Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường
Chương 18
Tiểu Sưu
2025-03-29 07:17:00
Một lớp học có thể bị phân chia thành nhiều nhóm chat nhỏ khác nhau.
Trong mỗi nhóm đó, họ sẽ chọn một người làm “con mồi” – để thỏa mãn ác ý của mình, để khơi
dậy lòng hiếu kỳ của kẻ khác.
Họ dùng danh nghĩa chính nghĩa để xét xử người khác.
Bởi vì tự bảo vệ mình mà nói dối, là sai.
Bởi vì thành tích học tập tốt hơn họ, là sai.
Bởi vì gia đình nghèo, là sai.
Vậy nên người bị cô lập, ai cũng có lỗi.
Lý Dĩnh và Ninh Linh bị vạch trần, khóc lóc suốt cả buổi sáng.
Tôi đi ngang qua, cố ý lớn tiếng châm chọc:
“Đáng đời. Tôi khuyên mọi người từ nay nên sáng mắt lên. Ai cũng có thể trở thành nạn nhân của một cuộc săn lùng tập thể.”
Lý Dĩnh trừng mắt căm phẫn, hét lên:
“Diêm Dạ! Chính mày và La Miểu Miểu đã hủy hoại tao!”
Tôi nắm lấy tay Lâm Ân, giễu cợt nói:
“Ồ? Lý Dĩnh, hóa ra cậu cũng biết khóc à?”
“Bây giờ, rất nhiều người đang ghét bỏ cậu đấy. Bây giờ, tất cả đều biết rằng lớp trưởng mẫu mực như cậu thực ra lại là kẻ độc ác nhất.”
“Lúc cậu nhìn Lâm Ân bằng ánh mắt khinh miệt, cậu có nghĩ đến việc một ngày nào đó, chính cậu cũng sẽ bị người ta nhìn như vậy không?”
“Chúc may mắn nhé.”
Họ chưa bao giờ nói dối sao?
Đương nhiên là đã nói dối.
Vậy tại sao chỉ có Lâm Ân bị nhắm đến?
Vì họ biết, dù có bắt nạt cô ấy, cũng chẳng có ai đứng ra bảo vệ.
Bà nội cô ấy, chỉ là một người già bình thường, có thể làm gì để chống lại họ?
Tại sao những nạn nhân khác không dám lên tiếng sớm hơn?
Vì những vết thương mà họ phải chịu đã ăn sâu vào tâm trí, năm này qua năm khác, bị cắt xén từng chút một, cho đến khi họ không còn dám tin vào chính mình.
Bởi vì người lớn luôn nghĩ rằng, học sinh giỏi, ngoan ngoãn, thì không thể nào ác độc.
Sau giờ học, Lâm Ân tựa người vào cửa sổ.
Một số bạn cùng lớp tiến đến xin lỗi cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sự mù quáng chạy theo đám đông đôi khi là cách để tránh bị cô lập.
Vậy nên có những người chọn đứng về phía số đông.
Nhưng những lời “xin lỗi” cũng không thể đổi lấy câu trả lời “không sao đâu”.
“Tôi không trách các cậu, nhưng tôi cũng sẽ không tha thứ cho các cậu.”
Giang Lâm đỏ mắt, trốn bên ngoài lén nhìn cô ấy.
Cố Mục Chu sắc mặt u ám, lôi tôi ra ngoài.
Anh ta tức giận quát lên:
“Cậu điên rồi sao?”
“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế?”
Tôi đẩy mạnh anh ta ra:
“Cố Mục Chu, nếu nói Giang Lâm đáng ghét, thì cậu còn đáng ghét hơn. Cậu chẳng khác nào đám người đ.â.m d.a.o trong bóng tối, thích đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn.”
“Từng là bạn của cậu, tôi cảm thấy ghê tởm.”
Chiều hôm đó, hoàng hôn buông xuống.
Tôi, La Miểu Miểu và Lâm Ân cùng nhau đạp xe về nhà.
Giang Lâm bỗng từ đâu xông ra, chặn đường Lâm Ân.
“Lâm Ân, sáng nay, tôi đã không đọc bài phát biểu đó.”
“Đừng phớt lờ tôi, đừng chuyển trường, được không?”
“Chúng ta đã hứa sẽ thi vào cùng một trường đại học mà, cậu quên rồi sao?”
Lâm Ân bỏ qua anh ta, đẩy xe đạp rời đi, coi anh ta như người xa lạ.
Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y lái xe đạp của cô ấy:
“Lâm Ân, tin tôi đi.”
Lâm Ân khẽ cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng:
“Giang Lâm, bây giờ chỉ cần nói chuyện với cậu thôi cũng khiến tôi buồn nôn.”
“Mỗi một câu mà cậu nói trong nhóm chat đó, mỗi một lời sỉ nhục của cậu, đều làm tôi cảm thấy kinh tởm hơn gấp bội. Cậu biết nó đáng sợ đến mức nào không?”
“Giang Lâm, vậy nên tôi cũng đã lừa dối cậu.”
“Mấy ngày nay, nhìn cậu diễn trò một cách vụng về, nhìn cậu ép tôi thề dưới ánh trăng rằng chúng ta sẽ cùng thi vào một trường đại học, mỗi một giây mỗi một phút, tôi đều thấy ghê tởm.”
Ba chúng tôi bước qua cổng trường.
Hôm nay, thực sự chỉ là một ngày thứ Hai bình thường.
Trong mỗi nhóm đó, họ sẽ chọn một người làm “con mồi” – để thỏa mãn ác ý của mình, để khơi
dậy lòng hiếu kỳ của kẻ khác.
Họ dùng danh nghĩa chính nghĩa để xét xử người khác.
Bởi vì tự bảo vệ mình mà nói dối, là sai.
Bởi vì thành tích học tập tốt hơn họ, là sai.
Bởi vì gia đình nghèo, là sai.
Vậy nên người bị cô lập, ai cũng có lỗi.
Lý Dĩnh và Ninh Linh bị vạch trần, khóc lóc suốt cả buổi sáng.
Tôi đi ngang qua, cố ý lớn tiếng châm chọc:
“Đáng đời. Tôi khuyên mọi người từ nay nên sáng mắt lên. Ai cũng có thể trở thành nạn nhân của một cuộc săn lùng tập thể.”
Lý Dĩnh trừng mắt căm phẫn, hét lên:
“Diêm Dạ! Chính mày và La Miểu Miểu đã hủy hoại tao!”
Tôi nắm lấy tay Lâm Ân, giễu cợt nói:
“Ồ? Lý Dĩnh, hóa ra cậu cũng biết khóc à?”
“Bây giờ, rất nhiều người đang ghét bỏ cậu đấy. Bây giờ, tất cả đều biết rằng lớp trưởng mẫu mực như cậu thực ra lại là kẻ độc ác nhất.”
“Lúc cậu nhìn Lâm Ân bằng ánh mắt khinh miệt, cậu có nghĩ đến việc một ngày nào đó, chính cậu cũng sẽ bị người ta nhìn như vậy không?”
“Chúc may mắn nhé.”
Họ chưa bao giờ nói dối sao?
Đương nhiên là đã nói dối.
Vậy tại sao chỉ có Lâm Ân bị nhắm đến?
Vì họ biết, dù có bắt nạt cô ấy, cũng chẳng có ai đứng ra bảo vệ.
Bà nội cô ấy, chỉ là một người già bình thường, có thể làm gì để chống lại họ?
Tại sao những nạn nhân khác không dám lên tiếng sớm hơn?
Vì những vết thương mà họ phải chịu đã ăn sâu vào tâm trí, năm này qua năm khác, bị cắt xén từng chút một, cho đến khi họ không còn dám tin vào chính mình.
Bởi vì người lớn luôn nghĩ rằng, học sinh giỏi, ngoan ngoãn, thì không thể nào ác độc.
Sau giờ học, Lâm Ân tựa người vào cửa sổ.
Một số bạn cùng lớp tiến đến xin lỗi cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sự mù quáng chạy theo đám đông đôi khi là cách để tránh bị cô lập.
Vậy nên có những người chọn đứng về phía số đông.
Nhưng những lời “xin lỗi” cũng không thể đổi lấy câu trả lời “không sao đâu”.
“Tôi không trách các cậu, nhưng tôi cũng sẽ không tha thứ cho các cậu.”
Giang Lâm đỏ mắt, trốn bên ngoài lén nhìn cô ấy.
Cố Mục Chu sắc mặt u ám, lôi tôi ra ngoài.
Anh ta tức giận quát lên:
“Cậu điên rồi sao?”
“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế?”
Tôi đẩy mạnh anh ta ra:
“Cố Mục Chu, nếu nói Giang Lâm đáng ghét, thì cậu còn đáng ghét hơn. Cậu chẳng khác nào đám người đ.â.m d.a.o trong bóng tối, thích đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn.”
“Từng là bạn của cậu, tôi cảm thấy ghê tởm.”
Chiều hôm đó, hoàng hôn buông xuống.
Tôi, La Miểu Miểu và Lâm Ân cùng nhau đạp xe về nhà.
Giang Lâm bỗng từ đâu xông ra, chặn đường Lâm Ân.
“Lâm Ân, sáng nay, tôi đã không đọc bài phát biểu đó.”
“Đừng phớt lờ tôi, đừng chuyển trường, được không?”
“Chúng ta đã hứa sẽ thi vào cùng một trường đại học mà, cậu quên rồi sao?”
Lâm Ân bỏ qua anh ta, đẩy xe đạp rời đi, coi anh ta như người xa lạ.
Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y lái xe đạp của cô ấy:
“Lâm Ân, tin tôi đi.”
Lâm Ân khẽ cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng:
“Giang Lâm, bây giờ chỉ cần nói chuyện với cậu thôi cũng khiến tôi buồn nôn.”
“Mỗi một câu mà cậu nói trong nhóm chat đó, mỗi một lời sỉ nhục của cậu, đều làm tôi cảm thấy kinh tởm hơn gấp bội. Cậu biết nó đáng sợ đến mức nào không?”
“Giang Lâm, vậy nên tôi cũng đã lừa dối cậu.”
“Mấy ngày nay, nhìn cậu diễn trò một cách vụng về, nhìn cậu ép tôi thề dưới ánh trăng rằng chúng ta sẽ cùng thi vào một trường đại học, mỗi một giây mỗi một phút, tôi đều thấy ghê tởm.”
Ba chúng tôi bước qua cổng trường.
Hôm nay, thực sự chỉ là một ngày thứ Hai bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro