Chương 2
Vladimir Vương Quan
2025-02-28 08:23:59
Cô ta còn chạy đến trước mặt tôi, dùng bàn tay nhỏ của mình để so với vết hằn trên mặt tôi.
"Cậu trừng tôi làm gì? Tôi có chọc giận cậu đâu, có giận thì trút lên tôi đi?
"Cái mặt cậu như thế này, đừng nói bố cậu, đến tôi cũng muốn tát cho vài cái."
Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng tôi.
Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang trực trào ra khỏi lồng ngực.
Thôi thúc tôi xô cô ta ngã xuống đất.
Rồi in lên khuôn mặt trắng nõn đáng ghét kia một cái tát giống hệt vết bầm trên mặt tôi.
Để cô ta cũng cảm nhận được cảm giác của tôi.
Nhưng tôi không làm vậy, vì cô ta chưa ra tay với tôi.
Và giáo viên thì không nghe lý do, cũng chẳng hỏi nguyên nhân.
Chỉ cần biết ai ra tay trước.
Trong ngôi trường danh giá với vô số quy tắc ấy, điều chờ đợi tôi chỉ là bị gọi lên bảng, mời phụ huynh, và những vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Nhưng Tân Kiều không dừng lại.
Cô ta hiểu rõ quy tắc đến mức biết cách lợi dụng sự linh hoạt của nó, không bao giờ ra tay, mà chỉ luôn chú ý đến tôi.
"Mắt cậu sưng như cóc thế này, lại cãi nhau với bố mẹ khóc cả đêm hả?"
Không đợi tôi trả lời, cô ta đã tự mình chặn lời tôi trước.
Giọng điệu châm chọc, nụ cười giảo hoạt.
"Không cần nói, tôi biết mà!
"Lại là—trước khi ngủ uống quá nhiều nước, nên bị phù phải không?"
Tôi vốn là người hướng nội, ít bạn bè.
Với những vết thương đầy mình làm bằng chứng, cùng sự lan truyền không ngừng của Tân Kiều, tất cả mọi người đều biết về gia đình bất hạnh của tôi.
Họ cười vang theo lời cô ta, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Rồi xa lánh tôi như tránh rắn rết.
Như thể một gia đình bất ổn thì không thể sinh ra một đứa trẻ bình thường.
Có người giận dữ khi tôi ngồi vào ghế của họ.
Có người quét rác vào chỗ tôi, rồi mắng tôi "khó chịu" khi tôi hỏi ai đã làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong các buổi thảo luận nhóm, tôi không bao giờ tìm được bạn cùng bàn.
Thậm chí, trong buổi tập thể dục trước toàn trường, tôi phải giả vờ như bên cạnh mình có một người đồng đội vô hình, đối mặt với ánh mắt từ bốn phía.
Những sự xa lánh lặng lẽ ấy, bạo lực vô hình ấy, đau chẳng khác gì những cú đ.ấ.m đã từng rơi xuống người tôi.
Và tôi thậm chí không có quyền đánh trả một cái tát.
Nhưng tại sao, chỉ có tôi là người phải hứng chịu nắm đ.ấ.m của người khác?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
03
Tôi hỏi Giang Trúc, anh ta có biết Tân Kiều từng làm gì với tôi không?
Anh ta im lặng một lúc, dường như bị ánh mắt đầy căm hận của tôi đ.â.m trúng, vội vàng né tránh.
"Cô ấy cũng rất hối hận vì đã từng làm tổn thương em, nên vẫn luôn muốn mời em ăn một bữa cơm để chính thức xin lỗi..."
Nhẹ nhàng biết bao.
Như thể chỉ cần một bữa ăn, một lời xin lỗi, là có thể xóa sạch mọi ân oán.
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
"Xin lỗi thì có ích sao?"
Mặt Tân Kiều hơi tái đi. Hiện tại, cô ta hoàn toàn khác xa với cô nữ sinh sắc sảo, kiêu căng ngày xưa.
Từ một bông hồng đầy gai, cô ta đã biến thành một đóa nhài thanh thuần.
"Phi Nam, mình biết hồi đó mình quá đáng lắm. Lúc đó mình còn non nớt, bố mẹ ly hôn, chỉ biết gây sự để thu hút sự chú ý.
"Phải đến khi vào đại học, mình mới hiểu được cách đối xử tốt với người khác. Thực ra, mình luôn muốn làm bạn với cậu, chỉ là đã dùng sai cách.
"Nếu có thể, mình mong được bù đắp..."
Cô ta quỳ trên giường, giọng yếu ớt run rẩy, như thể đang nói cho Giang Trúc nghe.
Nhưng khóe môi lại nhếch lên, trong mắt đầy vẻ chế giễu – đó là dành cho tôi.
Đối với tôi, cô ta thậm chí chẳng buồn diễn kịch.
Cứ thế, ngang nhiên phóng thích sự ác ý.
Tân Kiều chưa bao giờ thay đổi.
Tôi không kìm được, thấp giọng gào lên như một con mèo bị linh cẩu dồn vào góc tường.
"Cô lấy gì để bù đắp?"
Bất ngờ, Tân Kiều loạng choạng nhào tới, nắm lấy tay tôi, rồi đập mạnh lên mặt mình.
Nức nở: "Cậu đánh mình đi! Nếu làm vậy có thể giúp cậu thấy khá hơn, thì cứ đánh đi, đánh đến khi nào cậu nguôi giận thì thôi...
"Cậu trừng tôi làm gì? Tôi có chọc giận cậu đâu, có giận thì trút lên tôi đi?
"Cái mặt cậu như thế này, đừng nói bố cậu, đến tôi cũng muốn tát cho vài cái."
Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng tôi.
Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang trực trào ra khỏi lồng ngực.
Thôi thúc tôi xô cô ta ngã xuống đất.
Rồi in lên khuôn mặt trắng nõn đáng ghét kia một cái tát giống hệt vết bầm trên mặt tôi.
Để cô ta cũng cảm nhận được cảm giác của tôi.
Nhưng tôi không làm vậy, vì cô ta chưa ra tay với tôi.
Và giáo viên thì không nghe lý do, cũng chẳng hỏi nguyên nhân.
Chỉ cần biết ai ra tay trước.
Trong ngôi trường danh giá với vô số quy tắc ấy, điều chờ đợi tôi chỉ là bị gọi lên bảng, mời phụ huynh, và những vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Nhưng Tân Kiều không dừng lại.
Cô ta hiểu rõ quy tắc đến mức biết cách lợi dụng sự linh hoạt của nó, không bao giờ ra tay, mà chỉ luôn chú ý đến tôi.
"Mắt cậu sưng như cóc thế này, lại cãi nhau với bố mẹ khóc cả đêm hả?"
Không đợi tôi trả lời, cô ta đã tự mình chặn lời tôi trước.
Giọng điệu châm chọc, nụ cười giảo hoạt.
"Không cần nói, tôi biết mà!
"Lại là—trước khi ngủ uống quá nhiều nước, nên bị phù phải không?"
Tôi vốn là người hướng nội, ít bạn bè.
Với những vết thương đầy mình làm bằng chứng, cùng sự lan truyền không ngừng của Tân Kiều, tất cả mọi người đều biết về gia đình bất hạnh của tôi.
Họ cười vang theo lời cô ta, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Rồi xa lánh tôi như tránh rắn rết.
Như thể một gia đình bất ổn thì không thể sinh ra một đứa trẻ bình thường.
Có người giận dữ khi tôi ngồi vào ghế của họ.
Có người quét rác vào chỗ tôi, rồi mắng tôi "khó chịu" khi tôi hỏi ai đã làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong các buổi thảo luận nhóm, tôi không bao giờ tìm được bạn cùng bàn.
Thậm chí, trong buổi tập thể dục trước toàn trường, tôi phải giả vờ như bên cạnh mình có một người đồng đội vô hình, đối mặt với ánh mắt từ bốn phía.
Những sự xa lánh lặng lẽ ấy, bạo lực vô hình ấy, đau chẳng khác gì những cú đ.ấ.m đã từng rơi xuống người tôi.
Và tôi thậm chí không có quyền đánh trả một cái tát.
Nhưng tại sao, chỉ có tôi là người phải hứng chịu nắm đ.ấ.m của người khác?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
03
Tôi hỏi Giang Trúc, anh ta có biết Tân Kiều từng làm gì với tôi không?
Anh ta im lặng một lúc, dường như bị ánh mắt đầy căm hận của tôi đ.â.m trúng, vội vàng né tránh.
"Cô ấy cũng rất hối hận vì đã từng làm tổn thương em, nên vẫn luôn muốn mời em ăn một bữa cơm để chính thức xin lỗi..."
Nhẹ nhàng biết bao.
Như thể chỉ cần một bữa ăn, một lời xin lỗi, là có thể xóa sạch mọi ân oán.
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
"Xin lỗi thì có ích sao?"
Mặt Tân Kiều hơi tái đi. Hiện tại, cô ta hoàn toàn khác xa với cô nữ sinh sắc sảo, kiêu căng ngày xưa.
Từ một bông hồng đầy gai, cô ta đã biến thành một đóa nhài thanh thuần.
"Phi Nam, mình biết hồi đó mình quá đáng lắm. Lúc đó mình còn non nớt, bố mẹ ly hôn, chỉ biết gây sự để thu hút sự chú ý.
"Phải đến khi vào đại học, mình mới hiểu được cách đối xử tốt với người khác. Thực ra, mình luôn muốn làm bạn với cậu, chỉ là đã dùng sai cách.
"Nếu có thể, mình mong được bù đắp..."
Cô ta quỳ trên giường, giọng yếu ớt run rẩy, như thể đang nói cho Giang Trúc nghe.
Nhưng khóe môi lại nhếch lên, trong mắt đầy vẻ chế giễu – đó là dành cho tôi.
Đối với tôi, cô ta thậm chí chẳng buồn diễn kịch.
Cứ thế, ngang nhiên phóng thích sự ác ý.
Tân Kiều chưa bao giờ thay đổi.
Tôi không kìm được, thấp giọng gào lên như một con mèo bị linh cẩu dồn vào góc tường.
"Cô lấy gì để bù đắp?"
Bất ngờ, Tân Kiều loạng choạng nhào tới, nắm lấy tay tôi, rồi đập mạnh lên mặt mình.
Nức nở: "Cậu đánh mình đi! Nếu làm vậy có thể giúp cậu thấy khá hơn, thì cứ đánh đi, đánh đến khi nào cậu nguôi giận thì thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro