Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn
Ngày mình còn q...
Cá Voi
2025-03-03 11:15:02
“Số 7, cấp trên cho gọi ngài.”
“Ừ, ra ngoài đi.” Quỷ hồn số 7 chẳng buồn ngước lên nhìn tên quỷ tay sai đến, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống sổ sách. Giai đoạn cuối năm là giai đoạn hắn bận rộn nhất, Quỷ hồn bắt đầu tổng kết công việc cuối năm, báo cáo nộp lên các vị bên trên.
Số 7 xếp gọn lại giấy tờ, bước ra khỏi ghế để đến gặp cấp trên. Hắn đến căn phòng long trọng nhất thường dùng cho các cuộc họp thường niên, đứng trước cửa phòng Số 7 đã lờ mờ đoán được cấp trên định nói gì.
“Cậu đến rồi à?”
Ở Âm giới ngày nay có một hệ thống phân cấp các linh hồn như một tháp tam giác. Xếp ở giữa là cấp bậc Quỷ hồn - Những người dắt linh hồn về Âm giới. Nửa trên của tháp tam giác ấy được cấp bậc ở dưới gọi là “cấp trên” hoặc “các vị bên trên.”
“Tôi đoán được ngài gọi tôi đến để làm gì luôn đấy.” Số 7 bước đến, ung dung ngồi xuống ghế đối diện cấp trên.
Cấp trên nghe vậy chỉ cười nhẹ, tay rót một chén trà, “Ừm, vé Hồi quy lần này lại thuộc về cậu.”
“Cảm ơn nhưng tôi không nhận đâu.” Nhận được câu trả lời đúng như mình nghĩ, Số 7 buông lời rồi rời đi. Bỏ lại là tiếng quát của vị cấp trên.
“Đứng lại! Số 7! Cậu nên nhớ cấp trên của cậu là chúng tôi chứ không phải kẻ nào khác, bớt chống đối lại đi. Số 7!”
*
Tết đến, những cơn gió mang đậm hương vị ngày xuân thổi khắp sân trường. Dù đám học trò đã được nghỉ lễ từ bao giờ. Buổi tối nhiệt độ giảm xuống thấy rõ, vậy ra đêm nay đã là đêm giao thừa. Hôm nay Minh Duy đã đi khắp mọi ngóc ngách của ngôi trường như thể đây là lần đầu tiên anh được đến đây.
Ngắm hoa, chọc mèo hoang, trốn trong góc lớp để ngủ. Tất cả chỉ là do Duy muốn mình bận rộn hơn. Một mùa Tết mà anh không có các ông bà ở bên. Thời gian tích tắc trôi qua, Duy đang ngồi thẫn thờ thì làn sương trắng xuất hiện. Anh ngạc nhiên nhìn làn sương, đây là dấu hiệu Quỷ hồn số 7 đến đây mà. Sau một thời gian quan sát, tiếp tục với các Quỷ hồn, Minh Duy nhận ra mỗi kẻ đều có một “chất” gì đó rất riêng. Ví dụ là Số 7 khi xuất hiện với làn sương hoặc làn khói trắng, cầm trên tay cái đèn lồng giấy, hoặc Số 5 là tiếng chuông gió và cũng là vật không rời thân. Còn bà Số 9 chắc là hoa nhỉ, Duy nghĩ thầm. Hoa màu trắng, trang nhã nhưng cũng rất quái dị.
Số 7 đến, đứng hình khi thấy cạnh đĩa đồ cúng của Duy là mấy chai rượu đế. Hắn nhíu mày, búng tay một phát để anh “hiện hình” vào đêm 30 Tết.
“Thằng oắt con kia! Đủ tuổi chưa mà uống rượu? Đã uống chưa? Nói lẹ!” Số 7 lớn tiếng quát.
Minh Duy nghệt mặt, loay hoay nhìn ngó xung quanh. Song, anh lắp bắp trả lời: “Không có uống, tôi còn chẳng biết là mình được cúng rượu nữa mà. Mà sao nay ông cọc vậy?”
Thấy anh đâm chọt trúng chỗ đau của mình, Quỷ hồn số 7 thở dài, bay thẳng lên mái phòng bảo vệ rồi ngồi chễm trệ ở đó.
“Ông hết bị kỉ luật rồi hả?” Duy nhảy tót lên mái phòng, ngồi xuống cạnh hắn.
“Ừ.” Số 7 gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Không hẳn.”
“...”
Cả hai im lặng đôi ba phút. Số 7 trừng mắt nhìn Minh Duy, Minh Duy phồng mang trợn má trừng lại Số 7. Cuối cùng vẫn là tên quỷ nọ chịu thua, hắn ngập ngừng kể.
“Hôm nay lại bị các vị bên trên gây áp lực về vấn đề của cậu. Số 9 đến giờ vẫn chưa trở về lần nào nên họ chuyển hướng sang tôi. Nói thật thì tôi chả sợ xíu nào, chỉ lo thời gian trôi qua sức gồng gánh của Số 9 không còn nữa.”
Hoá ra là lo lắng cho người ta. Minh Duy nhịn cười, mím môi cố không trêu hắn.
Quỷ hồn số 7 nhìn thấy rõ biểu cảm vừa nhịn vừa muốn cười của Minh Duy liền lắc đầu, nhăn mày đáp: “Không có giỡn.”
Duy nhún vai, nằm dài trên mái nhà. Anh nhìn bầu trời đầy mây không nhìn rõ nổi một ngôi sao, chán nản nhắm mắt lại.
“Ông Số 7 nói thật đi, tôi biết chắc là ông không rảnh rỗi đến mức nói về ba cái chuyện tình cảm đâu.”
“... Bị cậu bắt bài rồi nhỉ?” Số 7 thở dài, bắt chước Minh Duy nằm xuống ngắm bầu trời đêm. Hắn có một quy tắc là không bao giờ kể cho bất kì ai khác về chuyện cá nhân, Duy là người đầu tiên. Đúng là từ lâu Số 7 đã không còn xem Duy là một linh hồn cần hắn dẫn lối về mà hắn đã xem anh như thằng bạn chí cốt.
“Ở bên dưới, cứ vào dịp cuối năm các vị bên trên sẽ tổng hợp kết quả làm việc cả năm của mười hai Quỷ hồn. Kẻ đứng nhất sẽ được một phúc lợi gọi là Vé Hồi quy. Vé đó sẽ đưa Quỷ hồn về kiếp trước, trải nghiệm lại lần ký ức mà tiền kiếp của Quỷ hồn mong nhớ nhất.”
“Và năm nay ông hạng nhất?” Duy đoán nhưng chắc chắn cái “đoán” của mình là đúng.
Số 7 thẳng thắn gật đầu: “Ừm, đây là năm thứ ba tôi hạng nhất và là lần thứ hai tôi từ chối nhận Vé Hồi quy.” Song, tên quỷ nọ tiếp tục câu chuyện còn dang dở, “Kí ức mà tôi mong nhớ nhất cũng là kí ức mà tôi mong quên nhất.”
Minh Duy im lặng theo dõi câu chuyện của Số 7. Không ngờ vào ngày cuối cùng của năm, có một ai đó lại kể cho anh nghe một chuyện đã xảy ra rất lâu, thảm khốc và bi thương.
“Ừ, ra ngoài đi.” Quỷ hồn số 7 chẳng buồn ngước lên nhìn tên quỷ tay sai đến, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống sổ sách. Giai đoạn cuối năm là giai đoạn hắn bận rộn nhất, Quỷ hồn bắt đầu tổng kết công việc cuối năm, báo cáo nộp lên các vị bên trên.
Số 7 xếp gọn lại giấy tờ, bước ra khỏi ghế để đến gặp cấp trên. Hắn đến căn phòng long trọng nhất thường dùng cho các cuộc họp thường niên, đứng trước cửa phòng Số 7 đã lờ mờ đoán được cấp trên định nói gì.
“Cậu đến rồi à?”
Ở Âm giới ngày nay có một hệ thống phân cấp các linh hồn như một tháp tam giác. Xếp ở giữa là cấp bậc Quỷ hồn - Những người dắt linh hồn về Âm giới. Nửa trên của tháp tam giác ấy được cấp bậc ở dưới gọi là “cấp trên” hoặc “các vị bên trên.”
“Tôi đoán được ngài gọi tôi đến để làm gì luôn đấy.” Số 7 bước đến, ung dung ngồi xuống ghế đối diện cấp trên.
Cấp trên nghe vậy chỉ cười nhẹ, tay rót một chén trà, “Ừm, vé Hồi quy lần này lại thuộc về cậu.”
“Cảm ơn nhưng tôi không nhận đâu.” Nhận được câu trả lời đúng như mình nghĩ, Số 7 buông lời rồi rời đi. Bỏ lại là tiếng quát của vị cấp trên.
“Đứng lại! Số 7! Cậu nên nhớ cấp trên của cậu là chúng tôi chứ không phải kẻ nào khác, bớt chống đối lại đi. Số 7!”
*
Tết đến, những cơn gió mang đậm hương vị ngày xuân thổi khắp sân trường. Dù đám học trò đã được nghỉ lễ từ bao giờ. Buổi tối nhiệt độ giảm xuống thấy rõ, vậy ra đêm nay đã là đêm giao thừa. Hôm nay Minh Duy đã đi khắp mọi ngóc ngách của ngôi trường như thể đây là lần đầu tiên anh được đến đây.
Ngắm hoa, chọc mèo hoang, trốn trong góc lớp để ngủ. Tất cả chỉ là do Duy muốn mình bận rộn hơn. Một mùa Tết mà anh không có các ông bà ở bên. Thời gian tích tắc trôi qua, Duy đang ngồi thẫn thờ thì làn sương trắng xuất hiện. Anh ngạc nhiên nhìn làn sương, đây là dấu hiệu Quỷ hồn số 7 đến đây mà. Sau một thời gian quan sát, tiếp tục với các Quỷ hồn, Minh Duy nhận ra mỗi kẻ đều có một “chất” gì đó rất riêng. Ví dụ là Số 7 khi xuất hiện với làn sương hoặc làn khói trắng, cầm trên tay cái đèn lồng giấy, hoặc Số 5 là tiếng chuông gió và cũng là vật không rời thân. Còn bà Số 9 chắc là hoa nhỉ, Duy nghĩ thầm. Hoa màu trắng, trang nhã nhưng cũng rất quái dị.
Số 7 đến, đứng hình khi thấy cạnh đĩa đồ cúng của Duy là mấy chai rượu đế. Hắn nhíu mày, búng tay một phát để anh “hiện hình” vào đêm 30 Tết.
“Thằng oắt con kia! Đủ tuổi chưa mà uống rượu? Đã uống chưa? Nói lẹ!” Số 7 lớn tiếng quát.
Minh Duy nghệt mặt, loay hoay nhìn ngó xung quanh. Song, anh lắp bắp trả lời: “Không có uống, tôi còn chẳng biết là mình được cúng rượu nữa mà. Mà sao nay ông cọc vậy?”
Thấy anh đâm chọt trúng chỗ đau của mình, Quỷ hồn số 7 thở dài, bay thẳng lên mái phòng bảo vệ rồi ngồi chễm trệ ở đó.
“Ông hết bị kỉ luật rồi hả?” Duy nhảy tót lên mái phòng, ngồi xuống cạnh hắn.
“Ừ.” Số 7 gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Không hẳn.”
“...”
Cả hai im lặng đôi ba phút. Số 7 trừng mắt nhìn Minh Duy, Minh Duy phồng mang trợn má trừng lại Số 7. Cuối cùng vẫn là tên quỷ nọ chịu thua, hắn ngập ngừng kể.
“Hôm nay lại bị các vị bên trên gây áp lực về vấn đề của cậu. Số 9 đến giờ vẫn chưa trở về lần nào nên họ chuyển hướng sang tôi. Nói thật thì tôi chả sợ xíu nào, chỉ lo thời gian trôi qua sức gồng gánh của Số 9 không còn nữa.”
Hoá ra là lo lắng cho người ta. Minh Duy nhịn cười, mím môi cố không trêu hắn.
Quỷ hồn số 7 nhìn thấy rõ biểu cảm vừa nhịn vừa muốn cười của Minh Duy liền lắc đầu, nhăn mày đáp: “Không có giỡn.”
Duy nhún vai, nằm dài trên mái nhà. Anh nhìn bầu trời đầy mây không nhìn rõ nổi một ngôi sao, chán nản nhắm mắt lại.
“Ông Số 7 nói thật đi, tôi biết chắc là ông không rảnh rỗi đến mức nói về ba cái chuyện tình cảm đâu.”
“... Bị cậu bắt bài rồi nhỉ?” Số 7 thở dài, bắt chước Minh Duy nằm xuống ngắm bầu trời đêm. Hắn có một quy tắc là không bao giờ kể cho bất kì ai khác về chuyện cá nhân, Duy là người đầu tiên. Đúng là từ lâu Số 7 đã không còn xem Duy là một linh hồn cần hắn dẫn lối về mà hắn đã xem anh như thằng bạn chí cốt.
“Ở bên dưới, cứ vào dịp cuối năm các vị bên trên sẽ tổng hợp kết quả làm việc cả năm của mười hai Quỷ hồn. Kẻ đứng nhất sẽ được một phúc lợi gọi là Vé Hồi quy. Vé đó sẽ đưa Quỷ hồn về kiếp trước, trải nghiệm lại lần ký ức mà tiền kiếp của Quỷ hồn mong nhớ nhất.”
“Và năm nay ông hạng nhất?” Duy đoán nhưng chắc chắn cái “đoán” của mình là đúng.
Số 7 thẳng thắn gật đầu: “Ừm, đây là năm thứ ba tôi hạng nhất và là lần thứ hai tôi từ chối nhận Vé Hồi quy.” Song, tên quỷ nọ tiếp tục câu chuyện còn dang dở, “Kí ức mà tôi mong nhớ nhất cũng là kí ức mà tôi mong quên nhất.”
Minh Duy im lặng theo dõi câu chuyện của Số 7. Không ngờ vào ngày cuối cùng của năm, có một ai đó lại kể cho anh nghe một chuyện đã xảy ra rất lâu, thảm khốc và bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro