Gieo Gió Gặt Bão

Chương 3

Vladimir Vương Quan

2025-02-28 08:23:59

"Mình cũng không ngờ, vài câu nói lại có thể làm tổn thương người khác sâu sắc đến mức này. Đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, chứng tỏ hồi đó mình đã ác độc đến nhường nào!  

 

"Mình thực sự biết sai rồi!"  

 

Tôi hất mạnh tay cô ta ra, vậy mà cô ta lại ngã nhào xuống đất, kêu lên đau đớn.  

 

Tôi còn chẳng biết từ khi nào mình lại có sức mạnh lớn đến thế.  

 

"Đừng có diễn nữa, cô tưởng làm vậy là có thể thay đổi..."  

 

"Đủ rồi!"  

 

Giang Trúc ôm lấy Tân Kiều, người chỉ khoác trên mình chiếc áo choàng tắm.  

 

"Nếu làm sai mà phải ân hận cả đời, vậy chẳng lẽ anh phải tìm lại từng người mình từng đánh để quỳ xuống xin lỗi sao?  

 

"Đào Phi Nam, ngay cả pháp luật cũng chưa kết tội ai, em lấy tư cách gì đóng đinh người ta lên cột sỉ nhục?"  

 

Ánh mắt anh ta nhìn tôi, lạnh lẽo và nguy hiểm.  

 

Giống hệt ánh mắt anh ta ngày trước khi đ.ấ.m thẳng vào mặt một tên du côn trường khác.  

 

"Không giống nhau..."  

 

Giang Trúc, đừng biến thành người mà tôi không còn nhận ra nữa.  

 

Nhưng anh ta từng chữ từng câu, khẳng định sự mù quáng của mình.  

 

"Không khác gì cả.  

 

"Em nên thấy may mắn vì năm đó em gặp được Tân Kiều.  

 

"Ít nhất, cô ấy chưa từng động tay với em."  

 

04

 

Giang Trúc ôm Tân Kiều rời đi, không ngoảnh lại.  

 

Nhưng rồi lại ôm hoa, xách bánh kem về nhà.  

 

Thấy tôi ngồi trên sofa thẫn thờ, anh ta chọn cách phớt lờ đám tàn thuốc dày dưới gạt tàn.  

 

"Vẫn giận à? Hôm qua anh nói hơi quá, nhưng giữa anh và Tân Kiều không phải như em nghĩ.  

 

"Ít nhất, hãy cho anh một cơ hội giải thích.  

 

"Chỉ cần thời gian ăn hết một chiếc bánh kem."  

 

Phải rồi.  

 

Tôi đã đổi tên.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Kể từ sau kỳ thi đại học, tôi lén lấy sổ hộ khẩu gia đình.  

 

Đổi tên thành Đào Tự Trân.  

 

Phía trước không ai đợi, phía sau chẳng nơi nương tựa. Dù người khác coi tôi như cỏ rác, tôi cũng phải tự trân trọng chính mình.  

 

Khi tôi đổi tên, Giang Trúc là người ủng hộ tôi nhất. Khi đơn xin đổi tên bị từ chối, chính anh ta đã kiên trì đi cùng tôi khiếu nại hết lần này đến lần khác.  

 

Vậy mà khi cãi nhau, vì Tân Kiều, cái tên anh ta buột miệng gọi lại là cái tên tôi ghét nhất.  

 

Cái tên mà nếu không nhờ cô nhân viên hộ tịch tốt bụng đổi chữ, sẽ lộ rõ sự trọng nam khinh nữ – Phi Nam.  

 

Như thể đang mỉa mai tôi, nghĩ rằng đổi tên thì có thể đổi đời sao?  

 

Rằng tôi vẫn chỉ là con bé Đào Phi Nam, bị ức h.i.ế.p mà chẳng thể phản kháng.  

 

Thậm chí, sau khi tận mắt chứng kiến chồng mình cởi áo khoác, ôm chặt Tân Kiều chỉ mặc áo choàng tắm quấn lấy nhau, tôi không những không thể cho anh ta một cái tát, mà còn phải ngồi đây, nghe anh ta dùng những lời ngụy biện vụng về để che đậy tất cả.  

 

Một người đàn ông đã có gia đình mà ôm chặt một người phụ nữ khác, dù quan hệ có trong sáng đến đâu, cũng chẳng thể làm vậy trừ khi ở ranh giới sinh tử.  

 

Anh ta vẫn mua chiếc bánh việt quất và hoa hồng của cửa tiệm quen thuộc.  

 

Chúng tôi vẫn vậy, dù là làm hòa hay kỷ niệm, anh ta luôn tặng tôi hoa hồng và bánh kem.  

 

Những ngày hạnh phúc, chiếc bánh kem ấy là sự bù đắp cho mười tám năm tôi chưa từng có được.  

 

Nhưng bây giờ, nhìn lớp kem mịn màng, tạo hình tinh xảo, tôi chỉ thấy buồn nôn.  

 

"Không cần giải thích nữa.  

 

"Những gì anh chủ động nói với tôi, đều là những điều anh nghĩ có thể lừa được tôi."  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Giang Trúc hít sâu một hơi, bông hồng rơi lặng lẽ xuống đất.  

 

"Em là kiểu người như vậy sao? Giải thích thì là ngụy biện, không giải thích thì mặc định là thừa nhận?  

 

"Anh với Tân Kiều chỉ là đồng nghiệp chung nhóm, lần này ở khách sạn cũng là vì tiếp khách, đặt hai phòng riêng!  

 

"Cô ấy đến kỳ đau bụng không dậy nổi, anh chỉ mang miếng dán giữ ấm với thuốc giảm đau qua phòng cô ấy! Tin hay không tùy em!  

 

"Mà hơn nữa, cô ấy như vậy rồi, bọn anh còn có thể làm gì vượt quá giới hạn được?"  

 

"Trân Trân, chẳng qua em có thành kiến với Tân Kiều. Nếu đổi lại là nữ đồng nghiệp khác, em sẽ không phản ứng mạnh thế này đâu."  

 

Tôi châm điếu thuốc cuối cùng trong hộp, lắng nghe anh ta tự lừa mình dối người.  

 

Giang Trúc cau mày. Trước đây, anh ta cũng hút thuốc, nhưng sau này vì sợ tôi buồn mà cố gắng cai.  

 

"Đừng hút nữa."  

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gieo Gió Gặt Bão

Số ký tự: 0