Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường
Chương 17
Tiểu Sưu
2025-03-29 07:17:00
Nhân viên bảo vệ chờ đến khi chúng tôi nói xong mới lên “làm tròn trách nhiệm” đuổi chúng tôi xuống khỏi sân khấu.
Học sinh xếp hàng trở về lớp.
Tôi, La Miểu Miểu và Lâm Ân bị phạt đứng bên ngoài lớp.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, rọi thẳng vào chúng tôi.
Trong tòa nhà dạy học, tiếng đọc bài vang vọng.
Cảnh tượng buổi sáng tựa như chỉ là một bản nhạc nền thoáng qua.
Cuộc đời có hơn ba vạn ngày, hôm nay thực chất cũng chỉ là một ngày trong đó.
La Miểu Miểu lôi từ túi ra một viên kẹo, chia cho mỗi người một viên.
“Cậu vẫn muốn chuyển trường không?”
Lâm Ân ngậm kẹo, suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói:
“Chuyển. Tôi muốn đỗ vào một trường đại học tốt. Dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không cần phải ngày nào cũng chịu đựng ánh mắt của bọn họ. Tôi không cần lãng phí thời gian với họ nữa. Câu chuyện này không cần phải kết thúc bằng cảnh tôi ở lại và dây dưa với họ làm gì.”
“Được. Bọn tôi ủng hộ cậu.”
Ngày hôm đó, chúng tôi không bị xử phạt gì.
Nhà trường chỉ triệu tập phụ huynh.
Điều bất ngờ là bố mẹ tôi và mẹ của La Miểu Miểu không hề trách mắng chúng tôi.
Mẹ La Miểu Miểu nói:
“Các con à, hôm nay cũng chỉ là một ngày thứ Hai bình thường trong đời thôi. Đi học đi.”
Giáo viên chủ nhiệm Phương dường như đang suy xét lại sự thất bại của mình.
Bà ấy không thể hiểu được tại sao những học sinh mà bà tin tưởng, bao gồm cả lớp trưởng và cán bộ lớp, lại tham gia vào một trò vây bắt độc ác như vậy.
Bà ấy không thể hiểu được tại sao những học sinh do chính bà dạy dỗ lại có thể nói ra những lời độc địa đến thế trong nhóm chat.
“Đi c.h.ế.t đi.”
“Đồ đ.”*
“Đồ giả tạo.”
“Con lừa đảo thì đáng bị chửi chết.”
Tại sao những câu này lại có thể thoát ra khỏi miệng của những đứa trẻ vốn được xem là ngoan ngoãn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ba chúng tôi đi dọc hành lang, quay trở lại lớp học.
Cô Phương đứng trên bục giảng, nói:
“Lâm Ân sắp chuyển trường. Hôm nay là ngày cuối cùng bạn ấy ở lớp này. Chuyện xảy ra sáng nay, nhà trường sẽ tăng cường hỗ trợ tâm lý cho học sinh, cũng sẽ siết chặt kỷ luật đối với các vấn đề bạo lực học đường.”
Không ai dám ngẩng đầu nhìn Lâm Ân.
Một số người thậm chí còn thút thít khóc.
Tôi không nhịn được mà buông lời mỉa mai:
“Khóc đi, khóc đi. Bọn tôi cũng khóc không ít đâu.”
“Các người, mỗi ngày đều lén lút như chuột chũi, dùng ác ý để đ.â.m nát lòng tự trọng của cô ấy, có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?”
“Hóa ra, khi những lời lẽ độc địa của các người bị phơi bày, các người cũng biết xấu hổ, cũng biết sợ bị người khác biết cơ à?”
Cô Phương thở dài:
“Về chỗ ngồi đi, đừng nói nữa.”
Sự việc xảy ra ở Trung học Thanh Trung nhanh chóng lan truyền sang các trường khác.
Lý Dĩnh và Ninh Linh, cùng đám người bắt nạt Lâm Ân ác liệt nhất, bị các bạn học cũ của họ đứng ra vạch trần quá khứ.
Vu khống bạn cùng lớp.
Đe dọa bạn học.
Cô lập người khác.
Họ không dùng nắm đấm, không sử dụng bạo lực trực tiếp, nhưng sự hãm hại của họ lại tinh vi hơn cả.
Họ che giấu sự độc ác của mình dưới vẻ ngoài ngoan hiền.
Họ biến bắt nạt thành một cuộc vui.
Họ xem sự cô lập người khác là biểu tượng cho tình bạn thân thiết.
Mỗi lời họ nói ra đều giống như tẩm thuốc độc.
Ngày càng có nhiều nạn nhân đứng lên kể về việc bị cô lập, bị bạo hành, bị vu khống.
Lý do thì đơn giản đến đáng buồn.
Có thể chỉ vì một lời nói dối nhỏ để tự bảo vệ mình.
Có thể chỉ vì thành tích học tập quá tốt, bị bọn họ ghen ghét.
Có thể chỉ vì xuất thân nghèo khó, bị họ khinh thường.
Học sinh xếp hàng trở về lớp.
Tôi, La Miểu Miểu và Lâm Ân bị phạt đứng bên ngoài lớp.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, rọi thẳng vào chúng tôi.
Trong tòa nhà dạy học, tiếng đọc bài vang vọng.
Cảnh tượng buổi sáng tựa như chỉ là một bản nhạc nền thoáng qua.
Cuộc đời có hơn ba vạn ngày, hôm nay thực chất cũng chỉ là một ngày trong đó.
La Miểu Miểu lôi từ túi ra một viên kẹo, chia cho mỗi người một viên.
“Cậu vẫn muốn chuyển trường không?”
Lâm Ân ngậm kẹo, suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói:
“Chuyển. Tôi muốn đỗ vào một trường đại học tốt. Dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không cần phải ngày nào cũng chịu đựng ánh mắt của bọn họ. Tôi không cần lãng phí thời gian với họ nữa. Câu chuyện này không cần phải kết thúc bằng cảnh tôi ở lại và dây dưa với họ làm gì.”
“Được. Bọn tôi ủng hộ cậu.”
Ngày hôm đó, chúng tôi không bị xử phạt gì.
Nhà trường chỉ triệu tập phụ huynh.
Điều bất ngờ là bố mẹ tôi và mẹ của La Miểu Miểu không hề trách mắng chúng tôi.
Mẹ La Miểu Miểu nói:
“Các con à, hôm nay cũng chỉ là một ngày thứ Hai bình thường trong đời thôi. Đi học đi.”
Giáo viên chủ nhiệm Phương dường như đang suy xét lại sự thất bại của mình.
Bà ấy không thể hiểu được tại sao những học sinh mà bà tin tưởng, bao gồm cả lớp trưởng và cán bộ lớp, lại tham gia vào một trò vây bắt độc ác như vậy.
Bà ấy không thể hiểu được tại sao những học sinh do chính bà dạy dỗ lại có thể nói ra những lời độc địa đến thế trong nhóm chat.
“Đi c.h.ế.t đi.”
“Đồ đ.”*
“Đồ giả tạo.”
“Con lừa đảo thì đáng bị chửi chết.”
Tại sao những câu này lại có thể thoát ra khỏi miệng của những đứa trẻ vốn được xem là ngoan ngoãn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ba chúng tôi đi dọc hành lang, quay trở lại lớp học.
Cô Phương đứng trên bục giảng, nói:
“Lâm Ân sắp chuyển trường. Hôm nay là ngày cuối cùng bạn ấy ở lớp này. Chuyện xảy ra sáng nay, nhà trường sẽ tăng cường hỗ trợ tâm lý cho học sinh, cũng sẽ siết chặt kỷ luật đối với các vấn đề bạo lực học đường.”
Không ai dám ngẩng đầu nhìn Lâm Ân.
Một số người thậm chí còn thút thít khóc.
Tôi không nhịn được mà buông lời mỉa mai:
“Khóc đi, khóc đi. Bọn tôi cũng khóc không ít đâu.”
“Các người, mỗi ngày đều lén lút như chuột chũi, dùng ác ý để đ.â.m nát lòng tự trọng của cô ấy, có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?”
“Hóa ra, khi những lời lẽ độc địa của các người bị phơi bày, các người cũng biết xấu hổ, cũng biết sợ bị người khác biết cơ à?”
Cô Phương thở dài:
“Về chỗ ngồi đi, đừng nói nữa.”
Sự việc xảy ra ở Trung học Thanh Trung nhanh chóng lan truyền sang các trường khác.
Lý Dĩnh và Ninh Linh, cùng đám người bắt nạt Lâm Ân ác liệt nhất, bị các bạn học cũ của họ đứng ra vạch trần quá khứ.
Vu khống bạn cùng lớp.
Đe dọa bạn học.
Cô lập người khác.
Họ không dùng nắm đấm, không sử dụng bạo lực trực tiếp, nhưng sự hãm hại của họ lại tinh vi hơn cả.
Họ che giấu sự độc ác của mình dưới vẻ ngoài ngoan hiền.
Họ biến bắt nạt thành một cuộc vui.
Họ xem sự cô lập người khác là biểu tượng cho tình bạn thân thiết.
Mỗi lời họ nói ra đều giống như tẩm thuốc độc.
Ngày càng có nhiều nạn nhân đứng lên kể về việc bị cô lập, bị bạo hành, bị vu khống.
Lý do thì đơn giản đến đáng buồn.
Có thể chỉ vì một lời nói dối nhỏ để tự bảo vệ mình.
Có thể chỉ vì thành tích học tập quá tốt, bị bọn họ ghen ghét.
Có thể chỉ vì xuất thân nghèo khó, bị họ khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro