinh được nghỉ ngơi. Di có thời gian rảnh rỗi ở nhà nên dành thời gian chăm sóc mấy chậu hoa trưng tết cho nhà. Buổi chiều gió thổi nhè nhẹ khẽ đung đưa những cành cây, Di nằm trên chiếc võng được cột giữa hai cây mận, cảm giác buồn ngủ ập đến.

Trong giấc mơ, Di thấy mình đang trên đường đi đến nhà cũ. Nhà cũ là nhà của ông bà ngoại nó, khi ông bà còn sống, Di thường xuyên đến thăm ông bà. Nó bước vào căn nhà, khung cảnh gần gũi chân thật đến nỗi Di quên mất rằng đây chỉ là một giấc mơ giữa ban ngày. Bà ngoại ngồi trên phản, mắt hướng ra nhìn nó. Nhưng đến khi nhìn ra phía sau lưng Phương Di, mặt bà bỗng dưng tái mét. Ngoại lao vội đến nắm chặt lấy hai tay nó, run rẩy quát:

“Di! Dừng ngay đi! Tránh xa cô ta ra! Nếu không… Nếu không con sẽ chết mất.”

Di hoang mang nhìn bà ngoại, quay lưng lại chẳng thấy ai cả. Nó thắc mắc hỏi lại:

“Ai cơ ngoại? Con có thấy ai đâu?”

“Con không cần quan tâm. Tránh xa cô ta ra, ông bà không thể bảo vệ con khỏi con ả đó Di à.” Bà ngoại của nó khóc thảm thiết, miệng vẫn lẩm bẩm khuyên Di.

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì toàn bộ cảnh vật đã thay đổi. Bà ngoại và căn nhà biến mất, thay vào đó là một con đường tối đen. Nó lần mò theo hướng ánh sáng ở phía xa, từng bước tiến về phía tia sáng. Cuối con đường là khung cảnh thị trấn nó sống nhưng hoang sơ hơn, như cách đây chục năm về trước.

Có một thằng bé đang bị người ta vây đánh, họ cho rằng thằng bé nọ lúc đi nhặt ve chai đã trộm tiền nhà họ. Bà chủ nhà to béo đá vào bụng nó, miệng quát ầm lên. Di đi đến định ngăn cản nhưng rồi nó nhận ra chẳng ai nhìn hay nghe thấy nó. Điều duy nhất Di có thể làm chính là chứng kiến đứa nhỏ bị người ta đánh không thương tiếc. Cậu nhóc cắn răng chịu đựng, không giải thích cũng không kháng cự. Di nhìn đến ngây ngẩn, một góc mặt của đứa trẻ lộ ra.

“Là anh Duy… Đây là anh Duy…” Một tay Di bấu cánh tay còn lại, móng tay ghim vào da thịt đau đến chảy nước mắt. Giấc mơ này thật sự vô cùng chân thật.

“Con mẹ nó, điên thật mà. Cái này rốt cuộc là lucid dream hay vivid dream đây?” Phương Di cười giễu, vuốt tóc mái hai bên ra sau tai. Ánh mắt dõi theo “Minh Duy.”
Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

Đám người vây quanh đứa nhóc, tưởng thằng bé có thể sẽ họ đánh đến mất mạng thì thằng con của bà chủ nhà trở về. Nó kéo áo bà mẹ của nó, run rẩy thừa nhận tiền là do nó trộm để đi chơi. Chỉ có thế đám người lớn mới dừng tay. Bà béo ôm lấy thằng con, rồi kéo hết vào nhà.

Chẳng có lấy một lời xin lỗi cho Minh Duy.

Ở quê những năm đó, đám nhà giàu coi thường những gia đình nghèo khó đến cực hạn, họ xem người nghèo còn thua cả ghẻ, luôn dành những câu từ miệt thị cho người khốn khó.

Trái tim Di như bị bóp nghẹt lại, không rõ đây có phải là quá khứ của Duy hay chỉ là ảo cảnh do nó tự sinh ra. Nhưng Di biết là nó đang đau lắm, đau lòng cho anh Duy của nó.

Nó bất lực đứng nhìn Duy nằm bất động trên đường, rồi cuối cùng cũng có một cậu bé xêm xêm tuổi Duy xuất hiện.

“Đi với tao, tao dắt mày về gặp ông nội băng bó.”

Cả hai dắt díu nhau đi dọc theo con đường đất, đằng sau Phương Di đi theo. Cảnh vật lại thay đổi, con đường làng bỗng chốc mọc đầy hoa hai bên đường. Những đoá hoa trắng muốt như dẫn lối cho Di, nó thấp thỏm đi dọc theo đường làng, và rồi nó gặp Yến Vy.

“Mày có tin tưởng tao không Di? Tin hơn bất cứ người nào luôn ấy?” Vy nhìn nó, ánh mắt đượm buồn chất đầy chuyện khó nói. Di không đáp ngay, nó ngắc ngứ mãi như có gì nghẹn ở cổ họng. Song, Phương Di cụp mắt, khẽ gật đầu.

“Ừm, mày là bạn của tao mà. Tao phải tin mày chứ.”

Nghe được đúng câu trả lời mà mình mong muốn, Yến Vy cười tươi rói, con nhỏ đưa tay ra trước mặt Di ý bảo nó nắm lấy tay mình.

“Tao mong khi phải lựa chọn giữa tao và bất cứ ai khác, mày sẽ luôn chọn tao. Vì tụi mình là bạn thân mà, Di nhỉ?”

Vì tụi mình là bạn thân mà…

Trời mùa đông lạnh và khô, dù gia đình của Di sống ở miền Nam và hiện tại là bốn giờ chiều. Nó mở bừng mắt, tỉnh giấc sau một giấc mơ tự mình nhận thấy là dài và quái lạ. Từng đợt gió lồng lộng thổi bay mái tóc của Di, lạnh đến tê cả da đầu. Con bé đưa tay lau mồ hôi trán, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm về những gì nó gặp trong mơ. Di nhắm chặt mắt cho vơi sự đau nhức, dạo này sức khỏe của nó bỗng yếu ớt bất thường.

“Chắc chắn có liên quan đến Minh Duy.” Di tự nói với chính mình.

Sau đó nó chạy vội vào nhà, cố gắng nhớ lại mình đã gặp những ai, nói những gì trong mơ rồi ghi chép vào vở. Chuẩn bị đủ thứ tài liệu để bàn luận với Đỗ Minh Duy về chuyện nó vừa gặp.

Kết thúc một ngày cuối tuần, Di tiếp tục khoảng thời gian học trước khi nghỉ Tết. Ngay ngày hôm sau, Di cầm trên tay quyển sổ, hùng hổ thăm dò Minh Duy. Nghe con nhỏ tường thuật lại mọi chuyện, Duy chẳng nhớ gì cả. Đúng như lời Quỷ hồn số 5 đã nói, thời gian trôi qua càng lâu thì từng kí ức trong đầu anh ngày càng vụn vỡ rồi tan biến như bọt biển. Mãi đến vài phút sau, một cơn choáng bất chợt ập đến, đầu Minh Duy như xuất hiện một mảng trắng trơ. Anh mím môi, mắt nhắm chặt, từ từ tiêu hoá đống thông tin vừa xuất hiện.
Đế Sư Xuất Sơn
Ngôn Tình, Đô Thị
Vũ Vương
Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Ánh Trăng Phản Diện
Ngôn Tình, Ngược, Trọng Sinh, Đô Thị, Đoản Văn, Hiện Đại

“... Đúng là anh.” Giọng Minh Duy khàn khàn, anh chậm rãi kể cho Di nghe: “Anh không nhớ rõ năm đó anh bao nhiêu tuổi. Lúc đó gia đình vô cùng khó khăn, phải gọi là nghèo rớt mồng tơi hoặc cạp đất mà ăn cũng không chừng, khi đó thì ba của anh vừa mất vì tai nạn lao động. Mẹ anh làm giáo viên nhưng chắc Di cũng biết lương giáo viên dạy mấy môn phụ đâu có bao nhiêu đâu nhỉ? Mẹ anh phải gồng gánh nuôi hai đứa trẻ, dù cố gắng làm hai, ba công việc một lúc cũng không đủ. Những lúc thấy nhà thiếu gạo, thiếu mắm muối, trong suy nghĩ của anh lúc nào cũng là “Mình có thể làm gì để phụ giúp mẹ đây nhỉ?””

Minh Duy im lặng một lúc, chắc anh đang tự nghĩ lại quá khứ của mình như một người qua đường. Bởi vì chính anh cũng đã lãng quên nó.

“Ngày hôm đó, anh quyết định đi nhặt ve chai kiếm vài đồng bạc lẻ để mua mấy thứ lặt vặt trong nhà. Anh đi ngang qua căn nhà giàu nhất khu, nhặt mấy lon bia sau bữa nhậu nhẹt của người lớn. Sau khi rời đi được một đoạn, bà chủ nhà dắt theo một đám người chặn anh lại. Bà ấy nói nhà vừa mất mấy trăm nghìn, và họ quy rằng anh là người lấy cắp. Dù có giải thích như thế nào cũng không ai tin anh. Họ đấm, đá, mắng chửi anh. Đau lắm. Rất là đau luôn. Anh cứ tưởng ngày hôm đó có khi mình đã mất mạng luôn rồi thì thằng con của bà chủ nhà về. Thằng nhóc đó nghe mấy người xung quanh kể chuyện, nó liền cản mẹ mình lại. Anh vẫn còn nhớ rõ nó nói những gì: “Mẹ ơi, không phải thằng nhặt rác này trộm đâu. Là con lấy tiền đi net đó, mẹ đừng đánh nó nữa kẻo lại chết người.””

Di lắng nghe, trái tim đầy đau nhói, cổ họng nghẹn lại. Nó chua xót nhìn chàng trai từng là niềm tự hào của trường, là hạt giống đầy tài năng.

“... Họ dừng lại, trước lúc đi còn nhổ một bãi nước bọt bên cạnh anh. Nói gì thì nói, ít ra cũng phải cảm ơn thằng nhóc kia đã dám thừa nhận tội lỗi của mình.” Duy thở dài, dòng ký ức coi như chấm dứt.

“À, thằng cu con đỡ anh đi mà nhóc Di nói chắc là Hoàng Đức đấy. Thời đó chỉ có mình ông Tư làm thầy thuốc chứ đâu.”

Nó không đáp lời, lòng bâng khuâng nghĩ đến đâu đâu. Ai cũng có một quá khứ nhưng thật sự quá khứ của Duy quá khắc nghiệt. Thấy Di nghệt mặt ra đó, Minh Duy biết chắc nó đang nghĩ gì. Anh cười mà mặt buồn xo, lắc đầu bảo Di không cần phải buồn gì hết, mọi chuyện đã qua rồi.

*** Cá: +1 máy hành nhân vật chính.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn

Số ký tự: 0