Gieo Gió Gặt Bão

Chương 4

Vladimir Vương Quan

2025-02-28 08:23:59

Anh ta đưa tay định giật lấy, tôi dập điếu thuốc thẳng xuống bánh kem.  

 

Giang Trúc giận dữ: "Em thật là vô lý—"  

 

"Chờ bánh kem này lâu lắm đúng không?"  

 

Tôi nhìn anh ta: "Cửa hàng này, suốt mười mấy năm qua chúng ta đều mua, lúc nào cũng phải đặt trước hai ngày, chẳng có ngoại lệ."  

 

Ở góc bàn khách sạn hôm đó, chiếc bánh kem ăn dở đã biến dạng, trên dải ruy băng rủ xuống vẫn in rõ logo quen thuộc.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Anh đi tiếp khách cùng đồng nghiệp nữ cũng mua bánh kem đặt trước hai ngày, dỗ dành kỳ kinh nguyệt của cô ta sao?"  

 

Sắc mặt Giang Trúc cứng đờ, còn tôi thì bật cười.  

 

"Hoặc như hôm nay, tốn công chen ngang đặt hàng, hay thậm chí là bỏ tiền ra mua lại bánh người khác đã đặt?"  

 

"Cần bằng chứng không?"  

 

"Tôi còn mang theo cả tấm thiệp viết tay đi kèm bánh nữa."  

 

Tôi bật cười đầy cay đắng.  

 

"Giang Trúc.  

 

"So với tôi, bây giờ anh mới thật sự giống người cha cặn bã của tôi."

 

05

 

Những mâu thuẫn trong hôn nhân này, tôi đã chứng kiến từ khi còn nhỏ.  

 

Nhưng bây giờ, tôi không còn là một đứa trẻ nữa, càng không giống mẹ tôi—nhẫn nhịn cả đời, để rồi cuối cùng đánh mất cả thanh xuân.  

 

Tôi đề nghị ly hôn, vậy mà Giang Trúc lại tức giận như thể tôi đã làm điều gì tày trời.  

 

"Trân Trân, sao em có thể vô trách nhiệm với hôn nhân như vậy?  

 

"Giữa anh và Tân Kiều trong sạch, cùng lắm chỉ là bạn học cũ, có chút tình nghĩa mà thôi.  

 

"Anh sẽ chứng minh cho em thấy!"  

 

Ngay trước mặt tôi, anh ta xóa hết mọi phương thức liên lạc với Tân Kiều, còn thông báo rằng từ nay trở đi, mọi trao đổi giữa họ chỉ diễn ra công khai trong nhóm công việc.  

 

Mỗi ngày, anh ta chủ động báo cáo lịch trình, chia sẻ vị trí.  

 

Về nhà đúng giờ, thậm chí còn từ chối không ít buổi tiệc tùng.  

 

Ngay cả khi không thể tránh khỏi, anh ta cũng sẽ chụp ảnh selfie cùng hai người đàn ông ngồi hai bên, gửi cho tôi xem.  

 

Trong những bức ảnh chụp tập thể, anh ta luôn đứng cách xa phụ nữ nhất có thể.  

 

Giang Trúc trong ảnh, nụ cười vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời. Dù đứng ở rìa bức ảnh, anh ta vẫn tỏa ra một sức hút vô hình, như thể luôn được bao quanh bởi ánh hào quang của kẻ dẫn đầu.  

 

Giống hệt khi còn đi học, đến tận bây giờ.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Như thể chưa từng thay đổi.  

 

Giá mà thật sự không thay đổi thì tốt biết bao.  

 

Có lẽ, thứ thay đổi không phải là Giang Trúc, mà là tình cảm anh ta dành cho tôi.  

 

Trong những đoạn livestream trên mạng xã hội, tôi nghe thấy loáng thoáng giọng nói vọng lại từ bữa tiệc rượu.  

 

"Uống ít thôi, lát nữa về mà bị vợ cấm cửa thì toi!"  

 

"Tổng Giám đốc Giang mà cũng sợ vợ cơ à?"  

 

Nhìn xem, anh ta đâu phải không biết cách giữ khoảng cách, đâu phải không biết làm vợ yên tâm.  

 

Chỉ là, anh ta chỉ học được những điều đó khi cảm thấy hôn nhân của mình đang gặp nguy cơ.  

 

Tôi không có ý định dùng việc rời đi để ép anh ta làm những điều này để lấy lòng tôi.  

 

Mẹ tôi đã sớm dạy tôi rằng—vô ích thôi.  

 

Chỉ cần ngoảnh đầu lại, mọi thứ sẽ trở về như cũ.  

 

Đàn ông không bao giờ thay đổi.  

 

Tình yêu và hôn nhân, cũng như bất cứ thứ gì trên đời này.  

 

Một khi đã biến chất, nó sẽ thối rữa.  

 

Không bao giờ có thể tươi mới trở lại.  

 

Ngay cả khi được đóng hộp, thêm hàng tá chất bảo quản, nó vẫn sẽ có hạn sử dụng.  

 

06 

 

Trong khi Giang Trúc ra sức đóng vai người chồng mẫu mực, tôi lại gấp rút chuẩn bị thủ tục ly hôn, tìm luật sư giỏi nhất để trình bày từng chi tiết về cuộc hôn nhân thất bại này.  

 

Tôi hỏi cách để giành được nhiều lợi ích nhất khi ly hôn.  

 

Tôi không bao giờ thể hiện thái độ dứt khoát, khiến Giang Trúc tưởng rằng mình đã đi đúng nước cờ.  

 

Khi hoàn thành dự án cuối cùng trong tay, anh ta chuyển toàn bộ tiền thưởng và cổ tức vào tài khoản của tôi, kèm theo ghi chú "Tự nguyện tặng".  

 

Anh ta ôm tôi từ phía sau, hơi ấm lan tỏa, nhưng tôi đã không còn cảm thấy an toàn như trước.  

 

Tôi phải dồn hết sức lực để kiềm chế cơn thôi thúc muốn đẩy anh ta ra.  

 

Tôi đã bắt đầu cảm thấy ghê tởm anh ta.  

 

Giống như tôi từng ghê tởm người cha tồi tệ của mình.  

 

Sự ghê tởm ấy lên đến đỉnh điểm, như khi tôi còn nhỏ, ghét đến mức mong trường học không bao giờ nghỉ Tết.  

 

Dù bàn ăn có bày đủ món sơn hào hải vị, tôi cũng chẳng muốn đụng đũa.  

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gieo Gió Gặt Bão

Số ký tự: 0