Đừng Rời Xa Em

Chương 4

Zhihu

2025-03-22 21:16:06

 

4.

Tôi thích thú chia sẻ với Trương Tầm những trải nghiệm và cảm xúc của mình.

Anh ấy lắng nghe chăm chú, đôi mắt thỉnh thoảng ánh lên một tia cảm xúc khó diễn tả thành lời.

"Trương Tầm, năm anh mười tám tuổi, anh làm gì?"

Câu hỏi đột ngột của tôi khiến anh ấy chìm vào hồi ức.

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Chuẩn bị thi vào Học viện Mỹ thuật."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi thì… vào tù."

"Cái gì?" Tôi tròn mắt, đầu óc như ù đi, "Anh thật sự đã ngồi tù?"

Trương Tầm gật đầu.

"Vậy… anh thật sự đã c.h.é.m người?"

Anh ấy vẫn gật đầu, vẻ mặt bình thản như không.

"Anh ở trong đó bao lâu?"

"Mười năm."

Tôi sợ hỏi thêm sẽ quá đường đột, bèn im lặng đúng lúc.

Trương Tầm nhếch môi, nhướn mày hỏi: "Sao? Sợ rồi à?"

"Không!" Tôi lập tức phủ nhận, ánh mắt trong veo và chân thành nhìn anh ấy,

 "Dù anh có là kẻ tồi tệ, nhưng anh đối tốt với tôi, thì tôi phải công nhận điều đó!"

Kỳ nghỉ đông năm cuối cấp chỉ có bảy ngày, nhưng tôi lại cảm thấy nó kéo dài vô tận.

Trong bữa cơm tất niên, mẹ gắp cho tôi một cái đùi gà, nhưng em trai tôi giật lấy, dù nó đã có một cái của riêng mình.

Bà nội nhìn tôi, hỏi: "Thẩm Tĩnh Di, tốt nghiệp cấp ba là không học nữa chứ gì?"

Bố mẹ tôi thoáng vẻ chột dạ, nhưng vẫn đồng thanh đáp: " Vâng!"

" Con có thể vừa học vừa làm."

Lần đầu tiên tôi dám lên tiếng tranh đấu cho mình, trong lòng thấp thỏm, giọng nói cũng dần nhỏ đi.

Bà nội lập tức cầm một cái bát ném xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Bà chỉ tay vào mẹ tôi, giận dữ mắng: "Dương Quế Chi! Đây là đứa con gái ngoan cô sinh ra đấy! Y hệt cô, không biết điều!"

Không lâu sau, quần áo và cặp sách của tôi bị ném ra sân.

Tôi hít một hơi thật sâu, bước vào màn đêm. Bước chân nặng trĩu, nhưng lòng lại cảm thấy một tia tự do.

Con đường phía trước gập ghềnh, mỗi bước đi đều phải cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Từ thôn Độ Phong lên trấn hơn hai mươi cây số, đến khi tôi đi tới tiệm xăm, trời đã hửng sáng.

Không muốn đánh thức Trương Tầm, tôi không gõ cửa mà ngồi xuống trước cửa tiệm rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trên gác xép. Qua ô cửa sổ nhỏ, tôi nhận ra trời bên ngoài lại tối rồi.

Tôi xuống lầu, vừa lúc thấy Trương Tầm bày những món ăn nóng hổi lên bàn.

"Nhóc con, nếu cô còn không dậy, tôi đã nghĩ cô ngất đi rồi."

"Nhanh lại ăn cơm đi."

Anh ấy không hỏi vì sao sáng sớm mùng một Tết tôi lại xuất hiện trước cửa tiệm.

Cũng không hỏi tôi đã trải qua chuyện gì.

Anh chỉ gắp cả hai cái đùi gà trong đĩa bỏ vào bát tôi.

Tôi cầm đũa, bỗng chốc thấy có chút bối rối.

Đùi gà, đối với tôi, là một thứ xa xỉ.

Tôi có chút ngại ngùng, bèn nhường lại cái đùi gà to hơn cho anh ấy.

"Ăn đi." Anh lại đưa nó cho tôi, "Ăn nhiều một chút. Sáng nay lúc bế cô lên gác xép, tôi cứ ngỡ mình đang ôm không khí vậy."

Tôi không từ chối nữa, nhanh chóng ăn sạch cả hai cái đùi gà. Rồi vô tư trò chuyện với Trương Tầm.

"Trương Tầm, sao Tết anh không về nhà?"

"Nhà không có ai."

"Hả?" Tôi không ngờ cuộc trò chuyện lại cụt hứng thế này, bèn cố gắng vớt vát, "Trước đó anh không phải có về nhà một chuyến sao?"

"Ừ, ngày giỗ bố mẹ tôi."

"… Xin lỗi nhé."

"Không sao." Trương Tầm nói thản nhiên, nhưng ánh mắt lại phảng phất nỗi u buồn, "Chuyện đã qua lâu rồi."

Càng ở tiệm xăm lâu, tôi càng cảm thấy Trương Tầm là một người kỳ lạ.

Ở thị trấn nhỏ này, người chấp nhận xăm hình vốn đã ít, anh ấy còn kén chọn cả hình khách muốn xăm.

Xấu quá, không xăm.

Quê mùa quá, không xăm.

Phối màu quá chói, mà khách còn không chịu nghe lời khuyên, cũng không xăm.

Thế là, việc làm ăn của tiệm rất ổn định.

Ổn định đến mức… không kiếm ra tiền.

Hôm nay, Trương Tầm đi mua mực, chỉ còn mình tôi trông tiệm.

Cánh cửa khép hờ bỗng phát ra tiếng "két" nho nhỏ, tôi ngẩng lên thì thấy một vị khách bước vào.

"Tôi phải giữ vị khách này lại cho Trương Tầm!"

Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Rời Xa Em

Số ký tự: 0