Chương 6
Vladimir Vương Quan
2025-02-28 08:23:59
Tôi đã từng mong có một dòng sông trước mặt, để tôi có thể nhảy xuống, kết thúc cuộc đời đầy tuyệt vọng này.
Tại sao đau khổ luôn chỉ đổ lên đầu tôi?
Nếu ngày hôm đó không phải là Giang Trúc, có lẽ tôi đã trở thành nạn nhân thứ hai trên trang nhất báo chí.
Lần đầu tiên trong đời—
Tôi cảm nhận được sự bảo vệ.
Anh ta không xuất hiện vì tôi.
Chẳng qua, lúc đó, những tên côn đồ lêu lổng trong trường như anh ta bị giáo viên "tận dụng", huy động để để ý đến những nữ sinh đi một mình, phòng trường hợp có chuyện thì ít nhất có thể kéo người một cái, cũng coi như làm việc thiện.
Giang Trúc tóm kẻ bám đuôi, nộp hắn vào đồn cảnh sát, rồi đưa tôi về tận dưới chung cư.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trước khi đi, anh ta còn không quên dặn dò:
"Này, em học lớp nào? Mai nhớ nói với thầy giám thị về hành động nghĩa hiệp của anh nhé!
"Anh là Giang Trúc, chỉ cần nói tên, thầy ấy sẽ biết ngay."
Nghe cái tên đó, tôi cũng biết anh ta là ai.
Trường nào cũng có những nhân vật nổi tiếng như vậy—
Kéo bè kéo cánh, thanh thế lừng lẫy, khiến ai cũng phải dè chừng.
Cũng là khách quen của phòng giám thị.
Nhưng tôi chưa từng nghe nói anh ta bắt nạt ai.
Trong một môi trường mà tất cả mọi người đều lao đầu vào kỳ thi đại học, những kẻ khác biệt đều bị xem là sai trái.
Chỉ cần hút thuốc hay mang điện thoại đến trường cũng đủ để bị thầy cô coi như sâu bọ.
Tối hôm đó, hiếm hoi lắm, tôi kể với người đàn ông được gọi là "bố" về chuyện này.
Ông ta nằm dài trên sofa, vừa hút thuốc vừa chơi game, tiện tay chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm với mà ném về phía tôi.
"Vô dụng, có chuyện thì không biết tìm cảnh sát à?
"Cùng lắm thì lấy mạng đổi mạng, vừa giúp ích cho xã hội, vừa bớt phiền cho bố mày."
Đêm đó, tôi may mắn thoát khỏi kẻ theo dõi, bình an vô sự.
Nhưng vẫn không thoát khỏi sự bạo lực quen thuộc từ chính người cha ruột của mình.
Đầu tôi m.á.u chảy đầm đìa.
09
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó, cảnh sát bắt được hung thủ thực sự, và tên côn đồ năm đó chỉ là kẻ lợi dụng hỗn loạn để trục lợi.
Hắn nghĩ rằng dù có phạm tội, cũng có thể đổ lỗi lên kẻ thực sự gây án.
Nhưng hắn chỉ là một học sinh trường nghề, vẫn chưa đến tuổi chịu trách nhiệm hình sự, nên chưa bị giam giữ đã được thả ra.
Còn bây giờ, gã côn đồ lấc cấc năm nào lại khoác lên mình bộ vest chỉn chu, điềm nhiên nâng ly chúc rượu.
"Này, đây chính là vị hán thê nổi danh của Tổng Giám đốc Giang, người không cho anh ta uống rượu sao? Quả nhiên, nghe danh không bằng gặp mặt.
"Tân Kiều, người ta đến tuyên bố chủ quyền rồi kìa, cô hết cơ hội thật rồi.
"Suy nghĩ về tôi đi, tôi theo đuổi cô cũng lâu rồi đấy. Lúc nào cũng lấy đàn ông có vợ làm lá chắn, như thế không ổn đâu nhỉ?
"Dù kết quả thế nào, tối nay cô cũng phải cho tôi một câu trả lời dứt khoát."
Hắn cười ranh mãnh, rồi đổi chỗ với người bên cạnh Tân Kiều.
"Uống với tôi một ly đi, sao nào? Xấu hổ à?
"Sao lúc uống với Tổng Giám đốc Giang cô không thế này?
"Hóa ra chỉ có tiền mới uống cùng được, còn người theo đuổi cô thì lại không?"
Những người xung quanh vẫn tiếp tục trò chuyện, nâng ly, như thể chẳng ai nhận ra Tân Kiều đang bị quấy rối.
Đôi mắt luôn rạng rỡ của cô ta giờ chỉ còn sự tuyệt vọng, đáy mắt long lanh nước, nhìn về phía Giang Trúc.
Nhưng khi cô ta nhìn sang, Giang Trúc lại dời mắt đi, như thể không hề quan tâm đến tất cả.
Nếu không phải vì anh ta vừa gắp đúng món cá tuyết chiên—món tôi bị dị ứng—vào bát tôi, thì màn diễn này cũng khá trọn vẹn.
Gã côn đồ gần như dí sát ly rượu vào miệng Tân Kiều.
"Vợ người ta còn đang ngồi đây, cô mong anh ta đến giúp cô chắc?
"Sao mà rẻ tiền thế? Muốn làm bồ nhí của Tổng Giám đốc Giang mà còn dám quyến rũ người khác ngay trước mặt chính thất?"
Bị ép uống, rượu sộc vào cổ họng khiến Tân Kiều ho sặc sụa.
Cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhưng tất cả chỉ đồng loạt nhìn về phía Giang Trúc.
Còn anh ta vẫn im lặng, tiếp tục nhặt xương cá tuyết, cẩn thận gắp miếng thịt trắng phau bỏ vào bát tôi.
Dùng động tác này để che giấu sự xáo trộn trong lòng.
"Anh không định quản à?"
"Tại sao tôi phải quản? Đàn ông đàn bà xã giao bình thường thôi mà, công ty cũng đâu cấm yêu đương nơi làm việc."
Tại sao đau khổ luôn chỉ đổ lên đầu tôi?
Nếu ngày hôm đó không phải là Giang Trúc, có lẽ tôi đã trở thành nạn nhân thứ hai trên trang nhất báo chí.
Lần đầu tiên trong đời—
Tôi cảm nhận được sự bảo vệ.
Anh ta không xuất hiện vì tôi.
Chẳng qua, lúc đó, những tên côn đồ lêu lổng trong trường như anh ta bị giáo viên "tận dụng", huy động để để ý đến những nữ sinh đi một mình, phòng trường hợp có chuyện thì ít nhất có thể kéo người một cái, cũng coi như làm việc thiện.
Giang Trúc tóm kẻ bám đuôi, nộp hắn vào đồn cảnh sát, rồi đưa tôi về tận dưới chung cư.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trước khi đi, anh ta còn không quên dặn dò:
"Này, em học lớp nào? Mai nhớ nói với thầy giám thị về hành động nghĩa hiệp của anh nhé!
"Anh là Giang Trúc, chỉ cần nói tên, thầy ấy sẽ biết ngay."
Nghe cái tên đó, tôi cũng biết anh ta là ai.
Trường nào cũng có những nhân vật nổi tiếng như vậy—
Kéo bè kéo cánh, thanh thế lừng lẫy, khiến ai cũng phải dè chừng.
Cũng là khách quen của phòng giám thị.
Nhưng tôi chưa từng nghe nói anh ta bắt nạt ai.
Trong một môi trường mà tất cả mọi người đều lao đầu vào kỳ thi đại học, những kẻ khác biệt đều bị xem là sai trái.
Chỉ cần hút thuốc hay mang điện thoại đến trường cũng đủ để bị thầy cô coi như sâu bọ.
Tối hôm đó, hiếm hoi lắm, tôi kể với người đàn ông được gọi là "bố" về chuyện này.
Ông ta nằm dài trên sofa, vừa hút thuốc vừa chơi game, tiện tay chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm với mà ném về phía tôi.
"Vô dụng, có chuyện thì không biết tìm cảnh sát à?
"Cùng lắm thì lấy mạng đổi mạng, vừa giúp ích cho xã hội, vừa bớt phiền cho bố mày."
Đêm đó, tôi may mắn thoát khỏi kẻ theo dõi, bình an vô sự.
Nhưng vẫn không thoát khỏi sự bạo lực quen thuộc từ chính người cha ruột của mình.
Đầu tôi m.á.u chảy đầm đìa.
09
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó, cảnh sát bắt được hung thủ thực sự, và tên côn đồ năm đó chỉ là kẻ lợi dụng hỗn loạn để trục lợi.
Hắn nghĩ rằng dù có phạm tội, cũng có thể đổ lỗi lên kẻ thực sự gây án.
Nhưng hắn chỉ là một học sinh trường nghề, vẫn chưa đến tuổi chịu trách nhiệm hình sự, nên chưa bị giam giữ đã được thả ra.
Còn bây giờ, gã côn đồ lấc cấc năm nào lại khoác lên mình bộ vest chỉn chu, điềm nhiên nâng ly chúc rượu.
"Này, đây chính là vị hán thê nổi danh của Tổng Giám đốc Giang, người không cho anh ta uống rượu sao? Quả nhiên, nghe danh không bằng gặp mặt.
"Tân Kiều, người ta đến tuyên bố chủ quyền rồi kìa, cô hết cơ hội thật rồi.
"Suy nghĩ về tôi đi, tôi theo đuổi cô cũng lâu rồi đấy. Lúc nào cũng lấy đàn ông có vợ làm lá chắn, như thế không ổn đâu nhỉ?
"Dù kết quả thế nào, tối nay cô cũng phải cho tôi một câu trả lời dứt khoát."
Hắn cười ranh mãnh, rồi đổi chỗ với người bên cạnh Tân Kiều.
"Uống với tôi một ly đi, sao nào? Xấu hổ à?
"Sao lúc uống với Tổng Giám đốc Giang cô không thế này?
"Hóa ra chỉ có tiền mới uống cùng được, còn người theo đuổi cô thì lại không?"
Những người xung quanh vẫn tiếp tục trò chuyện, nâng ly, như thể chẳng ai nhận ra Tân Kiều đang bị quấy rối.
Đôi mắt luôn rạng rỡ của cô ta giờ chỉ còn sự tuyệt vọng, đáy mắt long lanh nước, nhìn về phía Giang Trúc.
Nhưng khi cô ta nhìn sang, Giang Trúc lại dời mắt đi, như thể không hề quan tâm đến tất cả.
Nếu không phải vì anh ta vừa gắp đúng món cá tuyết chiên—món tôi bị dị ứng—vào bát tôi, thì màn diễn này cũng khá trọn vẹn.
Gã côn đồ gần như dí sát ly rượu vào miệng Tân Kiều.
"Vợ người ta còn đang ngồi đây, cô mong anh ta đến giúp cô chắc?
"Sao mà rẻ tiền thế? Muốn làm bồ nhí của Tổng Giám đốc Giang mà còn dám quyến rũ người khác ngay trước mặt chính thất?"
Bị ép uống, rượu sộc vào cổ họng khiến Tân Kiều ho sặc sụa.
Cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhưng tất cả chỉ đồng loạt nhìn về phía Giang Trúc.
Còn anh ta vẫn im lặng, tiếp tục nhặt xương cá tuyết, cẩn thận gắp miếng thịt trắng phau bỏ vào bát tôi.
Dùng động tác này để che giấu sự xáo trộn trong lòng.
"Anh không định quản à?"
"Tại sao tôi phải quản? Đàn ông đàn bà xã giao bình thường thôi mà, công ty cũng đâu cấm yêu đương nơi làm việc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro