Chương 7
Vladimir Vương Quan
2025-02-28 08:23:59
Dù đã hoàn toàn thất vọng, nhưng khi phải đối diện với những cảnh tượng bẩn thỉu này, tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác thắt lại trong lồng ngực.
Đây là người chồng mười năm của tôi.
Là Giang Trúc, người tôi đã yêu hơn một thập kỷ.
Anh ta ngồi ngay bên cạnh tôi, diễn vai một người chồng chu đáo.
Nhưng trái tim, tâm trí, ánh mắt—mọi thứ—đều hướng về người phụ nữ đối diện.
"Thay vì ở đây đầu độc tôi bằng thứ mà tôi bị dị ứng, chi bằng anh qua đó mà bênh vực cô ta đi."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Giang Trúc bừng tỉnh, nhìn miếng cá trong bát tôi, vội vã đổ bỏ, thậm chí còn dùng khăn giấy lau sạch nước cá.
Động tác có phần luống cuống.
Những người tinh ý đều có thể nhận ra.
Nhận ra rằng anh ta đã d.a.o động.
Nhận ra rằng, anh ta đang đấu tranh.
"Chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi. Là tôi sơ suất, không để ý em bị dị ứng..."
Anh ta ngoan cố lau sạch bát tôi, như thể muốn xóa đi dấu vết sai lầm của mình.
Lớp men sứ trên bát sắp bị chà đến phai màu.
Tân Kiều lặng lẽ nhìn anh ta hồi lâu, ánh mắt đỏ hoe, rồi buông bỏ tất cả, đoạt lấy ly rượu và uống cạn.
"Được thôi, tôi uống."
Lúc này, đám đông bắt đầu ồn ào hơn, như thể bị hiệu ứng đám đông kích thích, cả đám đàn ông xúm lại ép rượu cô ta.
"Tân mỹ nhân tửu lượng khủng thật! Nữ nhi không thua đấng mày râu!"
"Anh ta mời cô uống rồi, chúng tôi cũng làm một ly đi?"
Tân Kiều không từ chối bất kỳ ai, uống hết ly này đến ly khác.
"Vui quá mà, hôm nay tôi chơi tới cùng!"
Nhưng ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Giang Trúc, sâu thẳm và bỏng rát.
Son môi của cô ta nhòe nhoẹt quanh miệng, sau vài vòng rượu, cơ thể lảo đảo, không còn chịu nổi nữa.
Tên côn đồ chờ đúng khoảnh khắc này, rót đầy một ly rượu mạnh, rồi thò tay bắt đầu sàm sỡ.
"Xoảng!"
Âm thanh vỡ vụn của sứ vang lên.
Chiếc bát trong tay Giang Trúc đã bị anh ta siết chặt đến mức nát vụn, lòng bàn tay đỏ rực một vệt máu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau bên kia bàn, ánh mắt đỏ ngầu.
"Rút ngay cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi cô ấy.
"Có giỏi thì đấu với tao này."
Anh ta bóp nhẹ vai tôi.
"Chờ anh về rồi giải thích với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang Trúc như thể đang thuyết phục tôi, nhưng cũng như đang tự thôi miên mình.
"Trân Trân, em biết điều này có ý nghĩa thế nào với một người con gái mà.
"Dù sao cô ấy cũng là đồng nghiệp của anh, anh không thể khoanh tay đứng nhìn cô ấy bị chiếm đoạt.
"Giống như ngày đó anh cứu em vậy, đây chỉ là một hành động nghĩa hiệp.
"Anh tuyệt đối không có ý gì khác."
10
Bữa tiệc mừng cuối cùng kết thúc trong cảnh hỗn loạn.
Khi tàn tiệc, gã côn đồ định kéo Tân Kiều đi, thậm chí còn khiêu khích Giang Trúc:
"Tổng Giám đốc Giang có thể ra mặt chắn rượu ở đây, nhưng chẳng lẽ dám đưa một cô gái có ý với mình về nhà trước mặt vợ sao?
"Anh có thể bảo vệ cô ấy một lúc, nhưng cả đời thì sao?"
Giang Trúc và Tân Kiều nhìn nhau, mỗi người đều có người khác bên cạnh.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ đang thầm thì tâm sự.
"Trợ lý Tân, đừng làm chuyện dại dột.
"Về nhà sớm đi."
Tân Kiều vẫn còn vùng vẫy, nhưng nghe câu đó, cô ta buông xuôi.
Thậm chí còn chủ động dựa vào vòng tay dầu mỡ của gã đàn ông kia, đôi mắt mơ màng, rã rời.
"Tổng Giám đốc Giang đúng là lo xa thật đấy.
"Kiểm soát tôi trong công việc còn chưa đủ, giờ còn muốn can thiệp vào đời tư của tôi nữa sao?
"Anh là gì của tôi chứ?
"Chúng ta thậm chí còn chẳng có phương thức liên lạc.
"Nhiều nhất cũng chỉ là… đồng nghiệp bình thường."
Ngón tay Giang Trúc đang đặt trên vai tôi lập tức siết chặt.
Tôi đau đến bật ra tiếng kêu khe khẽ, giật tay khỏi anh ta, quay người bỏ đi.
Tối nay, tôi đã xem đủ vở kịch này rồi.
Nếu họ còn muốn diễn tiếp, cứ việc.
Nhìn chỉ thêm buồn nôn.
Sau lưng, gã côn đồ buông lời khiêu khích, giọng điệu đầy khoái trá như thể vừa chiếm được chiến lợi phẩm.
"Có vẻ như tối nay Tân mỹ nhân sẽ rơi vào tay tôi rồi."
Ngay sau đó là một tràng tiếng kêu hoảng hốt.
Tôi quay đầu lại.
Giang Trúc túm cổ áo gã côn đồ, tung từng cú đ.ấ.m mạnh mẽ, mỗi cú đều trúng đích.
Đây là người chồng mười năm của tôi.
Là Giang Trúc, người tôi đã yêu hơn một thập kỷ.
Anh ta ngồi ngay bên cạnh tôi, diễn vai một người chồng chu đáo.
Nhưng trái tim, tâm trí, ánh mắt—mọi thứ—đều hướng về người phụ nữ đối diện.
"Thay vì ở đây đầu độc tôi bằng thứ mà tôi bị dị ứng, chi bằng anh qua đó mà bênh vực cô ta đi."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Giang Trúc bừng tỉnh, nhìn miếng cá trong bát tôi, vội vã đổ bỏ, thậm chí còn dùng khăn giấy lau sạch nước cá.
Động tác có phần luống cuống.
Những người tinh ý đều có thể nhận ra.
Nhận ra rằng anh ta đã d.a.o động.
Nhận ra rằng, anh ta đang đấu tranh.
"Chuyện của cô ấy không liên quan đến tôi. Là tôi sơ suất, không để ý em bị dị ứng..."
Anh ta ngoan cố lau sạch bát tôi, như thể muốn xóa đi dấu vết sai lầm của mình.
Lớp men sứ trên bát sắp bị chà đến phai màu.
Tân Kiều lặng lẽ nhìn anh ta hồi lâu, ánh mắt đỏ hoe, rồi buông bỏ tất cả, đoạt lấy ly rượu và uống cạn.
"Được thôi, tôi uống."
Lúc này, đám đông bắt đầu ồn ào hơn, như thể bị hiệu ứng đám đông kích thích, cả đám đàn ông xúm lại ép rượu cô ta.
"Tân mỹ nhân tửu lượng khủng thật! Nữ nhi không thua đấng mày râu!"
"Anh ta mời cô uống rồi, chúng tôi cũng làm một ly đi?"
Tân Kiều không từ chối bất kỳ ai, uống hết ly này đến ly khác.
"Vui quá mà, hôm nay tôi chơi tới cùng!"
Nhưng ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Giang Trúc, sâu thẳm và bỏng rát.
Son môi của cô ta nhòe nhoẹt quanh miệng, sau vài vòng rượu, cơ thể lảo đảo, không còn chịu nổi nữa.
Tên côn đồ chờ đúng khoảnh khắc này, rót đầy một ly rượu mạnh, rồi thò tay bắt đầu sàm sỡ.
"Xoảng!"
Âm thanh vỡ vụn của sứ vang lên.
Chiếc bát trong tay Giang Trúc đã bị anh ta siết chặt đến mức nát vụn, lòng bàn tay đỏ rực một vệt máu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau bên kia bàn, ánh mắt đỏ ngầu.
"Rút ngay cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi cô ấy.
"Có giỏi thì đấu với tao này."
Anh ta bóp nhẹ vai tôi.
"Chờ anh về rồi giải thích với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang Trúc như thể đang thuyết phục tôi, nhưng cũng như đang tự thôi miên mình.
"Trân Trân, em biết điều này có ý nghĩa thế nào với một người con gái mà.
"Dù sao cô ấy cũng là đồng nghiệp của anh, anh không thể khoanh tay đứng nhìn cô ấy bị chiếm đoạt.
"Giống như ngày đó anh cứu em vậy, đây chỉ là một hành động nghĩa hiệp.
"Anh tuyệt đối không có ý gì khác."
10
Bữa tiệc mừng cuối cùng kết thúc trong cảnh hỗn loạn.
Khi tàn tiệc, gã côn đồ định kéo Tân Kiều đi, thậm chí còn khiêu khích Giang Trúc:
"Tổng Giám đốc Giang có thể ra mặt chắn rượu ở đây, nhưng chẳng lẽ dám đưa một cô gái có ý với mình về nhà trước mặt vợ sao?
"Anh có thể bảo vệ cô ấy một lúc, nhưng cả đời thì sao?"
Giang Trúc và Tân Kiều nhìn nhau, mỗi người đều có người khác bên cạnh.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ đang thầm thì tâm sự.
"Trợ lý Tân, đừng làm chuyện dại dột.
"Về nhà sớm đi."
Tân Kiều vẫn còn vùng vẫy, nhưng nghe câu đó, cô ta buông xuôi.
Thậm chí còn chủ động dựa vào vòng tay dầu mỡ của gã đàn ông kia, đôi mắt mơ màng, rã rời.
"Tổng Giám đốc Giang đúng là lo xa thật đấy.
"Kiểm soát tôi trong công việc còn chưa đủ, giờ còn muốn can thiệp vào đời tư của tôi nữa sao?
"Anh là gì của tôi chứ?
"Chúng ta thậm chí còn chẳng có phương thức liên lạc.
"Nhiều nhất cũng chỉ là… đồng nghiệp bình thường."
Ngón tay Giang Trúc đang đặt trên vai tôi lập tức siết chặt.
Tôi đau đến bật ra tiếng kêu khe khẽ, giật tay khỏi anh ta, quay người bỏ đi.
Tối nay, tôi đã xem đủ vở kịch này rồi.
Nếu họ còn muốn diễn tiếp, cứ việc.
Nhìn chỉ thêm buồn nôn.
Sau lưng, gã côn đồ buông lời khiêu khích, giọng điệu đầy khoái trá như thể vừa chiếm được chiến lợi phẩm.
"Có vẻ như tối nay Tân mỹ nhân sẽ rơi vào tay tôi rồi."
Ngay sau đó là một tràng tiếng kêu hoảng hốt.
Tôi quay đầu lại.
Giang Trúc túm cổ áo gã côn đồ, tung từng cú đ.ấ.m mạnh mẽ, mỗi cú đều trúng đích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro