Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn
Mất mát chồng t...
Cá Voi
2025-03-03 11:15:02
Tháng 9 đến mang theo không khí hơi se lạnh của mùa thu. Bầu trời xanh trong và nắng vàng trải dài trên những con đường. Mùi hơi đất ẩm bốc lên quẩn quanh nơi đầu mũi, theo đó là tiếng gọi nhau và tiếng chuông xe đạp của lũ học trò.
Ba tháng hè của Di trải qua đầy nhanh chóng, dường như việc đi làm và học thêm để chuẩn bị cho năm học cuối cấp đã chiếm hết tất cả thời gian của nó. Trong hè này Di gặp Minh Duy được hai lần đều nhờ hoạt động bên Đoàn. Anh có vẻ vui hơn trước rất nhiều, theo như nó nhận định là vậy. Còn nhắc đến mấy người bạn của mình… Nếu nói thật thì Di cảm thấy có gì đó đã thay đổi. Ngoại trừ Vy vẫn bình thường, Di thấy Thúy có vẻ trầm lặng, ít nói hơn. Chính xác là sau ngày ngủ ở nhà nó, Thúy trở nên như vậy. Ngoài mặt thì vẫn bình thường hoặc là do Di quá nhạy cảm mà thôi.
“Đố mày chứ sét đánh thì có gì?” Tùng hỏi Di.
“Có thịt Tùng nướng BBQ.” Di thờ ơ đáp, tay vẫn lật từng trang sách giáo khoa trong tiếng cười ngặt nghẽo của Minh Duy và cái nhìn ai oán của Tùng.
“Sét đánh cái đùng 3000°C, nitrogen tác dụng với oxide tạo ra nitric oxide.” Thúy bước tới, đặt quyển sách Hoá lên bàn Di, sau đó bĩu môi nói với Tùng.
“Thêm nhỏ này nữa. Lũ tụi mày chán phèo…” Tùng hụt hẫng, chán nản quay lên.
Di chẳng thèm nhìn Tùng lấy nửa con mắt, nó kéo Thúy xuống ngồi chỗ cạnh mình. Năm học mới nó đã thành công rủ rê Thúy gia nhập vào “hệ sinh thái” bàn cuối cùng nó và Vy, Tùng.
“Tới tiết bà chủ nhiệm nữa rồi. Tự nhiên thấy đầu óc quay cuồng, nhức nhức cái đầu.” Thanh Thúy đổ gục xuống bàn, hai tay ôm lấy đầu.
Minh Duy nhìn đống tài liệu ngổn ngang trên bàn của đám nhóc, đầy thông cảm thầm thì: “Đúng là tình trạng chung khi học trúng tổ trưởng bộ môn.”
Một mùa tựu trường nữa lại qua, anh vẫn ở đây. Theo lời ông Số 7 nói, Minh Duy chắc chắn sẽ phải rời khỏi nơi này, vấn đề chỉ là sớm hay muộn.
“Năm cuối ở cái đất này rồi, sắp cút khỏi đây rồi đấy. Cơ mà nghe đâu mới có đợt sinh viên thực tập về dạy, khối A bị cho làm chuột bạch thử nghiệm đó nghen.” Thúy đổi tư thế, ngả người dựa vào lưng ghế trông vô cùng mệt mỏi.
“Kệ đi, dễ gì gần hai chục lớp A mà trúng lớp mình.” Di chép miệng, lắc đầu đáp.
*
“Xin giới thiệu với các em, đây là cô Hoài Thương, là sinh viên trường sư phạm về trường mình để thực tập. Trong vòng ba tháng tới, cô và cô Thương sẽ cùng đảm nhận bộ môn Vật lý của lớp mình. Cô thì mấy em quá quen rồi nên chủ yếu cô chỉ hỗ trợ cô Thương thôi, các em cũng giúp đỡ cô ấy nhé.” Cô Dương chủ nhiệm của lớp Di giới thiệu về cô giáo viên thực tập vừa về trường, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có ý răn đe đám học trò không vì thấy giáo viên trẻ mà lộng hành.
Không biết vì sao trong vòng cả phút, Di cảm thấy cả đám Thúy, Tùng và Yến Vy đều nhìn chằm chằm nó. Nó gượng gạo chớp chớp mắt, cười hề hề đáp.
“... Này là xui thôi, xui thôi mấy bạn của tui.”
“Có cái củ chuối tao.”
“...”
“Hoài Thương? Tên này nghe quen lắm à nha. Mà không tài nào nhớ nổi là ai.” Minh Duy bâng quơ nói.
Di im lặng lắng nghe, mắt hơi xao động. Nó tự hiểu rằng thời gian anh ở đây không còn lâu nữa, bởi vì “người đó” đã gửi thư đến. Quay về cái ngày mà Di chính thức bị “đuổi việc” tại nhà ông Tư Phúc. Dưới gốc cây ngọc nữ mà nó trồng xuất hiện một lá thư. Một lá thư dính đầy máu và bị vùi trong đất. Quá quen với những thứ kì quái hay xuất hiện này, Di mặt không cảm xúc nhặt lên và mở ra đọc.
[Đồng hồ đã đếm ngược, mọi việc sắp trở về nơi bắt đầu. Kí ức của linh hồn dần bị xoá nhoà, nhưng kỉ niệm cũ lại đồng loạt ùa về.
Kí tên: Quỷ hồn số 9.]
Đọc lẩm bẩm cái tên quá đỗi xa lạ với mình, Di đã tìm đến Duy. Đến lúc này, nó mới biết về chuyện anh Minh Duy của nó đã được về thăm nhà, về cuộc nội chiến của những thế lực tâm linh kia, về ông Số 7 và bà Số 9. Nó tự hệ thống lại đống thông tin mình vừa nhận được, và tiếc là nó đã hiểu lời nhắn gửi của Số 9.
Minh Duy sắp tạm biệt nó và đến một thế giới tốt hơn rồi.
Nhưng… kỉ niệm cũ đều đồng loạt ùa về là sao? Di không hiểu cũng không có thông tin để tìm hiểu.
“Cô chào các bạn lớp mình, cô là Thảo Hoà, giáo viên sẽ đảm nhiệm bộ môn Hoá học của lớp mình trong ba tháng tới.” Cô giáo viên mới mỉm cười đám học trò bên dưới, đôi mắt ánh lên niềm mong chờ và chút hoài niệm.
Minh Duy nghe rõ từng câu chữ, trong đầu xuất hiện mảnh kí ức rời rạc mà anh chẳng thể nào nhớ nổi.
“Ông làm bài tập xong chưa?”
“Ới ơi, mấy nay ông bị sao đấy?”
“Duy ơi, nhớ đến buổi liên hoan tốt nghiệp đấy!”
“Gì vậy? Ai thế? Sao mình không nhớ được gì hết? Rốt cuộc là chuyện gì…” Duy tự nói với chính mình, cảm xúc hoang mang chênh vênh ập đến.
Một, hai, ba tuần trôi qua, lại thêm một đêm trăng tròn lại đến. Sẽ không ai nói với Minh Duy rằng đêm nay sẽ là đêm chia ly của anh với các cụ trong trường. Duy thong thả ngồi trên mái phòng bảo vệ, ngước mặt lên nhìn bầu trời. Những đám mây bay qua che phủ mặt trăng, ánh trăng màu bạc bỗng xám xịt như màu khăn tang đầy ảm đạm. Đột nhiên giữa không gian tĩnh mịch vang lên tiếng leng keng của chuông gió, Duy thấy lạ liền đi về phía hàng ghế đá cạnh phòng chức năng cũng là nơi đang phát ra âm thanh đấy.
Đúng như những gì anh dự đoán, Quỷ hồn số 5 đang ở đây.
“Ông Số 5, ông đang làm gì ở đây vậy?” Duy đi nhanh đến cạnh Số 5, nghi ngờ hỏi.
Số 5 thoáng nhìn anh, sau đó lại thở dài nói ra sự thật: “Tôi đi làm nhiệm vụ, hôm nay… tất cả các linh hồn ở trường này sẽ được đưa về bên dưới để đi đầu thai.”
“Sao? Này ông đùa thôi… phải không?” Duy nở nụ cười gượng gạo, không tin vào lời nói của Số 5. Thế nhưng hắn ta không đáp anh nữa, chỉ để lại một cái thở dài não nề và thương hại.
“... Không sao, chuyện này tốt cho các ông, các bà mà. Họ ở đây lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được đi khỏi nơi này.” Sợ tên quỷ hồn nhìn thấu rằng mình không nỡ, Minh Duy lái sang chuyện khác: “Dạo này ông Số 7 khoẻ không?”
Quỷ hồn số 5 cúi đầu nhìn vào tờ giấy ghi đầy đủ họ tên các linh hồn mình phải đưa đi hôm nay, song mới dám trả lời anh: “Chuyện này… Số 7 bị kỷ luật rồi. Đợt vừa rồi mình làm gần nửa đám âm binh của ông già Số 1 bị trừ khử, ông ta liền báo lên các vị kia, Số 7 đã đứng ra chịu trách nhiệm về tất cả. Sau đó bên phía hội đồng quyết định kỷ luật anh ta tạm thời. Như cậu thấy đấy, mấy tên đó đã bắt đầu rục rịch nên kiểu gì Số 9 cũng đẩy nhanh kế hoạch. Cậu Minh Duy dạo này có cảm thấy gì lạ không?”
Minh Duy đờ người, nghĩ lại tất cả những gì mình đã quên suốt ba tuần qua, ngắc ngứ trả lời: “Cảm giác như… tôi đã quên tất cả mọi thứ liên quan đến mình khi còn sống. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ đứa em trai mà tôi luôn yêu quý tên gì, nghe nực cười nhỉ ông Số 5?”
Số 5 rũ mắt gật gù, thẳng thắn giải thích: “Đây là điều bình thường đấy. Càng gần đến lúc cậu rời khỏi, cậu sẽ dần quên đi mọi sự việc xảy ra giữa cậu và những người còn sống. Thời hạn chắc còn hơn nửa năm nữa thôi.”
Duy mím môi, mái tóc loà xoà che đi đôi mắt anh khiến tên quỷ hồn nọ chẳng biết cảm xúc của anh như nào. Hắn khẽ lắc đầu, dành tặng chút thương xót ít ỏi của một kẻ dưới địa phủ cho một linh hồn vất vưởng. Đoạn, Số 5 tiếp tục với công việc của mình, hắn lắc chiếc chuông gió trên tay, miệng đọc râm ran từng cái tên trong danh sách. Minh Duy nhìn những người mình gặp lần lượt xuất hiện, chú Chín, cô Tư, bác Bảy,... và cuối cùng là ông Sáu…
Mọi người nhìn anh bằng những ánh mắt xót xa yêu thương như người nhà, nhưng lại không đủ can đảm để nhìn thẳng vào anh. Không ai nói gì ai, đột nhiên Duy khoanh tay, cúi đầu thật sâu xuống.
“Con cảm ơn mọi người đã chăm sóc con trong thời gian qua, con rất biết ơn điều đó, mọi người là gia đình thứ hai của con. Cầu mong sau này mọi người sẽ có cuộc sống tốt hơn ạ.”
Các linh hồn đã ở đây mấy chục năm dành cái ôm cuối cùng cho Minh Duy, đến cuối cùng người thân với Duy nhất là ông Sáu tiến đến vỗ vai dặn dò anh lời cuối: “Thằng Duy này, sớm muộn gì thì cũng đến lượt con đi. Những tình cảm nảy sinh kia nên sớm cắt đứt từ lúc chưa bắt đầu đi con ạ, để lại chỉ khổ con bé kia thôi.”
“Dạ ông, con hiểu mà. Ông Sáu đi khoẻ mạnh nha.” Duy gượng cười đáp.
Ông Sáu ừ một tiếng rồi cùng những người khác theo Số 5 về địa phủ.
“Tôi đi trước. Tạm biệt cậu Duy nhé.” Số 5 khẽ gật đầu rồi quay lưng đi, dẫn theo người nhà của Duy đi mãi mãi.
Đám mây bay đi mất trả lại ánh trăng bạc cho sân trường, Minh Duy thất thểu dựa vào bức tường, anh ngồi gục xuống cạnh bàn thờ mà các cô giữ xe lập ra cho mình.
Trong phút giây nào đó, Duy nhận ra mình chưa từng trưởng thành, anh chỉ vẫn là một thằng nhóc đang tập lớn và bỗng chết đi vào một ngày nào đó. Anh nhìn lên trời cao, giơ tay che mặt trăng khuất khỏi mắt mình.
“Cô đơn có phải là cái chết thứ hai của mình không nhỉ?” Duy cười tự giễu, trong lòng của Minh Duy hiện giờ lẫn lộn đủ thứ cảm giác lại với nhau. Có buồn, có thất vọng, có bất ngờ, cũng có vui mừng cho mọi người.
Đột nhiên giữa cơn mơ màng ảo ảnh, anh nghe được một giọng nói của nữ thì thầm với mình.
“Chỉ mới nhiêu đây mà đã tuyệt vọng rồi sao? Sắp tới cậu còn phải đối mặt với nhiều thứ còn hơn vậy nữa, lo mà giữ lại mớ cảm xúc hỗn độn của mình đi. Nỗi buồn vì cô đơn như cánh hoa bay trong gió, đẹp nhưng sẽ bị giẫm nát khi đáp đất. Chẳng có giá trị gì cả. Cố gắng lên Đỗ Minh Duy, mọi lỗi lầm của cấp trên, tôi sẽ thay họ giải quyết cho cậu.”
Minh Duy mở bừng mắt, khung cảnh phía trước thật kì lạ. Sân trường THPT N đang đón lấy cơn mưa cánh hoa hồng trắng, những cánh hoa nào chạm vào mặt đất là sẽ biến mất ngay. Duy đón lấy một cánh hoa, tự tin nghĩ đến một người.
“Bà Số 9, là bà đúng không?”
Đáp lại Minh Duy là tiếng cười khúc khích và lời thầm thì bên tai: “Hẹn ngày gặp nhé, linh hồn số 130601.”
Ba tháng hè của Di trải qua đầy nhanh chóng, dường như việc đi làm và học thêm để chuẩn bị cho năm học cuối cấp đã chiếm hết tất cả thời gian của nó. Trong hè này Di gặp Minh Duy được hai lần đều nhờ hoạt động bên Đoàn. Anh có vẻ vui hơn trước rất nhiều, theo như nó nhận định là vậy. Còn nhắc đến mấy người bạn của mình… Nếu nói thật thì Di cảm thấy có gì đó đã thay đổi. Ngoại trừ Vy vẫn bình thường, Di thấy Thúy có vẻ trầm lặng, ít nói hơn. Chính xác là sau ngày ngủ ở nhà nó, Thúy trở nên như vậy. Ngoài mặt thì vẫn bình thường hoặc là do Di quá nhạy cảm mà thôi.
“Đố mày chứ sét đánh thì có gì?” Tùng hỏi Di.
“Có thịt Tùng nướng BBQ.” Di thờ ơ đáp, tay vẫn lật từng trang sách giáo khoa trong tiếng cười ngặt nghẽo của Minh Duy và cái nhìn ai oán của Tùng.
“Sét đánh cái đùng 3000°C, nitrogen tác dụng với oxide tạo ra nitric oxide.” Thúy bước tới, đặt quyển sách Hoá lên bàn Di, sau đó bĩu môi nói với Tùng.
“Thêm nhỏ này nữa. Lũ tụi mày chán phèo…” Tùng hụt hẫng, chán nản quay lên.
Di chẳng thèm nhìn Tùng lấy nửa con mắt, nó kéo Thúy xuống ngồi chỗ cạnh mình. Năm học mới nó đã thành công rủ rê Thúy gia nhập vào “hệ sinh thái” bàn cuối cùng nó và Vy, Tùng.
“Tới tiết bà chủ nhiệm nữa rồi. Tự nhiên thấy đầu óc quay cuồng, nhức nhức cái đầu.” Thanh Thúy đổ gục xuống bàn, hai tay ôm lấy đầu.
Minh Duy nhìn đống tài liệu ngổn ngang trên bàn của đám nhóc, đầy thông cảm thầm thì: “Đúng là tình trạng chung khi học trúng tổ trưởng bộ môn.”
Một mùa tựu trường nữa lại qua, anh vẫn ở đây. Theo lời ông Số 7 nói, Minh Duy chắc chắn sẽ phải rời khỏi nơi này, vấn đề chỉ là sớm hay muộn.
“Năm cuối ở cái đất này rồi, sắp cút khỏi đây rồi đấy. Cơ mà nghe đâu mới có đợt sinh viên thực tập về dạy, khối A bị cho làm chuột bạch thử nghiệm đó nghen.” Thúy đổi tư thế, ngả người dựa vào lưng ghế trông vô cùng mệt mỏi.
“Kệ đi, dễ gì gần hai chục lớp A mà trúng lớp mình.” Di chép miệng, lắc đầu đáp.
*
“Xin giới thiệu với các em, đây là cô Hoài Thương, là sinh viên trường sư phạm về trường mình để thực tập. Trong vòng ba tháng tới, cô và cô Thương sẽ cùng đảm nhận bộ môn Vật lý của lớp mình. Cô thì mấy em quá quen rồi nên chủ yếu cô chỉ hỗ trợ cô Thương thôi, các em cũng giúp đỡ cô ấy nhé.” Cô Dương chủ nhiệm của lớp Di giới thiệu về cô giáo viên thực tập vừa về trường, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có ý răn đe đám học trò không vì thấy giáo viên trẻ mà lộng hành.
Không biết vì sao trong vòng cả phút, Di cảm thấy cả đám Thúy, Tùng và Yến Vy đều nhìn chằm chằm nó. Nó gượng gạo chớp chớp mắt, cười hề hề đáp.
“... Này là xui thôi, xui thôi mấy bạn của tui.”
“Có cái củ chuối tao.”
“...”
“Hoài Thương? Tên này nghe quen lắm à nha. Mà không tài nào nhớ nổi là ai.” Minh Duy bâng quơ nói.
Di im lặng lắng nghe, mắt hơi xao động. Nó tự hiểu rằng thời gian anh ở đây không còn lâu nữa, bởi vì “người đó” đã gửi thư đến. Quay về cái ngày mà Di chính thức bị “đuổi việc” tại nhà ông Tư Phúc. Dưới gốc cây ngọc nữ mà nó trồng xuất hiện một lá thư. Một lá thư dính đầy máu và bị vùi trong đất. Quá quen với những thứ kì quái hay xuất hiện này, Di mặt không cảm xúc nhặt lên và mở ra đọc.
[Đồng hồ đã đếm ngược, mọi việc sắp trở về nơi bắt đầu. Kí ức của linh hồn dần bị xoá nhoà, nhưng kỉ niệm cũ lại đồng loạt ùa về.
Kí tên: Quỷ hồn số 9.]
Đọc lẩm bẩm cái tên quá đỗi xa lạ với mình, Di đã tìm đến Duy. Đến lúc này, nó mới biết về chuyện anh Minh Duy của nó đã được về thăm nhà, về cuộc nội chiến của những thế lực tâm linh kia, về ông Số 7 và bà Số 9. Nó tự hệ thống lại đống thông tin mình vừa nhận được, và tiếc là nó đã hiểu lời nhắn gửi của Số 9.
Minh Duy sắp tạm biệt nó và đến một thế giới tốt hơn rồi.
Nhưng… kỉ niệm cũ đều đồng loạt ùa về là sao? Di không hiểu cũng không có thông tin để tìm hiểu.
“Cô chào các bạn lớp mình, cô là Thảo Hoà, giáo viên sẽ đảm nhiệm bộ môn Hoá học của lớp mình trong ba tháng tới.” Cô giáo viên mới mỉm cười đám học trò bên dưới, đôi mắt ánh lên niềm mong chờ và chút hoài niệm.
Minh Duy nghe rõ từng câu chữ, trong đầu xuất hiện mảnh kí ức rời rạc mà anh chẳng thể nào nhớ nổi.
“Ông làm bài tập xong chưa?”
“Ới ơi, mấy nay ông bị sao đấy?”
“Duy ơi, nhớ đến buổi liên hoan tốt nghiệp đấy!”
“Gì vậy? Ai thế? Sao mình không nhớ được gì hết? Rốt cuộc là chuyện gì…” Duy tự nói với chính mình, cảm xúc hoang mang chênh vênh ập đến.
Một, hai, ba tuần trôi qua, lại thêm một đêm trăng tròn lại đến. Sẽ không ai nói với Minh Duy rằng đêm nay sẽ là đêm chia ly của anh với các cụ trong trường. Duy thong thả ngồi trên mái phòng bảo vệ, ngước mặt lên nhìn bầu trời. Những đám mây bay qua che phủ mặt trăng, ánh trăng màu bạc bỗng xám xịt như màu khăn tang đầy ảm đạm. Đột nhiên giữa không gian tĩnh mịch vang lên tiếng leng keng của chuông gió, Duy thấy lạ liền đi về phía hàng ghế đá cạnh phòng chức năng cũng là nơi đang phát ra âm thanh đấy.
Đúng như những gì anh dự đoán, Quỷ hồn số 5 đang ở đây.
“Ông Số 5, ông đang làm gì ở đây vậy?” Duy đi nhanh đến cạnh Số 5, nghi ngờ hỏi.
Số 5 thoáng nhìn anh, sau đó lại thở dài nói ra sự thật: “Tôi đi làm nhiệm vụ, hôm nay… tất cả các linh hồn ở trường này sẽ được đưa về bên dưới để đi đầu thai.”
“Sao? Này ông đùa thôi… phải không?” Duy nở nụ cười gượng gạo, không tin vào lời nói của Số 5. Thế nhưng hắn ta không đáp anh nữa, chỉ để lại một cái thở dài não nề và thương hại.
“... Không sao, chuyện này tốt cho các ông, các bà mà. Họ ở đây lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được đi khỏi nơi này.” Sợ tên quỷ hồn nhìn thấu rằng mình không nỡ, Minh Duy lái sang chuyện khác: “Dạo này ông Số 7 khoẻ không?”
Quỷ hồn số 5 cúi đầu nhìn vào tờ giấy ghi đầy đủ họ tên các linh hồn mình phải đưa đi hôm nay, song mới dám trả lời anh: “Chuyện này… Số 7 bị kỷ luật rồi. Đợt vừa rồi mình làm gần nửa đám âm binh của ông già Số 1 bị trừ khử, ông ta liền báo lên các vị kia, Số 7 đã đứng ra chịu trách nhiệm về tất cả. Sau đó bên phía hội đồng quyết định kỷ luật anh ta tạm thời. Như cậu thấy đấy, mấy tên đó đã bắt đầu rục rịch nên kiểu gì Số 9 cũng đẩy nhanh kế hoạch. Cậu Minh Duy dạo này có cảm thấy gì lạ không?”
Minh Duy đờ người, nghĩ lại tất cả những gì mình đã quên suốt ba tuần qua, ngắc ngứ trả lời: “Cảm giác như… tôi đã quên tất cả mọi thứ liên quan đến mình khi còn sống. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ đứa em trai mà tôi luôn yêu quý tên gì, nghe nực cười nhỉ ông Số 5?”
Số 5 rũ mắt gật gù, thẳng thắn giải thích: “Đây là điều bình thường đấy. Càng gần đến lúc cậu rời khỏi, cậu sẽ dần quên đi mọi sự việc xảy ra giữa cậu và những người còn sống. Thời hạn chắc còn hơn nửa năm nữa thôi.”
Duy mím môi, mái tóc loà xoà che đi đôi mắt anh khiến tên quỷ hồn nọ chẳng biết cảm xúc của anh như nào. Hắn khẽ lắc đầu, dành tặng chút thương xót ít ỏi của một kẻ dưới địa phủ cho một linh hồn vất vưởng. Đoạn, Số 5 tiếp tục với công việc của mình, hắn lắc chiếc chuông gió trên tay, miệng đọc râm ran từng cái tên trong danh sách. Minh Duy nhìn những người mình gặp lần lượt xuất hiện, chú Chín, cô Tư, bác Bảy,... và cuối cùng là ông Sáu…
Mọi người nhìn anh bằng những ánh mắt xót xa yêu thương như người nhà, nhưng lại không đủ can đảm để nhìn thẳng vào anh. Không ai nói gì ai, đột nhiên Duy khoanh tay, cúi đầu thật sâu xuống.
“Con cảm ơn mọi người đã chăm sóc con trong thời gian qua, con rất biết ơn điều đó, mọi người là gia đình thứ hai của con. Cầu mong sau này mọi người sẽ có cuộc sống tốt hơn ạ.”
Các linh hồn đã ở đây mấy chục năm dành cái ôm cuối cùng cho Minh Duy, đến cuối cùng người thân với Duy nhất là ông Sáu tiến đến vỗ vai dặn dò anh lời cuối: “Thằng Duy này, sớm muộn gì thì cũng đến lượt con đi. Những tình cảm nảy sinh kia nên sớm cắt đứt từ lúc chưa bắt đầu đi con ạ, để lại chỉ khổ con bé kia thôi.”
“Dạ ông, con hiểu mà. Ông Sáu đi khoẻ mạnh nha.” Duy gượng cười đáp.
Ông Sáu ừ một tiếng rồi cùng những người khác theo Số 5 về địa phủ.
“Tôi đi trước. Tạm biệt cậu Duy nhé.” Số 5 khẽ gật đầu rồi quay lưng đi, dẫn theo người nhà của Duy đi mãi mãi.
Đám mây bay đi mất trả lại ánh trăng bạc cho sân trường, Minh Duy thất thểu dựa vào bức tường, anh ngồi gục xuống cạnh bàn thờ mà các cô giữ xe lập ra cho mình.
Trong phút giây nào đó, Duy nhận ra mình chưa từng trưởng thành, anh chỉ vẫn là một thằng nhóc đang tập lớn và bỗng chết đi vào một ngày nào đó. Anh nhìn lên trời cao, giơ tay che mặt trăng khuất khỏi mắt mình.
“Cô đơn có phải là cái chết thứ hai của mình không nhỉ?” Duy cười tự giễu, trong lòng của Minh Duy hiện giờ lẫn lộn đủ thứ cảm giác lại với nhau. Có buồn, có thất vọng, có bất ngờ, cũng có vui mừng cho mọi người.
Đột nhiên giữa cơn mơ màng ảo ảnh, anh nghe được một giọng nói của nữ thì thầm với mình.
“Chỉ mới nhiêu đây mà đã tuyệt vọng rồi sao? Sắp tới cậu còn phải đối mặt với nhiều thứ còn hơn vậy nữa, lo mà giữ lại mớ cảm xúc hỗn độn của mình đi. Nỗi buồn vì cô đơn như cánh hoa bay trong gió, đẹp nhưng sẽ bị giẫm nát khi đáp đất. Chẳng có giá trị gì cả. Cố gắng lên Đỗ Minh Duy, mọi lỗi lầm của cấp trên, tôi sẽ thay họ giải quyết cho cậu.”
Minh Duy mở bừng mắt, khung cảnh phía trước thật kì lạ. Sân trường THPT N đang đón lấy cơn mưa cánh hoa hồng trắng, những cánh hoa nào chạm vào mặt đất là sẽ biến mất ngay. Duy đón lấy một cánh hoa, tự tin nghĩ đến một người.
“Bà Số 9, là bà đúng không?”
Đáp lại Minh Duy là tiếng cười khúc khích và lời thầm thì bên tai: “Hẹn ngày gặp nhé, linh hồn số 130601.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro