Chương 4
Bất Tá Quang
2025-03-18 11:01:37
08
Thẩm Du mỉm cười đáp:
“Là người tổ chức tiệc cưới của chúng ta, cầu vồng này chính là tác phẩm của cô ấy.
“Để tôi giới thiệu với anh nhé?”
Lục Trần chăm chú nhìn về phía tấm bình phong, từng bước từng bước tiến lại gần.
Thẩm Du có chút khó hiểu nhìn anh ta.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tấm bình phong bị kéo mạnh ra—
Bên trong hoàn toàn trống không.
Cố Nam Nam bước lên:
“Có gì anh cứ nói với tôi cũng được, tôi là chủ công ty tổ chức tiệc cưới.
“Người phụ trách có việc nên đi trước rồi.”
Lục Trần hoàn hồn:
“Không có gì, tôi chợt nhớ ra có hẹn với người khác, đi trước đây.”
Nói xong, anh ta quay người, sải bước rời đi.
Chờ đến khi không còn ai nữa, Cố Nam Nam bấm điện thoại:
“Đi rồi.”
Tôi cảm kích nói:
“Cảm ơn cậu.”
Tối hôm đó, Lục Trần trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, anh ta liền tiến sát lại gần tôi:
“Anh có quà cho em này.”
Nói rồi, một sợi vòng tay ngũ sắc quấn lên cổ tay tôi.
Vừa thắt, anh ta vừa quan sát biểu cảm trên mặt tôi.
Tôi thản nhiên như không:
“Đẹp đấy.”
Lục Trần chăm chú nhìn tôi, chậm rãi hỏi:
“Bảo bối, có gì muốn nói với anh không?”
Tôi cúi mắt suy nghĩ trong giây lát, rồi khẽ nhướng mày, cười nhẹ:
“Sao? Một cái vòng tay mà cũng bắt em phải nói cảm ơn à?”
Lục Trần thấy tôi không có biểu hiện gì khác thường, liền thở phào nhẹ nhõm:
“Đây không phải là vòng tay bình thường đâu.
“Em từng nghe câu này chưa? 'Người như cầu vồng, gặp được mới biết có tồn tại'.”
Tôi đẩy anh ta ra:
“Sến súa không thấy ngấy à?”
Lục Trần cười, nắm lấy tay tôi:
“Vô Ưu, anh nhất định sẽ cưới em.
“Cho anh ba năm, được không? Anh đang cố gắng rồi.”
Tôi không trả lời.
Nhưng trong đầu bỗng dưng nhớ lại một trải nghiệm thôi miên từ rất lâu trước đây.
Khi kết thúc buổi thôi miên, người thôi miên viên đã thì thầm bên tai tôi:
“Bây giờ tôi sẽ đếm ngược từ 5 xuống 0.
“Mỗi lần đếm, bạn sẽ càng lúc càng tỉnh táo hơn.
“Khi tôi đếm đến 1, bạn sẽ có thể mở mắt.
“Đến số 0, bạn sẽ hoàn toàn tỉnh lại, và cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều... 5, 4, 3, 2, 1...
“Bây giờ, 0.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quá trình đếm ngược đến ngày cưới—
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đối với tôi mà nói, chính là một bản nhạc dạo của sự tỉnh thức.
09
Trước ngày cưới một hôm, Lục Trần thản nhiên nói với tôi rằng anh ta phải đi công tác vài ngày.
Ánh mắt anh ta dịu dàng:
“Chờ anh về, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi giấu đi nét giễu cợt trong mắt:
“Được, em mong chờ.”
Sáng ngày cưới, Cố Nam Nam đến đón tôi:
“Cậu thực sự muốn đến lễ cưới sao?
“Không phải định cướp hôn đấy chứ?”
Tôi vừa kiểm tra lại toàn bộ kịch bản hôn lễ, vừa phối hợp với chuyên viên trang điểm, kỹ thuật viên ánh sáng và âm thanh, nhân lúc rảnh rỗi liền tùy ý đáp:
“Nghĩ gì thế? Đây chỉ là công việc của tớ thôi.
“Tớ là người tổ chức, nắm rõ toàn bộ quy trình nhất.
“Tớ không đến, ai sẽ điều phối sự kiện?”
Cố Nam Nam nắm lấy tay tôi:
“Cậu không thấy đau lòng à?”
Tôi suy nghĩ một chút:
“Từng đau.”
Nhưng trong suốt 30 ngày bận rộn chuẩn bị, những ngày đau lòng nhất đã bị cuốn trôi trong công việc.
Chỉ khi thật sự bước vào cuộc chơi, tôi mới nhận ra mình vốn không phải là người trong cuộc.
Lục Trần.
Tôi có thể chấp nhận việc mình đã yêu sai người.
Nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh xem tôi như một kẻ ngốc để đùa giỡn.
Vậy nên, đã đến lúc kết thúc rồi.
10
Hiệu ứng buổi lễ cưới hoàn mỹ vượt xa mong đợi.
Hoa rum trắng trải dài khắp lễ đường.
Những chi tiết pha lê được sắp đặt tinh tế, không đơn điệu mà cũng không quá phô trương.
Rất nhiều khách mời trầm trồ khen ngợi:
“Đây là đám cưới đẹp nhất tôi từng tham dự.”
“Không biết do công ty tổ chức tiệc cưới nào thực hiện, sau này tôi cũng muốn làm giống vậy.”
“Dải cầu vồng kia thật sự quá ấn tượng, nhìn qua cứ ngỡ là thật.”
Cố Nam Nam phát danh thiếp đến mức mỏi cả tay, còn kết nối thêm không ít khách hàng tiềm năng, cười đến mức miệng không khép lại được.
Là chú rể, Lục Trần giữ nụ cười hoàn hảo suốt buổi lễ.
Đứng cạnh Thẩm Du, bọn họ thực sự xứng đôi, đúng chuẩn môn đăng hộ đối.
Đến phần cảm ơn trong lễ cưới, Thẩm Du đứng trên sân khấu, vẫy tay về phía tôi:
“Lần này, tôi muốn đặc biệt cảm ơn người đã lên kế hoạch cho đám cưới của tôi—
Tần Vô Ưu.”
“Nếu nói rằng mỗi cô gái từ nhỏ đều mơ ước về một lễ cưới…
“Thì cô ấy chính là người đã biến giấc mơ của tôi thành hiện thực.”
Tôi hơi sững sờ.
Đây không phải là nội dung đã được thỏa thuận trước.
Không kịp phản ứng, đèn sân khấu lập tức chiếu thẳng vào tôi.
Thẩm Du mỉm cười đáp:
“Là người tổ chức tiệc cưới của chúng ta, cầu vồng này chính là tác phẩm của cô ấy.
“Để tôi giới thiệu với anh nhé?”
Lục Trần chăm chú nhìn về phía tấm bình phong, từng bước từng bước tiến lại gần.
Thẩm Du có chút khó hiểu nhìn anh ta.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tấm bình phong bị kéo mạnh ra—
Bên trong hoàn toàn trống không.
Cố Nam Nam bước lên:
“Có gì anh cứ nói với tôi cũng được, tôi là chủ công ty tổ chức tiệc cưới.
“Người phụ trách có việc nên đi trước rồi.”
Lục Trần hoàn hồn:
“Không có gì, tôi chợt nhớ ra có hẹn với người khác, đi trước đây.”
Nói xong, anh ta quay người, sải bước rời đi.
Chờ đến khi không còn ai nữa, Cố Nam Nam bấm điện thoại:
“Đi rồi.”
Tôi cảm kích nói:
“Cảm ơn cậu.”
Tối hôm đó, Lục Trần trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, anh ta liền tiến sát lại gần tôi:
“Anh có quà cho em này.”
Nói rồi, một sợi vòng tay ngũ sắc quấn lên cổ tay tôi.
Vừa thắt, anh ta vừa quan sát biểu cảm trên mặt tôi.
Tôi thản nhiên như không:
“Đẹp đấy.”
Lục Trần chăm chú nhìn tôi, chậm rãi hỏi:
“Bảo bối, có gì muốn nói với anh không?”
Tôi cúi mắt suy nghĩ trong giây lát, rồi khẽ nhướng mày, cười nhẹ:
“Sao? Một cái vòng tay mà cũng bắt em phải nói cảm ơn à?”
Lục Trần thấy tôi không có biểu hiện gì khác thường, liền thở phào nhẹ nhõm:
“Đây không phải là vòng tay bình thường đâu.
“Em từng nghe câu này chưa? 'Người như cầu vồng, gặp được mới biết có tồn tại'.”
Tôi đẩy anh ta ra:
“Sến súa không thấy ngấy à?”
Lục Trần cười, nắm lấy tay tôi:
“Vô Ưu, anh nhất định sẽ cưới em.
“Cho anh ba năm, được không? Anh đang cố gắng rồi.”
Tôi không trả lời.
Nhưng trong đầu bỗng dưng nhớ lại một trải nghiệm thôi miên từ rất lâu trước đây.
Khi kết thúc buổi thôi miên, người thôi miên viên đã thì thầm bên tai tôi:
“Bây giờ tôi sẽ đếm ngược từ 5 xuống 0.
“Mỗi lần đếm, bạn sẽ càng lúc càng tỉnh táo hơn.
“Khi tôi đếm đến 1, bạn sẽ có thể mở mắt.
“Đến số 0, bạn sẽ hoàn toàn tỉnh lại, và cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều... 5, 4, 3, 2, 1...
“Bây giờ, 0.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quá trình đếm ngược đến ngày cưới—
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đối với tôi mà nói, chính là một bản nhạc dạo của sự tỉnh thức.
09
Trước ngày cưới một hôm, Lục Trần thản nhiên nói với tôi rằng anh ta phải đi công tác vài ngày.
Ánh mắt anh ta dịu dàng:
“Chờ anh về, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi giấu đi nét giễu cợt trong mắt:
“Được, em mong chờ.”
Sáng ngày cưới, Cố Nam Nam đến đón tôi:
“Cậu thực sự muốn đến lễ cưới sao?
“Không phải định cướp hôn đấy chứ?”
Tôi vừa kiểm tra lại toàn bộ kịch bản hôn lễ, vừa phối hợp với chuyên viên trang điểm, kỹ thuật viên ánh sáng và âm thanh, nhân lúc rảnh rỗi liền tùy ý đáp:
“Nghĩ gì thế? Đây chỉ là công việc của tớ thôi.
“Tớ là người tổ chức, nắm rõ toàn bộ quy trình nhất.
“Tớ không đến, ai sẽ điều phối sự kiện?”
Cố Nam Nam nắm lấy tay tôi:
“Cậu không thấy đau lòng à?”
Tôi suy nghĩ một chút:
“Từng đau.”
Nhưng trong suốt 30 ngày bận rộn chuẩn bị, những ngày đau lòng nhất đã bị cuốn trôi trong công việc.
Chỉ khi thật sự bước vào cuộc chơi, tôi mới nhận ra mình vốn không phải là người trong cuộc.
Lục Trần.
Tôi có thể chấp nhận việc mình đã yêu sai người.
Nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh xem tôi như một kẻ ngốc để đùa giỡn.
Vậy nên, đã đến lúc kết thúc rồi.
10
Hiệu ứng buổi lễ cưới hoàn mỹ vượt xa mong đợi.
Hoa rum trắng trải dài khắp lễ đường.
Những chi tiết pha lê được sắp đặt tinh tế, không đơn điệu mà cũng không quá phô trương.
Rất nhiều khách mời trầm trồ khen ngợi:
“Đây là đám cưới đẹp nhất tôi từng tham dự.”
“Không biết do công ty tổ chức tiệc cưới nào thực hiện, sau này tôi cũng muốn làm giống vậy.”
“Dải cầu vồng kia thật sự quá ấn tượng, nhìn qua cứ ngỡ là thật.”
Cố Nam Nam phát danh thiếp đến mức mỏi cả tay, còn kết nối thêm không ít khách hàng tiềm năng, cười đến mức miệng không khép lại được.
Là chú rể, Lục Trần giữ nụ cười hoàn hảo suốt buổi lễ.
Đứng cạnh Thẩm Du, bọn họ thực sự xứng đôi, đúng chuẩn môn đăng hộ đối.
Đến phần cảm ơn trong lễ cưới, Thẩm Du đứng trên sân khấu, vẫy tay về phía tôi:
“Lần này, tôi muốn đặc biệt cảm ơn người đã lên kế hoạch cho đám cưới của tôi—
Tần Vô Ưu.”
“Nếu nói rằng mỗi cô gái từ nhỏ đều mơ ước về một lễ cưới…
“Thì cô ấy chính là người đã biến giấc mơ của tôi thành hiện thực.”
Tôi hơi sững sờ.
Đây không phải là nội dung đã được thỏa thuận trước.
Không kịp phản ứng, đèn sân khấu lập tức chiếu thẳng vào tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro