Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn

Vượt tầm kiểm s...

Cá Voi

2025-03-03 11:15:02

Trà ý thức được rằng mình đang ở trong một giấc mơ. Trà bước đi trong khoảng không tối tăm vô định, đi mà không biết điểm đến ở đâu, chỉ biết linh tính mách bảo cô cứ đi thẳng. Cô cứ đi, cứ đi, mãi cho đến khi dưới chân bắt đầu xuất hiện những bụi hoa dại nằm rải rác. Ngọc Trà nghe thấy có tiếng ai đó hát, giọng đầy thê lương. Bỗng mắt cô thấy một cô gái ở phía xa quay lưng về phía cô. Trà cất tiếng hỏi:

“Ai đấy?”

Cô gái dừng hát, thay vào đó bắt đầu hỏi ngược lại Trà.

“Cô Trà đã gặp cô bé Phương Di kia rồi à? Sau này cô nhất định phải giúp đỡ con bé đấy đấy nhé, tôi chỉ tin tưởng mỗi mình cô thôi…”

Cô ngây ngốc nhìn cô gái nọ lẩm bẩm. Đột nhiên nhớ vào đêm gặp được Minh Duy, Trà cũng mơ gặp được cô gái này. Lúc đó cô ta có xưng tên…

Tên gì nhỉ? Tên gì nhỉ?

À, nhớ ra rồi.

Là Quỷ hồn số 9.

“... Bà Số 9? Bà là Quỷ hồn số 9 phải không?” Trà nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt đầy mờ mịt.

“Là tôi đây, thì ra cô vẫn còn nhớ tôi đấy.” Rồi Số 9 tiếp tục nói những câu không đầu không đuổi: “Thời hạn còn gần một năm nữa, đám bảo thủ bên dưới đã bắt đầu nhăm nhe. Tất cả vẫn còn trong tầm kiểm soát…”

Những bụi hoa trắng muốt mọc lên, tạo ra một thảm hoa vừa đẹp vừa dị. Đột nhiên Số 9 kêu lên một tiếng, vài đoá hoa úa tàn dưới chân cô ta. Thấy thế, Trà lo lắng hỏi.

“Bà bị sao vậy? Bà có ổn không?”

“Con rối điên rồi! Người kết nối đang gặp nguy hiểm. Trà! Phải bảo vệ Phương Di, hẹn cô ở lần gặp sau, tạm biệt.”

Phan Lê Ngọc Trà tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Hơi thở của cô dồn dập, lồng ngực phập phồng như vừa chạy một quãng đường dài. Đôi mắt mở to sợ hãi, đầu óc còn lẫn lộn giữa hiện thực và cơn mơ. Mồ hôi lấm tấm trên trán và dọc sống lưng cô, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lại. Trà ngồi dậy, đầu óc quay cuồng với hình ảnh còn lởn vởn của cơn ác mộng. Mất vài phút để ổn định lại tinh thần, Trà không nghĩ thêm gì nữa mà bước chân xuống giường. Cô đi qua gian nhà chính, tiến đến căn phòng to nhất. Phòng của Trần Nhật Quân.

Bà Số 9 bảo Trà phải bảo vệ Phương Di.
Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

Hoàng Đức nói có cảm giác Phương Di rất giống Minh Duy.

Chắc chắn cô bé này có vấn đề.

Cạch một tiếng, Trà thấp thỏm đặt chân vào căn phòng mà suốt mấy chục năm qua cô chỉ được nhìn từ bên ngoài. Trà bước đến bàn học của Quân, lục tìm trong xấp tài liệu xếp chồng lên nhau. Cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần, Trà lấy trong túi quần chiếc điện thoại cùi bắp, bấm số điện thoại. Màn hình vừa sáng lên, cô giật mình nhìn người đang ngủ trong mùng. Xong xuôi công chuyện, Trà rón rén ra khỏi phòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Giọng máy móc của đường dây báo lại, tổng cộng là bốn lần, tương ứng với việc Trà đã gọi cho số điện thoại kia bốn cuộc. Cô nắm chặt tay đến hằn cả dấu móng tay, chuẩn bị đến gọi cuộc thứ năm, một làn khói trắng mờ ảo len lỏi từ cửa sổ vào phòng Trà. Làn khói vây quanh cô, rồi Trà buông điện thoại, ngã gục xuống giường.

Lúc đó đồng hồ vừa điểm ba giờ sáng.

Bốn cuộc gọi nhỡ lúc ba giờ sáng.

Con số có ý nghĩa xui xẻo và khung giờ của ma quỷ.

*

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, Di đột ngột tỉnh giấc. Mơ màng nhìn cảnh vật lờ mờ xung quanh dưới ánh đèn ngủ màu vàng, Yến Vy vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ bên cạnh nó.

Thúy đâu rồi nhỉ?

Di nhìn tấm đệm được đặt cạnh giường đang không một bóng người mà thắc mắc. Nghĩ bụng chắc nhỏ này chắc đang đi vệ sinh, sợ bạn mình không biết nhà vệ sinh ở đâu, nó bước xuống giường đi tìm Thúy.

Đi xuống cầu thang, Di nghe được tiếng loảng xoảng trong bếp. Theo lẽ thường, Di bước vào phòng bếp, và nó thấy Thúy.

Con nhỏ đứng cạnh bàn ăn, quay lưng lại với Di. Nó thấy Thúy đang khuấy gì đó, âm thanh giữa muỗng và ly thủy tinh vang lên tiếng lách cách. Nói không sợ là nói dối, Di nuốt ực một ngụm nước bọt, dè dặt đến cạnh bạn.

“Thúy à, mày làm gì vậy?”

Ánh sáng len lỏi từ Mặt Trăng in bóng của Di lên sàn nhà. Gió nhẹ thổi qua mái tóc loà xoà của Thúy. Nhịp thở của Di dần trở nên gấp gáp, như hoà làm một với tiếng tim đập. Nó hơi ngập ngừng, song cũng chạm tay vào vai con nhỏ. Thúy quay đầu lại, nắm chặt lấy cổ tay phải của Di. Đến khi biết là nó, Thúy buông tay ra, mắt hơi mở to hỏi.

“Mày khều tao chi vậy má? Hết hồn à.”

“Tao hỏi mày mới phải, đêm hôm khuya khoắt mày làm gì dưới này vậy?” Di nhíu mày.

“À… Làm nước vitamin C uống chứ gì đâu. Tao đang bệnh.”

Phương Di rút tay lại, hơi xoa xoa cổ tay. Đoạn, nó nhìn ly nước vẫn còn đang sủi bọt. Nó gật gù đáp: “Ò tưởng gì, có gì thì bật đèn đồ lên. Riết tao tưởng mày định ám hại tao hay gì luôn đó.”

Thúy cười cười, nhún vai: “Suy nghĩ nhiều rồi. Thôi, lên ngủ tiếp đi. Tự nhiên dồn hai, ba đứa ở đây kì lắm.”

Thấy bạn nói cũng hợp lý, Di gật đầu nhẹ rồi rời đi. Nó leo lại lên giường, mắt nhìn trần nhà chăm chăm, đảo sang nhìn đồng hồ treo tường.

Hai giờ bốn mươi phút sáng.

Vậy là đã qua ngày mới.

Phía bên dưới, Thúy đổ ly nước mình đã cất công làm vào bồn rửa. Con nhỏ rũ mắt, không thể hiện tí cảm xúc nào. Nhìn từng giọt nước chảy xuống, nhỏ lẩm bẩm: “Một lũ ngu ngốc. Con rối nếu đã thoát được ra khỏi sự điều khiển thì chẳng biết có thể làm ra những gì.”

Trong lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, Di cảm nhận được có một làn hơi ấm chạm vào tay của nó. Lờ mờ mở mắt, Di thấy Thúy đang ôm gối ngồi xổm nhìn mình.
Tam Thái Tử
Kiếm Hiệp, Cung Đấu, Dị Giới
Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị
Ngôn Tình, Sủng, Đô Thị
Chú Không Thích "Gặm" Cái Này À
Sủng, Đam Mỹ, Hài Hước

“Gì nữa vậy bạn?” Nó ngáy ngủ hỏi.

“Mình ngủ không được đó bạn. Ê không ấy mày xuống đây ngủ với tao đi, Vy nó ngủ say như chết ấy, quăng nó ở đó cũng không sao đâu.”

Và bằng khả năng thuyết phục đầy tài tình của Thanh Thúy, nó đã nằm bên cạnh nhỏ này trên tấm đệm được kê bên cạnh giường ngủ.

“Di nè, mày có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có người đi đến bước đường cùng vì áp lực học tập không?”

“Hả? Tao… chưa từng nghĩ tới. Nhưng trên đời chuyện gì chẳng có thể xảy ra được. Khi một hay nhiều người kỳ vọng quá nhiều vào thành tích học tập của mày, hiển nhiên mày sẽ cảm thấy áp lực. Rồi chuyện đó khiến mày căng thẳng trong một khoảng thời gian dài, đến khi “giọt nước tràn ly” sẽ làm mày phải lựa chọn cách giải quyết tích cực hoặc ngược lại.” Di lại nhớ về Minh Duy, người cũng bị dính tin đồn tự sát vì áp lực học tập. Nó thở dài, “Tao thật sự không thể hiểu nổi tại sao người ta lại lấy điểm số ra làm thước đo giá trị của một đứa thanh niên, thiếu niên mới mười mấy tuổi. Ý tao là, đâu phải ai cũng có “năng khiếu” về việc học, năng lực của mỗi người đều khác nhau, nên thế quái nào lại có thể đo được?”

“À…” Thúy lí nhí, giọng thật khẽ, “Uớc gì tao được gặp mày sớm hơn.”

“Hả? Mày nói gì cơ?”

“Không gì. Di à, mày có tin tao không?”

Di mở to mắt, khó hiểu quay sang nhìn nhỏ bạn, tuy nhiên nó vẫn thành thật nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Tất nhiên, tuy tao với mày chơi chung chưa lâu nhưng tao cảm thấy mấy đứa mình khá là hợp nhau. Tin tưởng là chuyện hiển nhiên.”

Không ai đáp lại lời nó nữa. Sự im lặng giữa khuya được trả lại, cho đến khi tiếng chuông điện thoại của hệ thống vang lên. Thúy mở bừng mắt, nhỏ nhìn Di bằng đôi mắt vô hồn và xa cách. Đoạn, nhỏ đứng dậy, đi đến nơi phát ra ánh sáng xanh của thiết bị điện tử, Thúy nhìn số điện thoại lạ kia không chớp mắt xong lại thẳng tay tắt âm thanh.

Đồng hồ điểm hai giờ năm mươi bảy phút. Ba phút sau, đúng ba giờ, cuộc gọi thứ tư kết thúc.

“Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp trong khi thời gian còn đến một năm nữa. Thà rằng giết linh hồn 130601 hay thậm chí là giết luôn Người kết nối chẳng phải là nhanh hơn không.” Thanh Thúy lầm bầm, song lại thở dài tiếc nuối. “Nhưng tiếc quá, giờ vẫn còn quá sớm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hẹn Gặp Em Vào Ngày Trăng Tròn

Số ký tự: 0