Đậu Hũ Hoành Thánh

Chương 15

Zhihu

2025-03-24 14:46:19

Lương Đình nâng niu gương mặt ta, nhìn sâu vào đôi mắt bất an của ta: "Đậu Hủ, ta biết việc tham gia vào âm mưu đại nghịch bất đạo này sẽ đẩy hai mẫu tử nàng vào nguy hiểm, ta đáng c.h.ế.t vạn lần cũng không hết tội. Nhưng những năm qua, ta không đêm nào ngon giấc, không phút giây nào nguôi ngoai nỗi hận cha mẹ, anh chị bị hãm hại thảm khốc. Ta hằng mong báo thù, g.i.ế.c c.h.ế.t tên bạo chúa kia. Nàng hãy đưa con chúng ta, cùng phụ thân đến một nơi an toàn, ta sẽ cố gắng bảo toàn tính mạng. Ta nói được, sẽ làm được. Đậu Hủ, lần này xin nàng hãy tin ta."

 

Ta nghẹn ngào gật đầu, nước mắt tuôn rơi.

 

Ta tin hắn.

 

Những năm qua, mọi quyết định của Lương Đình chưa bao giờ sai lầm. Lương Đình của ta sẽ không bao giờ lừa dối ta.

 

Hai ta lén lút lẻn vào sân nhà phụ thân, đóng chặt cửa nẻo, nhỏ giọng bàn bạc cùng ông.

 

Phụ thân ta vẫn ngân nga hát khe khẽ, mí mắt cũng không hề lay động.

 

"Ta là một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ, không phụ mẫu, không thê tử. Đống xác c.h.ế.t còn ngủ được, Đậu Hủ còn chẳng sợ, ta có gì phải sợ chứ?"

 

Phụ thân ta vẫn thản nhiên, điềm tĩnh như vậy, vẫy tay ra hiệu. "Đi đi, các con cứ làm những gì cần làm!"

 

Người của Khang Vương đưa ta và phụ thân xuống thuyền đi Giang Nam. Ngay từ ngày đầu tiên, ta đã tin chắc rằng Khang Vương sẽ không trở mặt, giở trò "vắt chanh bỏ vỏ".

 

Họ sẽ không diệt khẩu chúng ta sau khi mọi chuyện thành công. Vì thê tử và người nhà của Khang Vương cũng đều ở trên những chiếc thuyền này.

 

Khang Vương phi ở lại cùng vương gia đồng cam cộng khổ, còn vị trắc phi đang mang thai, mượn cớ về quê chịu tang, cải trang tất cả chúng ta thành những nha hoàn, người hầu, cùng nhau xuôi về phương nam.

 

Khi nhắc đến Khang Vương, mọi người đều ca ngợi ngài ấy là một vị chủ nhân nhân từ nhất.

 

Ta vốn không biết bơi, chưa từng đi thuyền, lại đang mang thai, đáng lẽ chuyến đi này sẽ rất gian nan. May mắn thay, đứa bé trong bụng rất ngoan, không mấy khi quấy rầy ta. Cộng thêm, những người hầu trong phủ Khang Vương hết sức quan tâm chăm sóc ta, nên ta không phải chịu khổ sở gì trong suốt chặng đường.

 

Nhưng ngày nào lòng ta cũng canh cánh nỗi lo cho Lương Đình. Ta sợ sau khi mọi chuyện thành công, hắn sẽ không thể thoát thân.

 

Ta sợ hắn sẽ bỏ lại ta một mình cô đơn.

 

Mỗi khi nỗi nhớ hắn dâng trào, ta lại ngồi luyện chữ. Cuối cùng ta cũng đã biết viết chữ "hủ" trong tên mình, ta viết được tên hắn, ta còn tập viết câu "kết tóc se duyên, ân ái không rời".

 

Trong lòng ta luôn thầm khấn vái Bồ Tát, cầu mong người phù hộ cho Lương Đình của ta.

 

Cuốn kinh cầu phúc vừa chép xong lần đầu tiên, thì song cửa sổ bỗng vang lên tiếng gõ.

 

Ta nghi hoặc mở cửa sổ ra, kinh ngạc đến mức lấy tay bịt chặt miệng: "Chàng..."

 

Phụ thân ta đứng bên cạnh cười: "Đậu Hủ ngốc nghếch kia, mới xa nhau nửa tháng đã quên mất mặt người ta rồi sao?"

 

Ta òa khóc, lao vào lòng người trước mặt, ôm chặt lấy hắn.

 

Đây là Lương Đình của ta!

 

Hắn mặc bộ quần áo lấm lem bụi bẩn, không biết đã vội vã chạy bao nhiêu ngày đường, không kịp thay giặt, nhưng hắn đã đến đây!

 

Hắn sợ ta lo lắng, sợ ta nhớ mong, nên ngày đêm không ngừng nghỉ để đến bên ta!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phong cảnh Giang Nam thật tuyệt mỹ. Sóng nước xanh biếc, hiền hòa. Khi màn đêm buông xuống, bụng đói cồn cào,

 

Đôi bàn tay tài hoa của Lương Đình luôn có thể chế biến ra vô vàn món ngon, và món hắn làm nhiều nhất vẫn là hoành thánh. Đứa bé trong bụng ta dường như là một chú sâu nhỏ háu ăn, cũng thích hoành thánh giống mẫu thân nó.

 

Hai tháng sau, tin tức hoàng thượng băng hà vì bệnh nặng, Khang Vương thừa kế ngôi báu theo di chiếu mới lan truyền đến Giang Nam.

 

Cùng với tin tức, còn có hai đạo chiếu thư, một đạo là để minh oan cho vụ án Thiên Hương Lâu. Đạo còn lại, là phong cho Lương Đình nhà ta chức Hộ bộ lang trung.

 

Theo sau chiếu thư là vô số bà mối kéo đến, làm náo loạn cả ngưỡng cửa nhà mới của chúng ta.

Thậm chí có vài tiểu thư khuê các đến xem mắt Lương Đình, dáng vẻ thướt tha xuống kiệu hành lễ, những chiếc túi thơm ném qua cửa đều được thêu thùa tỉ mỉ.

 

Lương Đình lấy bao tải gom hết túi thơm, bày ra ngoài cửa, khóa chặt cổng lớn, ôm ta vào phòng ngủ.

 

Ta hờn dỗi: "Đến cả thêu túi thơm ta cũng không biết."

 

Lương Đình cười xòa: "Ta sẽ học, Đậu Hủ muốn kiểu gì, ta sẽ thêu kiểu đó."

 

Lang trung, ta không biết là quan phẩm gì, bèn lẩm nhẩm đếm ngón tay tính toán. Lương Đình vòng tay ôm eo ta, nhẹ nhàng đẩy ta nằm xuống giường, trao ta nụ hôn nồng nàn: "Mặc kệ là quan phẩm gì, ta không đi, tuyệt đối không đi! Ta sẽ viết thư từ chối hoàng thượng."

 

Ta bật cười trước sự bướng bỉnh của hắn, nhưng sau đó, ta lại cảm thấy hắn nói không phải là không có lý.

 

Khang Vương là người tốt, nhưng không phải là bậc thánh nhân, càng nhiều người biết bí mật về việc ngài ấy g.i.ế.c vua đoạt ngôi, ngài ấy càng không thể có được giấc ngủ yên bình.

 

Ta hỏi Lương Đình: "Không làm quan, chàng không cảm thấy hụt hẫng sao?"

 

Dù sao thì hắn cũng đã đọc bao nhiêu sách thánh hiền, thấm nhuần bao nhiêu đạo lý.

 

Lương Đình lắc đầu: "Ta chưa từng làm quan, cũng chẳng màng đến chuyện quan trường. Ta chỉ biết cuộc sống bình dị, an khang là tốt nhất. Ta càng thăng tiến, Đậu Hủ của ta càng không được vui vẻ."

 

Hóa ra, mọi lo lắng, tự ti và sợ hãi của ta, Lương Đình đều thấu hiểu.

 

Ta là "đậu hủ" mộc mạc lớn lên từ bùn đất, phải bẻ cong, nắn chỉnh đến đau đớn, mới có thể gượng gạo khoác lên mình dáng vẻ "phu nhân quan lại".

 

Mà khi đã trở thành phu nhân quan lại, có lẽ ta cũng chẳng thể giữ lại cái tên "Đậu Hủ" dân dã này.

 

Lương Đình khẽ chạm môi vào chóp mũi ta, hỏi: "Vậy chúng ta sẽ mở thêm một tửu lâu ở Giang Nam, vẫn bán hoành thánh nhé?"

 

"Mở ba, năm, hay thậm chí tám, mười cái cũng được! Bổn nương tử đây có tiền mà!"

 

Gió xuân mơn man thổi qua bàn, cuốn theo trang thơ ta vừa chép xong. Người người đều ca tụng Giang Nam tươi đẹp, tình nhân chỉ ước cùng nhau an hưởng tuổi già nơi đây.

 

Nước xuân xanh biếc như bầu trời, thuyền hoa nép mình nghe mưa rơi.

 

Lúc tuổi đời chưa xế bóng, chớ vội hồi hương, vì hồi hương là lòng tan nát.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đậu Hũ Hoành Thánh

Số ký tự: 0