Chương 8
Vladimir Vương Quan
2025-02-28 08:23:59
Trận ẩu đả này đã làm kinh động đến cấp trên của công ty, người vẫn chưa đi xa.
Bởi vì gây ảnh hưởng xấu đến công ty, gã côn đồ bị đuổi việc ngay tại chỗ.
Còn Giang Trúc, vì đã mang về lợi nhuận khổng lồ cho dự án vừa hoàn thành, nên chỉ bị mắng một trận rồi cho qua.
Tình huống này không những không khiến anh ta mất mặt, mà ngược lại, càng khiến người khác cảm thấy quan hệ giữa anh ta và Tân Kiều có gì đó không đơn giản.
"Cậu ba mươi tuổi rồi, nên chín chắn đi một chút. Còn ra tay đánh nhau như đám thanh niên à?"
"Không sợ vợ cậu lo lắng sao? Đàn ông chưa có con cái thì cứ làm việc nông nổi thế đấy. Đợi sau này có con rồi, tự khắc sẽ thu lại."
Giang Trúc lắc đầu cười cợt:
"Thì đang chuẩn bị có con đây mà!
"Đây là hành động chính nghĩa! Sếp không khen thì thôi, sao còn chê trách tôi?"
Cấp trên liếc anh ta một cái đầy chán ghét:
"Cậu muốn tôi còn phải trao tặng cậu giấy khen, phong danh hiệu cán bộ gương mẫu nữa à? Tôi thấy cậu đúng là say rồi.
"Thôi, cút về nhà đi.
"Trợ lý Tân thì để thư ký đưa lên xe.
"Còn cậu, tỉnh rượu đi, về dỗ dành vợ cậu đi.
"Xem cậu làm cô ấy hoảng sợ thế nào kìa.
"Hôm nay tôi cũng xem tận mắt rồi.
"Vợ cậu là một cô gái tốt.
"Nếu không biết trân trọng, coi chừng bị trời đánh đấy."
11
Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Giang Trúc vịn tường, nôn thốc nôn tháo vào thùng rác.
"Đám khốn nạn này, chúng ép tôi uống đến c.h.ế.t mất.
"Đến tôi còn không chịu nổi, huống hồ là phụ nữ.
"Nôn xong thấy thoải mái hơn rồi..."
Tôi đưa cho anh ta một chai nước khoáng để súc miệng.
Anh ta đón lấy, ánh mắt như có chút kinh ngạc.
"Trân Trân, em không trách anh sao?"
Ánh mắt tôi u ám.
"Không trách.
"Anh chỉ đang làm việc nghĩa.
"Liên quan gì đến tôi?"
Giang Trúc lại bắt đầu giả vờ không hiểu:
"Em là vợ anh, anh làm gì cũng phải được em phê duyệt. Giờ anh bổ sung đơn xin phép sau có được không?"
Tôi nhìn vào đôi mắt vẫn còn tỉnh táo của anh ta, ngửi thấy mùi rượu lẫn mùi hôi thối của giả dối.
Cơn buồn nôn lại ập đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Trúc, tôi biết anh không say.
"Nhưng dù có say cũng không sao. Mai tỉnh rượu rồi ký vào đơn ly hôn đi.
"Đừng để tôi phải kiện anh ra tòa."
Hơi thở của anh ta chững lại, gần như cầu xin.
"Trân Trân, đừng đối xử với anh như vậy... Anh không muốn ly hôn..."
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Giang Trúc như tìm được cái thang để thoát khỏi cuộc đối thoại này.
Nhưng ngay khi thấy số gọi đến, anh ta lập tức tắt máy.
Không lưu tên, không ghi chú.
Nhưng vừa nhìn thấy, anh ta đã nhận ra ngay.
Hiển nhiên, anh ta rất quen thuộc với dãy số này.
Xóa số liên lạc cũng vô ích.
Quản lý tiền bạc cũng vô ích.
Cái cớ "số lạ làm phiền" cũng chỉ là một màn kịch diễn cho tôi xem.
Ngoại tình là chuyện không thể ngăn cản.
Thay lòng cũng không thể giữ lại.
Tân Kiều gọi hết lần này đến lần khác, Giang Trúc cũng cúp máy hết lần này đến lần khác.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Đến lần tiếp theo, tôi thay anh ta bấm nút nghe.
"Đừng có giả vờ nữa.
"Muốn nghe thì cứ nghe.
"Đừng để đến lúc cô ta gặp chuyện gì lại đổ lỗi cho tôi ngăn cản anh tiếp điện thoại."
Giang Trúc bật loa ngoài, như thể đang nói với tôi, nhưng cũng như đang nói với người trong điện thoại.
"Trân Trân, anh có thể công khai tất cả với em."
Trong điện thoại vang lên tiếng nức nở yếu ớt của một người phụ nữ.
"Chị dâu, em biết chị đang nghe. Em xin thề, giữa em và Giang Tổng thật sự không có gì cả!
"Em không nên thích Giang Trúc, càng không nên có những ảo tưởng tự lừa mình dối người!
"Em chỉ muốn cho tình cảm mười mấy năm của mình một lời giải thích. Em cũng chỉ muốn nhìn anh ấy từ xa, nhưng em không thể kiểm soát trái tim mình!
"Là em không biết xấu hổ, là em đáng khinh, nhưng em không chen vào tình cảm của hai người, càng không có ý định phá hoại gia đình anh chị!
"Mai em sẽ xin nghỉ việc, đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa!"
Cô ta khóc không thành tiếng.
"Vậy nên, chị dâu...
"Xin chị bảo thám tử tư đừng bám theo em nữa được không?
"Em sợ lắm.
Bởi vì gây ảnh hưởng xấu đến công ty, gã côn đồ bị đuổi việc ngay tại chỗ.
Còn Giang Trúc, vì đã mang về lợi nhuận khổng lồ cho dự án vừa hoàn thành, nên chỉ bị mắng một trận rồi cho qua.
Tình huống này không những không khiến anh ta mất mặt, mà ngược lại, càng khiến người khác cảm thấy quan hệ giữa anh ta và Tân Kiều có gì đó không đơn giản.
"Cậu ba mươi tuổi rồi, nên chín chắn đi một chút. Còn ra tay đánh nhau như đám thanh niên à?"
"Không sợ vợ cậu lo lắng sao? Đàn ông chưa có con cái thì cứ làm việc nông nổi thế đấy. Đợi sau này có con rồi, tự khắc sẽ thu lại."
Giang Trúc lắc đầu cười cợt:
"Thì đang chuẩn bị có con đây mà!
"Đây là hành động chính nghĩa! Sếp không khen thì thôi, sao còn chê trách tôi?"
Cấp trên liếc anh ta một cái đầy chán ghét:
"Cậu muốn tôi còn phải trao tặng cậu giấy khen, phong danh hiệu cán bộ gương mẫu nữa à? Tôi thấy cậu đúng là say rồi.
"Thôi, cút về nhà đi.
"Trợ lý Tân thì để thư ký đưa lên xe.
"Còn cậu, tỉnh rượu đi, về dỗ dành vợ cậu đi.
"Xem cậu làm cô ấy hoảng sợ thế nào kìa.
"Hôm nay tôi cũng xem tận mắt rồi.
"Vợ cậu là một cô gái tốt.
"Nếu không biết trân trọng, coi chừng bị trời đánh đấy."
11
Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Giang Trúc vịn tường, nôn thốc nôn tháo vào thùng rác.
"Đám khốn nạn này, chúng ép tôi uống đến c.h.ế.t mất.
"Đến tôi còn không chịu nổi, huống hồ là phụ nữ.
"Nôn xong thấy thoải mái hơn rồi..."
Tôi đưa cho anh ta một chai nước khoáng để súc miệng.
Anh ta đón lấy, ánh mắt như có chút kinh ngạc.
"Trân Trân, em không trách anh sao?"
Ánh mắt tôi u ám.
"Không trách.
"Anh chỉ đang làm việc nghĩa.
"Liên quan gì đến tôi?"
Giang Trúc lại bắt đầu giả vờ không hiểu:
"Em là vợ anh, anh làm gì cũng phải được em phê duyệt. Giờ anh bổ sung đơn xin phép sau có được không?"
Tôi nhìn vào đôi mắt vẫn còn tỉnh táo của anh ta, ngửi thấy mùi rượu lẫn mùi hôi thối của giả dối.
Cơn buồn nôn lại ập đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Trúc, tôi biết anh không say.
"Nhưng dù có say cũng không sao. Mai tỉnh rượu rồi ký vào đơn ly hôn đi.
"Đừng để tôi phải kiện anh ra tòa."
Hơi thở của anh ta chững lại, gần như cầu xin.
"Trân Trân, đừng đối xử với anh như vậy... Anh không muốn ly hôn..."
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Giang Trúc như tìm được cái thang để thoát khỏi cuộc đối thoại này.
Nhưng ngay khi thấy số gọi đến, anh ta lập tức tắt máy.
Không lưu tên, không ghi chú.
Nhưng vừa nhìn thấy, anh ta đã nhận ra ngay.
Hiển nhiên, anh ta rất quen thuộc với dãy số này.
Xóa số liên lạc cũng vô ích.
Quản lý tiền bạc cũng vô ích.
Cái cớ "số lạ làm phiền" cũng chỉ là một màn kịch diễn cho tôi xem.
Ngoại tình là chuyện không thể ngăn cản.
Thay lòng cũng không thể giữ lại.
Tân Kiều gọi hết lần này đến lần khác, Giang Trúc cũng cúp máy hết lần này đến lần khác.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Đến lần tiếp theo, tôi thay anh ta bấm nút nghe.
"Đừng có giả vờ nữa.
"Muốn nghe thì cứ nghe.
"Đừng để đến lúc cô ta gặp chuyện gì lại đổ lỗi cho tôi ngăn cản anh tiếp điện thoại."
Giang Trúc bật loa ngoài, như thể đang nói với tôi, nhưng cũng như đang nói với người trong điện thoại.
"Trân Trân, anh có thể công khai tất cả với em."
Trong điện thoại vang lên tiếng nức nở yếu ớt của một người phụ nữ.
"Chị dâu, em biết chị đang nghe. Em xin thề, giữa em và Giang Tổng thật sự không có gì cả!
"Em không nên thích Giang Trúc, càng không nên có những ảo tưởng tự lừa mình dối người!
"Em chỉ muốn cho tình cảm mười mấy năm của mình một lời giải thích. Em cũng chỉ muốn nhìn anh ấy từ xa, nhưng em không thể kiểm soát trái tim mình!
"Là em không biết xấu hổ, là em đáng khinh, nhưng em không chen vào tình cảm của hai người, càng không có ý định phá hoại gia đình anh chị!
"Mai em sẽ xin nghỉ việc, đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa!"
Cô ta khóc không thành tiếng.
"Vậy nên, chị dâu...
"Xin chị bảo thám tử tư đừng bám theo em nữa được không?
"Em sợ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro